Đối mặt với tôi – một kẻ mất trí nhớ – bọn họ thậm chí không thèm giấu diếm âm mưu hãm hại cô ấy.

Tôi nhớ lại cái năm Lâm Tuế Hề suýt chết.
Tim tôi yếu, không chịu nổi thêm lần nào nữa.

Tần Tô Ý còn đưa cho tôi một bản đánh giá tâm lý, bảo rằng Lâm Tuế Hề chỉ đang giả vờ yêu tôi!

Tôi không chịu nổi nữa, gần như phát điên, tôi không tin!

Kế hoạch vẫn đang tiếp diễn, tôi phải đưa cô ấy thoát ra ngoài.
Dù tôi đang bị bê bối bủa vây, tôi vẫn điên cuồng đổ mọi thứ bẩn thỉu lên đầu mình.

Vậy mà cô ấy chẳng hề có phản ứng gì.
Phải rồi, cô ấy không có “mẫu học” để tham chiếu, nên không thể diễn được.

Mẹ nó, đến một chút ghen tuông cũng không có!

Mỗi lần thấy tôi, cô ấy lại như con thỏ con đáng thương, làm động tác tay:
“Phó Huyền Lâm, sao dạo này anh không chịu dỗ em nữa vậy?”

Khốn kiếp… chết tiệt… đồ quỷ…

Tôi suýt nữa nghiến nát cả răng.

5
Lùi về xa hơn nữa.
Tôi từng là một đứa trẻ rất ngoan.
Một con rối bị giật dây, không có suy nghĩ riêng.

Nếu có suy nghĩ, con rối sẽ không cam chịu như vậy.
Nhưng phản kháng thì cũng vô nghĩa.

Mẹ đặt hết hy vọng vào tôi.
Bà nói vì tôi, bà đã dìm chết hai người chị gái của tôi, còn cho phép hai đứa con riêng của cha bước vào cửa nhà.
Tất cả đều là vì tương lai của tôi.

Tôi vô cớ gánh trên vai biết bao sinh mạng.
Tôi không cam tâm.
Tôi từng nói tôi không cần thân phận này, tôi có thể từ bỏ tất cả.
Nhưng không ai tin.

Đã được bóng cây gia tộc che chở, thì cũng phải chấp nhận bị nó khống chế.
Nếu thấy đau khổ, thì hãy học cách tê liệt.

Phải hoàn mỹ, phải toàn diện, phải mười phân vẹn mười.

Lần đầu tiên, tôi lười biếng, không đạt được tiêu chuẩn.
Tôi nghĩ: mình chỉ là một đứa trẻ mấy tuổi thôi mà.
Hẳn sẽ có người tha thứ cho tôi.

Thế rồi tôi tận mắt chứng kiến chú mèo con của mình bị dìm chết trong chum nước.
Mặc cho tôi gào khóc van xin.

Mẹ vẫn giữ dáng vẻ như thần thánh nắm quyền sinh sát.

“Không có cái giá phải trả, con sẽ không học được cách nghe lời.”

Đó chính là cái giá.
Là cái giá cho việc không nghe lời.

Mèo, rùa, chó con, cá vàng, cô giáo dạy piano mà tôi yêu quý, người quản gia từng tốt với tôi  tất cả đều là cái giá.

Bà nắm lấy tai tôi, cúi sát mặt răn dạy:
“Con trai à, mẹ chỉ còn mình con thôi.”

Khi tôi cưới Lâm Tuế Hề về nhà, tôi đã cứng cáp, đã có chỗ đứng độc lập.
Mẹ lại giở chiêu cũ.
Mỗi lần bà nói dối, lông mày sẽ giật nhẹ.

Tôi hỏi:
“Tuế Tuế đã xảy ra chuyện gì sao?”

Cô ấy lại lộ ra vẻ mặt tội nghiệp quen thuộc, lắc đầu.
Tôi không tin.

Biết bao người đã đè tôi xuống đất, giống như mỗi lần tôi phát bệnh, họ coi tôi như một con chó điên.

