Bố tôi là thái tử gia trong giới quyền quý ở Bắc Kinh.
Mẹ tôi là một cô gái bán cá.
Chẳng ai ở Bắc Kinh tin vào cuộc hôn nhân của họ.
Cuối cùng, năm tôi bảy tuổi, bố tôi bị tai nạn xe và mất trí nhớ.
Sau khi tỉnh lại, ông ầm ĩ đòi ly hôn.
Ông mỉa mai: “Tôi điên rồi mới nặng khẩu vị mặn đến mức cưới một người bán cá!”
Nhà họ Phó mừng thầm.
Họ lập tức báo tin cho bạch nguyệt quang của ông mau chóng lên thay vị trí.
Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ mặc ủng đi mưa màu hồng phát sáng, đeo tạp dề cao su in hoa bước vào.
Bố tôi hít sâu một hơi lạnh.
Trầm giọng nói: “bạch nguyệt quang sao? Hừ, thủ đoạn thật cao tay.”
Nhưng … đó lại chính là mẹ tôi – người vừa mổ cá xong trở về mà.
1
Mẹ tôi là người câm.
Vừa bước vào cửa, bà và bố tôi chỉ lặng lẽ nhìn nhau.
Tôi đứng bên giường bệnh của bố, lắng nghe ông lạnh giọng nói:
“Bạch nguyệt quang à? Hừ, thủ đoạn quả không tầm thường.”
Người nhà họ Phó vây quanh, chẳng ai nghe rõ ông nói gì, ai nấy tự nói như bày đàn:
“Phó Huyền Lâm, thấy chưa, loại đàn bà tanh tưởi thế này mà anh cũng dám cưới về nhà!”
“Mẹ cô ta là mụ thầy cúng, chắc chắn đã yểm bùa anh rồi!”
“Tô Ý là sinh viên ưu tú của Cambridge, chờ anh bao nhiêu năm trời, ông trời rốt cuộc cũng có mắt…”
Nhị gia lên tiếng, yêu cầu bố tôi bày tỏ thái độ.
“Bộ phận pháp vụ của nhà họ Phó đã soạn xong đơn ly hôn, ký đi!”
Qua lớp kính, tôi thấy “Bạch nguyệt quang” của bố đứng ngoài cửa.
Khóe môi mỉm cười, cả người tinh tế sang trọng.
Không giống mẹ tôi, bị gọi đến gấp, tạp dề vẫn còn dính vảy cá.
Dựa theo mấy ngày nay xảy ra đủ chuyện, có lẽ bà cũng đoán được phần nào.
Mẹ hít mũi một cái, nhận lấy bản thỏa thuận.
Bố tôi đưa tay ấn lên bản hợp đồng, giọng lạnh lùng cứng rắn:
“Khoan đã, người tôi cưới là cô sao?”
Giữa chân mày ông thoáng vẻ cô đơn khó hiểu.
Hai người mỗi người cầm một góc tờ giấy, đốt ngón tay bố trắng bệch, siết rất chặt.
Tôi biết mà, bố đối xử với mẹ con tôi tốt như thế.
Chuyện mất trí nhớ thì có thể thay đổi được gì đâu?
Nhưng giây tiếp theo—
Ông nhíu mày, chỉ vào điều khoản chia tài sản:
“Năm triệu?”
Ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy khinh bỉ rơi trên người mẹ tôi:
“Làm tôi buồn nôn bao lâu nay, giờ còn muốn ăn lấy mang à?”
Ông ra hiệu cho thư ký Lý:
“Viết lại hợp đồng. Tính theo giá thuê người giúp việc ngoài, làm bao nhiêu trả bấy nhiêu.”
Người nhà họ Phó đồng loạt thở phào.
Tôi nắm lấy vạt áo mẹ, nhìn thẳng vào ánh mắt của Tần Tô Ý ngoài cửa kính.
Cô ta không nói lời nào, chỉ mấp máy môi đầy khiêu khích:
“Đồ rác rưởi nhỏ, từ đâu đến thì về lại chỗ đó đi.”
2
Tần Tô Ý mới về nước tháng trước.
Trước đó, cả giới quyền quý ở Bắc Kinh chẳng ai tin tưởng vào bố mẹ tôi.
Bởi khởi đầu của họ… thật sự quá đỗi kỳ quái.
Thái tử gia của giới kinh thành lại theo đuổi một cô gái bán cá – rình rang náo động, khiến cả thành phố dậy sóng.
Người ngoài đều cho rằng đó chỉ là hứng thú nhất thời của ông.
Không ai ngờ, bố tôi lại kiên trì suốt nhiều năm.
Cuối cùng cũng cưới mẹ tôi về làm vợ.
Nhưng những lời bàn tán tiếc nuối thì chưa bao giờ dừng lại.
Cái tên “Tần Tô Ý” tôi đã nghe từ miệng các bậc trưởng bối không biết bao nhiêu lần.
