“Tôi không sợ phiền phức, tôi chỉ sợ em không chịu làm phiền tôi. Tôi muốn giải quyết mọi rắc rối, mọi đau khổ của em. Kể cả trong mơ cũng mong được như vậy.

“Xin em… hãy cho tôi cơ hội này.”

Tôi cứng đờ, cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó mát lạnh rơi xuống mu bàn tay mình.

Hạ Nghiễn… đang khóc.

Chỉ vì có thể đến gần tôi mà rơi nước mắt.

Tôi im lặng một lúc lâu, rồi không nhịn được hỏi:

“Hạ Nghiễn… Anh thích tôi từ khi nào?”

Anh ấy cúi xuống, nhân cơ hội dụi đầu vào hõm cổ tôi.

“Từ cấp ba.”

Tôi kinh ngạc đến nỗi quên cả đẩy anh ấy ra:

“Cấp… cấp ba?!”

“Ừm.”

Hạ Nghiễn trầm ngâm, giọng nói có chút buồn bã.

“Năm lớp 11, bà ngoại em bị bệnh, em cõng bà chạy dưới cơn mưa để đón xe.

“Rõ ràng chính em cũng chật vật đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi bà.

“Lúc đó, tôi đã nghĩ, em thật dịu dàng, biết yêu thương người khác đến vậy. Nếu tôi cũng được em yêu thì tốt biết mấy.”

“Sau này tôi ra nước ngoài du học, cố gắng chịu đựng cho đến ngày trở về, thì phát hiện bên cạnh em đã có người khác rồi.

“Tôi ghen đến phát điên.”

“Nhưng chẳng bao lâu, tôi nhận ra hắn đối xử với em không tốt. Tôi vừa đau lòng, vừa vui mừng.

“Đau lòng vì em không được trân trọng.

“Nhưng vui mừng vì… tôi có thể nhân cơ hội này mà chen vào.”

Hạ Nghiễn ngẩng đầu lên, trán anh ấy khẽ lướt qua khóe môi tôi.

Đôi mắt sâu thẳm tối lại, chậm rãi mở ra, nhìn thẳng vào tôi.

“Tiểu Bạch.”

Tôi nín thở.

Bàn tay thon dài của anh ấy trượt lên vai tôi, nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một.

“Tôi không đòi hỏi gì nhiều cả… Em thử thích tôi đi, chỉ là thử thôi. Được không?

“Hãy thử một lần đi, Tiểu Bạch. Tôi cũng rất tốt mà…”

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Cả căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của chúng tôi.

Anh ấy muốn tôi thử thích anh ấy.

Quả thật… không phải yêu cầu gì quá lớn.

Thế nhưng, sự chân thành và kìm nén trong ánh mắt ấy, lại có sức hấp dẫn chết người đối với tôi.

Trong mắt anh ấy, tôi như một viên ngọc quý hiếm có trên đời.

Tay phải tôi giấu sau lưng, vô thức siết chặt góc gối ôm trên sofa.

Rất lâu sau—

Tôi cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.

Chưa kịp phản ứng, Hạ Nghiễn đã nâng cằm tôi lên.

Bàn tay anh ấy run rẩy, ánh mắt dậy sóng dữ dội.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ kìm nén, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi.

13

Ca phẫu thuật của bố tôi rất thành công.

Tuy nhiên, kể từ hôm đó, Tống Viễn như phát điên, ngày nào cũng đến bệnh viện thăm bố tôi.

Vì bố vừa mổ xong, tôi vẫn chưa kịp nói với ông về chuyện tôi và Tống Viễn đã chia tay.

Điều này lại vô tình giúp cho Tống Viễn.

Anh ta cứ thản nhiên ngồi chễm chệ trong phòng bệnh như một ông hoàng, tự xưng là bạn trai tôi, còn không quên nhướng mày khiêu khích Hạ Nghiễn.

Hạ Nghiễn siết chặt nắm tay, nụ cười như có như không, nhưng trong mắt anh ấy chỉ toàn là băng lạnh.

Hôm nay, Tống Viễn lại đến, lần này còn dẫn theo mẹ anh ta.

Hai mẹ con phối hợp ăn ý, tung hứng vô cùng ăn ý.