Bị trói suốt một thời gian dài, tôi không còn chút tôn nghiêm nào, ướt sũng cả người, nằm sõng soài trên sàn nhà.

Bà ta đứng trên cao nhìn xuống, như một vị Phật lớn giáng trần.
“Chỉ cần con còn là con trai mẹ, còn mang cái tên này,
mẹ liền có tư cách quản con.
Mẹ làm vậy là vì tốt cho con.
Con trai à, trước đây con ngoan lắm mà.”

Bà ta muốn nghiền nát lòng tự trọng của tôi, từng chút một.

Tôi tuyệt vọng van xin bà:
“Mẹ ơi, con nhất định… nhất định sẽ nghe lời,
tuyệt đối không cãi lại mẹ nữa,
con xin mẹ… xin mẹ buông tha cho con,
con phải về xem cô ấy thế nào, cô ấy đang mang thai…”

Cô ấy là tất cả sinh mệnh của tôi, là lý do duy nhất khiến tôi còn sống,
cô ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.

Nhưng mẹ tôi lại không muốn tôi có nhân cách độc lập,
không muốn tôi coi một người khác là thần thánh.

“Con chỉ vì một con tiện nhân mà tạm thời cúi đầu thôi,
mẹ hiểu con nhất!
Mạng của con là mẹ cho, con vĩnh viễn nợ mẹ một mạng.
Con hủy hoại sự nghiệp của mẹ, cướp mất tuổi xuân của mẹ, con vĩnh viễn nợ mẹ!”

Tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi, đầy miệng máu.
Tôi nói:
“Mẹ à, nếu cô ấy chết, con cũng chết theo.
Con sẽ giết chết đứa con trai duy nhất của mẹ!”

Ngày hôm đó, mãi thật lâu sau tôi mới thoát ra được.
Khi nhìn thấy Lâm Tuế Hề nằm dưới đất, máu me bê bết, tim tôi như vỡ vụn.
Cô ấy không nói được, cũng chẳng thèm nói với tôi một lời.

Tôi ôm lấy cô ấy, như một cơn gió cuốn đi trong tuyệt vọng.
Không được, cô ấy không được chết như chú mèo nhỏ của tôi năm xưa.

Lạy trời… xin Người đừng đối xử với cô ấy như vậy…
Cũng xin đừng đối xử với tôi như vậy…
Tôi đã làm gì sai?

Tôi quỳ bên ngoài phòng cấp cứu, trán ép xuống nền gạch lạnh ngắt.
Tôi vốn là người vô thần.
Nhưng hôm ấy, tôi đã phát điên.

“Phật Tổ… Bồ Tát… ai cũng được…
Chỉ cần cô ấy sống sót, tôi sẽ cúng dường xây chùa đúc tượng, dâng mạng sống này, làm trâu làm ngựa cho tất cả thần linh…”

Tôi nợ mẹ một mạng.

Đêm đó, giữa cánh đồng hoang, tôi dùng dao moi từng lớp thịt đầy máu, tìm cái thiết bị định vị được cấy dưới da.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy thỏa mãn như Na Tra tự chặt thịt trả lại cho cha mẹ.

6
Quay ngược về trước nữa.
Chính tôi là người chủ động trêu chọc Lâm Tuế Hề.
Tôi đã quan sát cô ấy rất lâu rồi.

Cô ấy giống như một đóa hoa anh đào bị mưa vùi dập, trông thật đáng thương.
Cô ấy không hề để tâm đến việc bị người khác bắt nạt,
cứ như thể cảm thấy bọn họ thật nhàm chán.

Mỗi ngày đều nhặt đủ thứ con vật chết.
Lúc nào cũng lượn qua trước mắt tôi.

Nhiều lúc tôi còn nghi ngờ: có khi nào đây là cái bẫy không?

Một hôm tôi chặn cô ấy lại:
“Em nhặt mấy thứ đó làm gì?”

Cô ấy ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh như hoa đào lên, mi mắt phớt hồng một cách kỳ lạ,
khiến người ta đau lòng đến tan nát cõi lòng.

