8
Lúc tỉnh lại, tôi lại moi được thêm vài chuyện thâm cung bí sử nhà giàu từ miệng người giúp việc:
Nghe nói, Lục Chấn Đình từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm, là yêu đương tự nguyện, nhưng bị phu nhân Lục chia cắt.
Từ đó trở đi, anh ta như biến thành người khác, suốt ngày rượu chè, chẳng thèm để tâm đến ai nói gì.
Không hiểu vì sao, tôi lại thấy anh ta… có chút đáng thương.
Nhưng mà, chuyện riêng của chủ thuê, mấy kẻ nghèo như tôi chẳng có tư cách quan tâm.
Tôi đến nhà họ Lục, mục đích chỉ có một: kiếm tiền.
Lúc này điện thoại bắt đầu rung.
Là đạo diễn ở phim trường gọi đến, giọng gào to như sấm:
“Doãn Tịch Duệ! Cô đang ở đâu đấy hả? Cô tưởng mình là đại minh tinh chắc? Cả đoàn mấy trăm người đang chờ cô quay phim đó! Còn muốn làm nữa không? Không thì tôi kiếm người khác!”
Tôi nhìn đồng hồ — trời ạ, đã một giờ chiều rồi!
Xem ra đánh trận thật sự tốn sức quá thể.
Tôi vội vàng thu dọn bản thân: rửa mặt, chải tóc, thay đồ…
Rồi gọi taxi phóng thẳng đến phim trường.
9
Khi tôi đến nơi, đã có không ít người có mặt rồi.
Tôi bước từng bước vừa cúi đầu vừa cúi người, xin lỗi lia lịa với từng người trong tổ làm phim:
“Xin lỗi, xin lỗi vì làm lỡ thời gian của mọi người. Thật sự xin lỗi.”
Đạo diễn đã hợp tác với tôi nhiều lần, cũng không nặng lời trách móc nữa.
Chỉ nhìn tôi với ánh mắt bất lực, rồi quay sang bảo cả đoàn:
“Chuẩn bị quay đi.”
Lúc này, một người đột nhiên từ trong đám đông bước đến đứng chắn trước mặt tôi.
Không ai khác, chính là nữ chính luôn xem tôi như cái gai trong mắt.
“Lâu quá không gặp nha, Tịch Duệ.” – Giọng cô ta ngọt như mía lùi, mà ánh mắt lại đầy ngạo mạn.
Tôi nhìn thần thái đắc ý của cô ta, lập tức cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Tôi vội vàng quay sang nhìn đồng nghiệp thân thiết bên cạnh.
Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt đầy thương cảm:
“Không còn cách nào đâu. Bên nhà sản xuất yêu cầu cô ta làm nữ chính.”
“Tớ biết hai người có xích mích, nhưng vì tiến độ phim, thôi nhịn một chút vậy.”
“Ai bảo người ta giờ là nữ chính, lại còn dựa được vào đại gia nữa.”
Tôi thở dài:
“Thôi bỏ đi, người không chọc tôi thì tôi cũng chẳng chọc người. Quay phim là việc chính.”
Máy quay đã được dựng xong, cảnh đầu tiên là tôi từ lầu hai nhảy xuống đuổi theo tên trộm.
Vì nghĩ đến an toàn của diễn viên, dù là tôi – một diễn viên đóng thế biết võ – đạo diễn vẫn đặc biệt chuẩn bị hệ thống dây cáp treo.
Tôi vừa mặc xong áo bảo hộ, chuẩn bị quay thì nghe thấy giọng cô ta cất lên:
“Đạo diễn, tôi thấy cảnh này mà diễn viên không dùng dây treo, nhảy trực tiếp sẽ thật hơn.”
“Không được,” đạo diễn cau mày, “như vậy nguy hiểm quá, cứ theo đúng phương án đã chuẩn bị.”
Thấy đạo diễn không nghe, cô ta bắt đầu giở giọng uy hiếp:
“Tôi thấy Tịch Duệ có võ mà, không dùng dây treo cũng không sao.”
