Chưa tới một tiếng sau, tôi không nhịn được nữa, hì hục chạy tới cửa phòng thiết bị.
(Thả người sớm có khi còn nhận thêm phần thưởng?)

Thế nhưng, bên trong lại truyền ra tiếng khóc của Ôn Hạ Dao, từng câu đầy ấm ức:

“Sau này đừng tặng đồ cho em nữa!
Nếu anh đã nghĩ em vì tiền mới ở bên anh, thì giữa chúng ta chẳng còn gì để nói cả.
Nhưng cũng cảm ơn anh, nhờ anh mà ba em sống ổn hơn trong tù…”

Khoan đã?
Người trong đó là Phó Diễn Thu sao?
Bị nhốt chung với nữ chính rồi, tình cảm chắc phát triển ầm ầm?

Tôi vội vã vặn tay nắm cửa.
Vừa mở ra, đã nghe thấy giọng của Ôn Hạ Dao yếu ớt như cánh hoa giữa gió:
“Giang Nhiên… Em chỉ là một con thú cưng của anh thôi sao?
Chẳng lẽ bao nhiêu nhục nhã em chịu vì anh vẫn chưa đủ?”

Ngay giây phút nghe thấy cái tên “Giang Nhiên”, cả người tôi chấn động, một cảm giác bất an trào lên toàn thân.

Dòng bình luận lại nổ tung:

【Ối mẹ ơi, lộn phim rồi! Đây là truyện ngược nha mọi người! Tôi nhớ ra rồi! Giang Nhiên ra nước ngoài là vì Bạch nguyệt quang!】
【Phải đó, bảo sao nữ chính ghét Phó thiếu. Là vì Giang Nhiên chứ gì! Phó thiếu đúng là thảm!】
【Lúc đầu cứ nghĩ nữ chính kiêu căng, giờ nghĩ lại, Giang Nhiên lưỡng lự không dứt khoát, bị đá cũng đáng đời!】
【Vu Tiêu Tiêu, chị ủng hộ em đi nhặt tiền! Gom hết lì xì, dạy cho tên tra nam một bài học!】

Tôi hoảng loạn không thôi, đầu óc rối tung, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức.

Thế nhưng, ngay giây tiếp theo — tôi đập đầu vào cằm ai đó.

Cú va chạm không nhẹ, người đó kêu “ái” một tiếng rồi lùi lại mấy bước.
Vì không để ý phía sau, hắn bị vấp trượt vào bậc thang và… ngã lăn xuống dưới.

Khi nhìn rõ mặt hắn, điều đầu tiên tôi nghe thấy là tiếng hắn kêu lên:

“A!
Gãy xương rồi.”

Là Phó Diễn Thu.

7

Sau khi vác Phó Diễn Thu vào bệnh viện, tôi liền “vinh dự” xuất hiện trên tường tỏ tình của trường.

Tiêu đề là:
[Nữ sinh vì yêu không được nên bế thần tượng học đường chạy quanh sân vận động hàng chục vòng.]

「?」
Tôi lập tức báo cáo bài viết vì… vu khống trắng trợn.

Trong khi đó, Phó Diễn Thu — với một chân bó bột — trông chẳng khác gì một ác quỷ sống dậy, ánh mắt nhìn tôi như muốn lột da xẻ thịt ngay tại chỗ.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, cố nén giận mà thốt ra mấy từ:

“Lại là cô?”

Còn chưa kịp mắng tôi, điện thoại của hắn rung bần bật.

Cùng lúc đó, điện thoại tôi cũng vậy.

Cúi xuống xem thì ra là Mạnh Phàm đang spam tin nhắn trong nhóm:

【Diễn Thu, mai cậu dự tiệc sinh nhật bố không đấy? Anh em muốn gặp mặt nè.】

Phó Diễn Thu liếc tôi một cái, rồi cúi đầu trả lời:

【Không đi, gãy xương rồi.】

Mạnh Phàm lập tức cợt nhả:

【Xời, lý do tệ quá đi! Tôi còn bị xe đạp tông nữa kia kìa!】

Tần Thanh Độ cũng chen vào:

【Nghe nói gần đây bố cậu với cô em nuôi ra ngoài nhớ cẩn thận nhé, tôi nghe rằng…】

Phó Diễn Thu liền chụp tấm ảnh cái chân bó bột của mình gửi vào nhóm.

Mạnh Phàm trả lời bằng một loạt tin nhắn thoại toàn tiếng cười “ha ha ha”, dù tôi không mở nhưng vẫn tưởng tượng được giọng chất lừ kiểu Bắc Kinh của cậu ta.

Tần Thanh Độ thì nghiêm túc hơn, hỏi thẳng:

【Làm gì mà gãy xương luôn vậy?】

Phó Diễn Thu đáp:
【Đi lấy thiết bị.】

Mỗi khi hắn gửi tin, điện thoại tôi lại ting một cái.
Tôi nút nước bọt căng thẳng, lặng lẽ vặn âm lượng xuống mức thấp nhất.

Ngồi trong bệnh viện thế này, tôi thật sự như ngồi trên đống lửa.
Tiền thuốc thì đóng rồi, chạy tới chạy lui cũng xong rồi, còn ngồi đây làm gì nữa?

Hắn lười biếng liếc nhìn tôi, hờ hững hỏi:

“Muốn đi rồi hả?”

Tôi tưởng hắn sẽ cho tôi đi thật, mắt liền sáng rỡ.