Họ đều nói: bố tôi lẽ ra nên cưới cô ấy, sinh ra một đứa con thông minh, xinh đẹp.
Chứ không phải như tôi – nghịch ngợm như con khỉ, chẳng ra gì.
Trong lời kể của họ, Tần Tô Ý là một nàng tiên, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Lần trước cô ấy trở về, quả thật là thế.
Mẹ tôi giống như một đóa lan hồ điệp lặng lẽ.
Còn cô ta là hoa hồng – kiêu sa, quyết đoạt cho bằng được, ánh mắt khinh khỉnh, cách cư xử thì thô lỗ.
Sau khi về nước, cô ta đến nhà chơi, bà nội còn dẫn lên lầu tham quan.
Kết quả là làm vỡ chiếc bình hoa mà mẹ tôi yêu thích nhất.
Tôi chạy đến.
Tôi thấy rõ – cô ta cố ý.
Tôi cau có nói: “Đây là nhà tôi, mời cô đi cho.”
Cô ta ngồi xổm xuống, cười giả tạo:
“Rất nhanh thôi, sẽ không còn là nhà của cô nữa.”
Giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Tôi không hiểu cô ta nói gì.
“Tóm lại cô đến đây làm gì?”
Cô ta hạ giọng, chỉ để tôi nghe thấy:
“Tôi đến để giành lại bố cô.”
Tôi chẳng tin!
Bố tôi yêu mẹ tôi lắm, kiểu yêu đến mức có thể vì mẹ mà hy sinh cả mạng sống ấy!
Họ cực kỳ cực kỳ ân ái, lúc nào cũng ôm ôm hôn hôn.
Mẹ tôi mặc đồ rất xấu, nhưng bố tôi lại rất thích.
Dù mẹ có khoác bao tải lên người, ông cũng khen mẹ là tiên nữ.
Dù công việc có bận rộn đến đâu, ông cũng chưa từng ngủ lại bên ngoài.
Tần Tô Ý vỗ lên đầu tôi một cái:
“Đồ rác rưởi nhỏ, vậy cô cứ chờ xem, tối nay, bố cô sẽ không cần hai mẹ con cô nữa.”
Cô ta bước ra ngoài, dáng đi uyển chuyển, như thể đang đạp gió mà đi.
Tôi lập tức dùng đồng hồ điện tử gọi cho bố.
Bố cười chiều chuộng trong điện thoại:
“Ngày mai là sinh nhật mẹ con, bố làm xong việc sẽ bắt đầu nghỉ phép từ tối nay nhé!”
Tôi yên tâm rồi.
Nghĩ đến Tần Tô Ý, thấy cô ta thật kỳ quái như một mụ phù thủy.
Hỏi tôi có biết “bạch nguyệt quang”, “thanh mai trúc mã” là gì không.
Tôi chẳng buồn biết.
Nhưng đêm đó…
Bố tôi thật sự không về nhà.
Tôi gọi điện cho ông.
Ông không nghe máy.
3
Hôm đó, tin tức về việc thái tử gia giới kinh thành và thiên kim nhà họ Tần hôn nhau đã leo thẳng lên hot search.
Tôi nhìn thấy vành mắt mẹ đỏ hoe trong im lặng.
Nhiều lúc, tôi chỉ ước mẹ biết nói.
Như vậy mẹ có thể cùng tôi chửi người ta vô lễ một cách hả hê rồi.
Kể từ đêm đó, bố gần như không về nhà nữa.
Tin tức tiếp theo mà chúng tôi nhận được—là ông bị tai nạn xe, mất trí nhớ, quên mất mẹ và tôi.
Trong phòng bệnh, vô số lời lẽ nhục mạ như mưa đá nện xuống người mẹ.
Bố không có lấy một chút biểu cảm.
Trước đây, chỉ vì bà nội trong bữa ăn ở nhà cũ dám nói mẹ là “con gà không biết đẻ con trai”,
Bố đã giận đến mức hất đổ cả bàn ăn ngay tại chỗ.
Rồi dắt mẹ và tôi về nhà.
Vậy mà giờ lại thành ra như thế này?
Tôi thấy mũi mình cay cay.
Bố mẹ sắp ly hôn rồi.
Tôi sẽ ở với mẹ.
Mẹ không biết nói, dễ bị người ta bắt nạt.
“Anh Huyền Lâm ơi~!”
Tần Tô Ý nhìn thấy hết bộ dạng tủi nhục của mẹ con tôi,
Chờ nhìn đủ rồi mới ung dung bước vào.
Bố chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Gia đình nhị gia cũng vừa tới.
Tên công tử bột nhà đó được cõng trên lưng, vừa giãy giụa vừa gào ầm lên.
Vừa bước vào đã thấy cái bánh kem trên tủ đầu giường.
“Con muốn ăn bánh! Con muốn ăn bánh!”
Đó là bánh bố mua cho tôi hôm qua.