“Ài, nếu không thấy cảnh thật sự, tâm trạng tôi hôm nay sẽ không tốt. Mà nếu tâm trạng tôi không tốt, lỡ ảnh hưởng tiến độ quay, chắc tôi phải bảo chồng mình rút vốn mất.”
Nhìn đạo diễn mặt mày khó xử, còn cái bộ mặt đắc ý đê tiện kia, tôi nghiến răng:
“Không sao đâu, đạo diễn, tôi làm được.”
Đạo diễn lo lắng nhìn tôi:
“Anh đã bảo người lót đầy thùng giấy bên dưới rồi, còn thêm cả một lớp nệm xốp nữa. Em cẩn thận khi nhảy nhé.”
“OK, không vấn đề gì đâu. Anh cứ yên tâm.”
Tôi giơ tay ra hiệu “ổn cả” với đạo diễn, rồi leo lên tầng hai chuẩn bị quay.
Ngay lúc tôi sắp tiếp đất, đột nhiên cảm thấy mấy thùng giấy dưới chân mềm nhũn bất thường, như thể đã có ai đó động tay vào.
Chân vừa chạm đất, cả người tôi loạng choạng, rồi ngã thẳng xuống đất.
10
Nhân viên đoàn phim lập tức vây lại xung quanh, giữa đám người đó, tôi lập tức nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét kia.
“Tịch Duệ, cậu không sao chứ? Sao lại bất cẩn thế!”
“Doãn Tịch Duệ, cậu ổn không? Hay để tôi gọi người đưa cậu đi bệnh viện nhé.”
Đạo diễn rất lo lắng cho tình trạng của tôi, định sai người đưa tôi đến viện kiểm tra.
Lúc ấy, Diêm Huyên lại tỏ vẻ quan tâm giả tạo:
“Ài, nhưng mà tôi chỉ rảnh hôm nay thôi. Tuần sau tôi hoàn toàn không có thời gian quay tiếp.”
“Xem ra, bộ phim này phải dời lịch quay rồi.”
Tôi cắn chặt răng, trong sự đỡ đần của mọi người, gắng gượng đứng dậy:
“Không sao đâu, đạo diễn, tôi vẫn quay được.”
“Nhưng mà, cậu bị thương thế kia, còn đứng không vững nữa kìa.”
“Vậy thì đổi cảnh của chúng tôi thành cảnh ngồi đi. Dù gì cũng là đối thoại trong nhà hàng, tôi có thể ngồi ghế.”
“Đạo diễn, tôi có ý này.” – Cô ta lại bắt đầu giở trò,
“Chúng ta có thể quay trước cảnh đối đầu trong nhà hàng giữa tôi và Tịch Duệ.”
Đạo diễn quay sang nhìn tôi, đầy lo lắng:
“Còn chịu được không?”
Tôi gật đầu.
Không thể để mọi người phải chờ vì lý do cá nhân của mình.
11
Vì cần dàn dựng cảnh quay nên tôi có thể nghỉ tạm một lát.
Chẳng bao lâu sau bối cảnh đã hoàn tất, tôi khập khiễng đi đến ngồi xuống ghế.
Đạo diễn hô to: “Action!”
Chỉ thấy Diêm Huyên mặt mày giận dữ bước tới, đập mạnh xuống bàn chất vấn tôi:
“Tại sao cô lại làm vậy? Tôi là người tin tưởng cô nhất đấy!”
Tôi vào vai người thay thế của nhân vật nữ chính — cướp người yêu của cô ta. Khi biết sự thật, cô ta tới nhà hàng chất vấn tôi.
Vì sẽ có lồng tiếng sau, nên tôi diễn đúng từng câu thoại, chậm rãi trả lời:
“Thì sao? Giờ anh ấy thích tôi.”
“Chát!”
Một tiếng bạt tai giòn tan vang vọng khắp trường quay.
Tôi ôm má, sững sờ nhìn cô ta.
Trong kịch bản làm gì có cảnh tát!
Cô ta chỉ cần đẩy tôi ngã lên đệm phía sau thôi mà!
Diêm Huyên bày ra vẻ ngại ngùng:
“Ngại quá nha đạo diễn, tôi chỉ thấy thêm cảnh này sẽ thể hiện rõ hơn sự phẫn nộ của nhân vật thôi mà.”