Cô ấy không biết nói chuyện.
Viết một tờ giấy nhỏ:
“Em chỉ muốn cho chúng một nơi để ngủ.”

Cô ấy muốn chôn cất chúng.

Tôi hoàn toàn bị cô ấy cuốn hút.
Đến mức quên mất ánh nhìn trong mắt cô khi nhìn tôi ánh mắt lóe lên vẻ thích thú kín đáo.

Cô ấy chính là nơi tôi thoát ra khỏi cuộc sống đầy áp lực.
Viết giấy động viên tôi.
Dùng dao mổ cá để dọa đám con nhà quyền thế chặn đường tôi.

Khi tôi trốn khỏi nhà, bị tiêm thuốc đến ngất đi bên cạnh đống rác,
chính cô ấy là người đã nhặt tôi về.

Lúc tôi tỉnh lại, tôi hoáng thấy sự thất vọng lướt qua trong mắt cô.

Cô xoay người đi mổ cá,
máu cá dính lên đôi tay trắng ngần, như một bức tranh danh họa.

Hôm ấy không hiểu sao cô ấy mổ rất nhiều cá,
như thể đang dùng gì đó để thay thế cho thứ gì đó.

Mũi dao đâm vào não cá, hạ thủ dứt khoát.

Lúc cô ấy ngước hàng mi lên,
trong đôi con ngươi đen thẳm, phản chiếu gương mặt tôi.

Khuôn mặt tôi lúc đó — cái gương mặt bộc lộ rõ bệnh lý hoang tưởng cực đoan.
Tôi sắp phát điên rồi.
Chỉ muốn chiếm lấy cô ấy, biến cô ấy thành của riêng tôi.

Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào động mạch cổ tôi.
Khi ấy, cô làm một động tác thủ ngữ.

Sau này, khi đã có Nhiên Nhiên rồi, tôi mới tình cờ hiểu được.
Cô ấy nói:
“Mạch máu của anh… thật đẹp.”

Hôm đó, đầu ngón tay cô nhẹ như lông vũ lướt qua cổ tôi,
rồi chậm rãi dừng lại trên môi tôi.
Cả người tôi run lên, não như bị rỉ sét,
mất hết sự kiềm chế và lý trí mà tôi từng kiêu hãnh.

Tôi hỏi cô:
“Anh có thể hôn em không?”

Cô ấy ngẫm nghĩ một chút.
Vì không có “mẫu học” cho kiểu tình huống này, nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Hôm đó thời tiết rất đẹp.
Hoàng hôn đặc quánh như súp bí đỏ.

Bên đường, có ai đó đang bật một bài hát mang chất giọng thiếu niên:
“Trong vòng ôm cuối cùng dưới ánh hoàng hôn, nhớ nhịp tim ngọt ngào của em…”

Thân thể kề sát, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ và dồn dập của cô ấy như một con thú nhỏ.
Cô ấy thật biết cách câu hồn đoạt phách.

Tôi muốn chiếm hữu cô ấy,
muốn biến cô ấy thành búp bê chỉ thuộc về mình tôi.
Nếu cô ấy bỏ trốn, tôi sẽ nhốt cô ấy lại.
Chúng tôi sẽ quấn quýt đến chết, dây dưa đến tận cùng thời gian.

Nhưng cô ấy chưa từng bỏ chạy.
Cho dù tôi phát cuồng, hoảng loạn vì được mất,
cô ấy vẫn giữ vẻ thản nhiên như không.

Cô giơ tay làm thủ ngữ:
“Em yêu anh, Phó Huyền Lâm.”

Tôi sợ hãi phát hiện sợi xích kia, đã vòng sang cổ tôi từ lúc nào.
Một sợi xích vô hình.

Cho dù tôi tức đến phát run, cô ấy vẫn lười biếng ngoắc tay, kiễng chân lên:
“Phó Huyền Lâm, hôn em đi.”

Ngón tay cô run nhẹ, đặt lên mắt tôi.

Mẹ kiếp… không giết cá thì giết tôi.

Tôi chết tiệt… sao lại cam tâm tình nguyện như vậy chứ!

[Toàn văn hoàn]