Tôi sợ bố đói, nên đến bệnh viện đã mang theo.
Công tử bột được thả xuống, lập tức chạy tới cướp bánh.
Tôi quay sang nhìn bố, ánh mắt đầy cầu cứu.
Bố chỉ nhíu mày, tỏ vẻ phiền toái, đưa tay bóp nhẹ ấn đường.
“Vậy thì cho nó ăn đi.”
Tôi khoanh tay giận dỗi:
“Con không cần nữa! Bố, con ghét bố!”
Mọi người đều cười ầm lên như thể nghe được chuyện gì nực cười lắm:
“Chẳng ai thích mày đâu!”
Tần Tô Ý nói:
“Cái bánh này bẩn lắm, để dì mua cho cháu cái khác ngon hơn, chịu không?”
Công tử bột mắt sáng lên:
“Chịu ạ!”
Rồi nó ném cái bánh của tôi xuống đất, ngẩng cằm lên nói:
“Ăn đi, đồ chó rác rưởi!”
Thật ra, hình như nhà họ Phó chưa từng công nhận sự tồn tại của tôi.
Tôi là con của một người bán cá, lại còn là con gái.
Nhưng cục tức này… tôi không thể nuốt nổi!
Tôi lao tới, vung tay tát cho nó một cái.
Nhị gia mặt đầy giận dữ, giơ chân đá tới:
“Đồ đê tiện khốn kiếp!”
Trước đây luôn có bố bảo vệ chúng tôi.
Giờ thì… ngay cả ông cũng quên mất rồi.
Cơ thể tôi bỗng nhẹ bẫng—
Cơn đau tưởng như sẽ đến lại không tới.
Thư ký Lý nhanh chóng bế tôi lên, đặt vào vòng tay mẹ.
Giọng nói bố vang lên, chất chứa giận dữ bị đè nén:
“Ồn ào chết đi được, đem hết đám người không liên quan ra ngoài!”
Người “không liên quan” mà ông nói—là tôi và mẹ.
Mẹ không khóc.
Chỉ lặng lẽ nắm lấy tay tôi.
Đến khi xuống tầng dưới mới phát hiện—trời đang mưa.
Đúng là kiểu thời tiết đáng ghét.
4
Tôi và mẹ về khu Cảnh Loan trước.
Đó là tổ ấm nhỏ của ba người chúng tôi—bố, mẹ và tôi.
Mẹ mở nước chuẩn bị tắm cho tôi.
Trong làn hơi nước mờ mịt, tôi thấy những vết bầm hiện lên dưới cổ áo hơi hé mở của mẹ.
Bố đã đánh mẹ!
Tôi chợt nhận ra một sự thật kinh hoàng:
Bố yêu mẹ… có lẽ chỉ là đang diễn kịch.
Ở lớp tôi, bố của Vương Nhị Béo cũng thế—bề ngoài nho nhã, thương vợ,
Nhưng về nhà lại thường xuyên bạo hành mẹ bạn ấy.
Lần họp phụ huynh, mẹ bạn ấy đeo kính râm to đùng,
Dù vậy vết thương vẫn lộ ra ngoài.
Chính mẹ tôi đã tìm luật sư giúp đỡ bà ấy thắng kiện.
Có lẽ họ là những người phụ nữ cùng cảnh ngộ, đồng cảm mà thương nhau.
Tôi mím môi, không muốn bật khóc.
Trên xương quai xanh mẹ còn có dấu răng.
Ngực thì đầy những vết đỏ tím loang lổ.
Phải đau đến nhường nào chứ…
Bảo sao buổi tối, mẹ cứ ở trong phòng mà khóc đến nức nở.
Họ cứ tưởng tôi ngủ rất ngoan ngoãn.
Thật ra là không.
Tôi từng nghe thấy bố nói muốn cắn mẹ,
Ngay sau đó mẹ khóc như thể tim gan bị xé nát.
Vậy mà ban ngày họ lại chẳng hề tỏ ra có mâu thuẫn gì.
Hóa ra là vì… bố tôi quá giỏi diễn kịch!
Đồ đàn ông tồi!
5
Truyền thông khắp nơi đều tung tin rầm rộ về chuyện bố mẹ tôi sắp ly hôn.
Dì Trình Song Song – bạn thân của mẹ – đang đi công tác ở thành phố bên cạnh,
Thấy tin hot search liền vội vã chạy về.
Hai người họ ngồi trong phòng khách mắng bố tôi suốt cả buổi chiều.
“Phó Huyền Lâm đã từng hứa gì với tôi chứ!”
“Đàn ông có bạch nguyệt quang thì không thể cưới! Bề ngoài trông có vẻ đứng đắn, nhưng hành xử chẳng khác gì cầm thú!”
“Trên đời này không thể tin bất kỳ thằng đàn ông nào! Tôi tức chết rồi, Phó Huyền Lâm đâu, để tôi chém chết hắn!”