Lúc tôi đi mua hoa quả về, bọn họ đã bàn đến chuyện đính hôn.

Bước chân tôi khựng lại.

Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”

Theo bản năng, tôi nhìn về phía cửa— nơi Hạ Nghiễn vẫn chưa bước vào.

Anh ấy đang nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

Nhưng anh ấy không nói gì, chỉ cố gắng nhếch môi, lộ ra một nụ cười yếu ớt, trông như bị người ta bắt nạt đến mức chẳng còn chút sức lực.

Chỉ nhìn thôi mà tim tôi cũng nhói đau.

Mẹ của Tống Viễn bước tới, dịu dàng nắm lấy tay tôi, cười nói:

“Tiểu Bạch về rồi à? Ngày 18 tháng sau là ngày đẹp lắm. Con và Tiểu Viễn bên nhau cũng nhiều năm rồi, nên chọn ngày để đính hôn đi con.”

Tống Viễn nhân cơ hội định nắm lấy tay tôi:

“Đúng vậy! Nên đính hôn đi. Tốt nhất là chốt luôn ngày cưới. Tiểu Bạch, chúng ta kết hôn nhé.”

Vừa nghe thấy câu đó, mắt Hạ Nghiễn híp lại, nắm tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Tôi khẽ cười, giọng điệu xa cách:

“Có lẽ Tống Viễn chưa kịp nói với bác điều này.”

Nụ cười trên mặt mẹ Tống Viễn cứng đờ:

“Nói gì cơ?”

Tôi bình tĩnh rút tay về, lùi lại hai bước, tránh xa Tống Viễn.

“Cháu và Tống Viễn đã chia tay rồi.”

Tống Viễn sững sờ, vội vàng phản bác:

“Không có! Tôi chưa đồng ý thì không tính là chia tay! Kỷ Bạch, tôi không đồng ý!”

Tôi không để tâm đến gương mặt tái xanh của hai mẹ con bọn họ, lạnh lùng nói:

“Lý do chia tay rất đơn giản. Ngày nào Tống Viễn cũng dây dưa với đủ kiểu con gái, quá bẩn thỉu.”

“Tôi không nói những cô gái đó, mà là Tống Viễn.

“Tống Viễn— anh ta rất bẩn.”

Cố tình kéo dài giọng điệu, tôi nhìn thấy sắc mặt Tống Viễn lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Anh ta há miệng, muốn nói gì đó:

“Không phải đâu, Tiểu Bạch, trước đây là tôi khốn nạn thật, nhưng thực ra tôi…”

Tôi chẳng buồn nghe tiếp.

Dứt khoát quay người, nhìn về phía bố tôi, lúc này vẫn còn đang sững sờ.

“Bố, trước đây con sợ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của bố nên không nói.

“Nhưng con và Tống Viễn đã chia tay lâu rồi.

“Hơn nữa, bây giờ con đã gặp được một người… rất, rất thích con.”

Nói đến đây, tôi khẽ nghiêng đầu, chỉ về phía cửa.

“Người đó chính là Hạ Nghiễn. Từ giờ, con sẽ ở bên anh ấy.”

Tôi nói xong, cả phòng bệnh lặng ngắt như tờ.

Tống Viễn siết chặt nắm đấm, cuối cùng cũng chấp nhận số phận, nặng nề nhắm mắt lại.

Sau đó, anh ta kéo mẹ mình, nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Rầm!”

Cửa phòng bệnh đóng sập lại.

Bố tôi vẫn chưa hoàn hồn.

Còn Hạ Nghiễn… cũng đơ người.

Kỳ lạ thật.

Không phải anh ấy vẫn luôn mong tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với bố sao?

Không phải anh ấy vẫn mong tôi sẽ công khai danh phận của anh ấy sao?

Chưa kể, anh ấy còn tự mua nhẫn, khắc tên tôi lên đó, rồi đeo thử vào ngón áp út.

Bạn bè anh ấy còn trêu rằng, anh ấy chẳng khác nào một chú chó con, cắn sợi dây rồi đem đến cho chủ nhân, mong được xích lại.

Nghĩ đến đây, tôi vô thức nhìn về phía Hạ Nghiễn.