“Tịch Duệ, cậu không giận chứ?”
Nhìn đôi mắt vô tội giả tạo kia, dù tôi có nhịn giỏi đến đâu cũng sắp không kiềm được nữa.
Nhưng vì tiến độ quay, tôi vẫn cắn răng nhịn xuống.
Tôi chỉnh lại tóc, ra hiệu đạo diễn có thể quay lại.
Diêm Huyên lần nữa bước đến, vung tay phải.
Nhưng không ngờ lần này, cái bạt tai kia lại không hạ xuống mặt tôi.
Tôi mở mắt ra, trước mặt là gương mặt Lục Chấn Đình được phóng to gấp mấy lần.
12
Anh ta dùng lực mạnh gạt tay Diêm Huyên ra, suýt chút nữa cô ta ngã nhào xuống đất.
Lục Chấn Đình quay đầu lại nhìn tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Em không sao chứ? Xin lỗi nhé, anh đến trễ rồi. Vợ à, làm em chịu ấm ức rồi.”
Anh ta còn cố tình nháy mắt với tôi một cái, rồi ghé sát tai tôi, khẽ nói:
“Sao lại không gọi ‘chồng’ nữa, hửm?”
“Anh đến rồi à, chồng yêu?”
Khách hàng có yêu cầu, bên làm dịch vụ như tôi đương nhiên phải chiều thôi!
Nghe tôi gọi một tiếng ‘chồng’, Lục Chấn Đình lập tức đỏ bừng tai, đầu óc như treo máy, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Căn bản là không còn nghe thấy tiếng ai xung quanh nữa.
Mọi người đều mắt tròn mắt dẹt, dáng vẻ như đang ăn dưa hóng chuyện cực kỳ cao hứng.
Không ai ngờ được tôi lại là vợ của tổng tài Lục!
Diêm Huyên lần này đá nhầm tảng sắt rồi!
Lục Chấn Đình xoay người, lạnh lùng quét mắt qua cả đoàn làm phim:
“Từ giờ trở đi, ai trong các người dám bắt nạt Doãn Tịch Duệ trong đoàn phim, chính là đang đối đầu với nhà họ Lục. Đừng trách tôi không khách sáo.”
Em gái của anh ta, Lục Chấn Hinh, cũng từ đâu bước ra, đứng chắn trước mặt tôi:
“Tôi với anh tôi chỉ đến trễ một chút, mấy người liền bắt nạt chị dâu tôi?”
13
Sau khi giải quyết xong chuyện ở trường quay, Lục Chấn Đình vội vã rời đi — hình như là có việc công ty cần xử lý.
Nhờ có anh ta can thiệp, Diêm Huyên ở phim trường cũng an phận hơn hẳn.
Cô ta không còn dám giở trò với tôi nữa, nhờ vậy buổi quay chiều diễn ra suôn sẻ vô cùng.
Lục Chấn Hinh vì muốn giúp tôi xả giận, nhất định đòi tôi phải cùng cô ấy tham dự bữa tiệc tối.
Ban đầu tôi vốn chẳng hứng thú với mấy kiểu tiệc tùng kiểu này, cảm thấy chắc sẽ nhàm chán lắm, căn bản không đáng đi.
Nhưng không chịu nổi Lục Chấn Hinh cứ lôi kéo, nói đây là bữa tiệc rất quan trọng, anh trai cô ấy cũng sẽ đến.
Hết cách, thân là “bên được thuê”, tôi buộc phải đáp ứng mọi yêu cầu của bên chủ — nên đành cùng họ tới bữa tiệc.
Lục Chấn Đình hình như bận thật, mãi vẫn chưa thấy xuất hiện.
Tôi bắt đầu cảm thấy chán, định ra ngoài hít thở chút không khí.
Bất ngờ có người vỗ vai tôi từ phía sau:
“Sư tỷ, tìm chị mãi luôn á!”
Tôi quay đầu lại, người kia không ai khác chính là tiểu sinh đỉnh lưu – Phạm Dạ.