Chỉ thấy mắt anh ấy đỏ hoe, cúi đầu, vai run nhẹ.

Tôi giật mình, vội vàng đi tới:

“Hạ Nghiễn? Anh… anh không khỏe sao?”

Anh ấy ngước mắt lên, sau đó nhào vào lòng tôi, ôm chặt lấy tôi, giọng nghẹn ngào:

“Tiểu Bạch, anh vui quá… Em thật tốt với anh.”

Tôi: “…”

Tôi bật cười, véo nhẹ tai anh ấy:

“Hạ Nghiễn, sao anh dễ dỗ thế hả?”

Anh ấy lắc đầu, rồi lại gật đầu:

“Ừm, vì người dỗ tôi là em.”

Ừm, vậy thì thôi vậy.

14

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Lần tiếp theo tôi nhìn thấy tin tức về Tống Viễn, là trên bản tin.

Cha của anh ta thua lỗ nặng khi đầu tư chứng khoán, phá sản.

Bản thân Tống Viễn cũng gặp khủng hoảng khi khởi nghiệp.

Tóm lại, từ nay về sau, anh ta không thể vung tiền như nước nữa.

Tôi nghi ngờ biến cố nhà Tống Viễn có liên quan đến Hạ Nghiễn.

Dù sao thì lúc trước, Tống Viễn còn hùng hổ tuyên bố sẽ đánh bại Hạ Nghiễn, rồi cướp tôi trở lại.

Hạ Nghiễn không nói gì, nhưng sát khí trong mắt anh ấy gần như không thể che giấu được.

Tôi định quay sang hỏi, nhưng phát hiện—

Anh ấy vừa tắm xong, trên người chỉ quấn một chiếc khăn, vô tư đi qua đi lại trong phòng.

Tôi bỗng nhận ra một sự thật—

Anh ấy dường như có một sở thích đặc biệt.

Ví dụ:

Rất thích để cơ bụng tám múi hoàn hảo của mình lượn lờ trước mắt tôi cả ngày.

Nhìn anh ấy như thế, tôi thực sự không tài nào giữ được vẻ bình tĩnh.

Tôi nhíu mày nhìn anh ấy.

Anh ấy lập tức chớp mắt, tỏ vẻ vô tội:

“Tiểu Bạch, sao thế?”

Vẻ mặt trong sáng như một đóa hoa trắng tinh khôi.

Mà tôi thì trông chẳng khác nào một kẻ đầy rẫy suy nghĩ đen tối.

Tôi cắn răng, dời ánh mắt đi:

“Không có gì.”

Anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, giọng điệu đầy quan tâm:

“Thật không? Nhưng mặt em đỏ lắm.”

“Tôi nóng.”

Không nói gì, anh ấy bỗng nắm lấy tay tôi.

“Nhưng em đâu có giống đang nóng đâu.”

Tôi giật tay lại: “Sao lại không nóng?”

Anh ấy nhướng mày, chậm rãi ghé sát hơn:

“Thật không? Vậy để tôi kiểm tra xem em nóng đến mức nào…”

Tôi nổi giận, ngẩng phắt đầu lên:

“Anh đúng là…”

Câu chưa kịp nói hết, môi anh ấy đã phủ xuống.

Nụ hôn của anh ấy ào đến như sóng lớn, cuốn lấy tôi, nhấn chìm tôi.

Tôi bị anh ấy đè xuống sofa, đầu óc quay cuồng, đôi tay vô thức chạm vào cơ bụng săn chắc của anh ấy, mơ màng lẩm bẩm:

“Hạ Nghiễn, lần sau làm ơn mặc quần áo tử tế vào!”

Nụ hôn của anh ấy trượt dần xuống, giọng nói khàn khàn, mang theo ý cười mờ ám:

“Thật muốn tôi mặc sao? Nhưng rõ ràng em rất thích nhìn mà…”

Tôi: “…”

Ngoài cửa sổ, những bông hồng tháng Sáu khẽ lay động trong làn gió nhẹ.

Đầu óc tôi rối bời, nhưng một ý nghĩ rõ ràng bất giác hiện lên—

Ừm, đúng là rất thích nhìn.

 

(Hoàn)