Ai ngờ, một lúc sau hắn nhìn thẳng vào tôi, hỏi:

“Vu Tiêu Tiêu, làm tôi thành ra thế này, cô không định chịu trách nhiệm à?”

Tôi tròn mắt không thể tin nổi, liên tục xác nhận có phải tai mình nghe nhầm không.

Nhớ lại cái cách hắn nói chuyện trong nhóm với mấy anh em – không “Cút” thì cũng “Biến” – mà giờ lại nói kiểu như tôi là tra nam bội tình bạc nghĩa ấy!

Tôi ho khan mấy tiếng, lúng túng hỏi:

“Vậy… phải làm gì mới được coi là chịu trách nhiệm?”

Tôi thì tiền cũng từng định đưa rồi mà anh đâu có thèm.
Thiếu gia đúng là khó chiều.

Phó Diễn Thu khẽ thất thần, nhưng cũng không do dự lâu, nhìn tôi rồi nói:

“Làm bạn gái tôi.”

Tôi giật mình nhảy dựng, nghi ngờ hỏi:

“Anh nói cái gì cơ?”

Hắn thì ngược lại, mặt tỉnh bơ như thể nói chuyện thời tiết:

“Giả vờ cũng được. Dù sao thì trong thời gian tôi chân bó bột, cô phải chăm tôi chứ?
Nếu không có ai làm bạn gái che chắn, mấy người như cô nàng nhảy hồ hôm trước lại tới bám riết, tôi chạy cũng không được.”

Tôi chợt hiểu — hắn cần một “bạn gái thế thân” để ngăn tiểu tam tiếp cận, đặc biệt là trong buổi tiệc sinh nhật ngày mai.

Dù vậy, tôi vẫn không thể nuốt nổi lời đề nghị này.
Lắp bắp mãi, tôi cố gắng thương lượng:

“Hay là anh đề nghị điều kiện khác đi? Tôi đưa tiền cũng được mà, tôi có nguyên…”

Phó Diễn Thu chẳng để tôi nói hết, liền nói:

“Tiền hả? Cũng được.
Vậy đưa hai mươi…”

Chưa kịp nói hết câu, tôi lao tới bịt miệng hắn, mặt tươi cười rạng rỡ:

“Từ hôm nay, anh chính là… bảo bối đáng yêu nhất của tôi~”

Phó Diễn Thu mắt cong cong, cười như hồ ly đắc ý, kiểu gì cũng cảm thấy mình vừa sập bẫy.

Còn vành tai hắn thì đỏ lựng, chỉ là tôi không để ý thấy.

Dòng bình luận trong đầu gào rú:

【Gì thế này??? Hai người họ sao lại…】
【Phó thiếu mồm nói không đi tiệc sinh nhật, nhưng chắc chắn ngày mai sẽ có biến cực lớn.】

【Nữ chính phải làm phục vụ bị người ta làm nhục, nghĩ tới là thấy tức rồi!】

Tôi nhìn dòng bình luận, trong lòng không khỏi trầm tư suy nghĩ…

8

Miệng thì bảo không đi, thế mà đến sinh nhật bố mình, Phó Diễn Thu vẫn lê cái chân bó bột tới buổi tiệc.

Quả đúng như dự đoán, vừa bước vào sảnh tiệc, cô gái đang khoác tay bố hắn, làm nũng làm nịu, mắt lập tức sáng lên.

Chỉ là khác với lần trước, lần này trông cô ta có vẻ chật vật hơn nhiều – trên mặt có vết bầm, ánh mắt cũng liên tục đảo quanh, như thể đang dè chừng ai đó.

Vậy mà ông bố nhà họ Phó, vừa thấy con trai xuất hiện, không những không vui, còn… lén lau mồ hôi trán. Sau đó lập tức giả vờ bình thản, quay lại tiếp khách như không có chuyện gì.

Tôi tò mò không hiểu, mới mấy ngày không gặp, sao thấy cô con gái nuôi nhà họ Phó lại trở nên “thu mình” thế này?

Phó Diễn Thu như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nhướng mày đầy rảnh rang rồi chậm rãi nói:

“Cô ta bị mẹ tôi đánh rồi.”

Nói xong, ánh mắt hắn lười biếng liếc sang ông bố mình, trong mắt tràn đầy… thưởng thức?

Trông giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật bi kịch, tâm trạng tốt đến lạ.

Đột nhiên, hắn cúi sát lại, hơi thở ấm áp phả lên mặt tôi, làm tôi hoảng hồn lùi lại nửa bước.
Xíu nữa là… bị hắn hôn trúng má luôn rồi.

Hắn nói khẽ:

“Cô không thấy à, bố tôi bị đánh còn thê thảm hơn?”

Đúng thật là…
Bố của Phó Diễn Thu bị gãy tay, tay đeo băng treo lủng lẳng trước ngực, phối cùng bộ vest cao cấp, nhìn… cực kỳ sai sai và khôi hài.

Thì ra hắn đột nhiên đổi ý đến buổi tiệc này, chỉ để xem bố mình bị quê độ.
Đúng là… con hiếu thảo mẫu mực!

Cô em gái nuôi hình như cũng đã nhận ra sự thân mật giữa tôi và Phó Diễn Thu, đôi mắt hạnh hằn học trừng tôi, mặt căng như dây đàn.

Tôi chẳng để tâm đến cô ta, chỉ chăm chú quan sát xung quanh.

Bình luận trong đầu nói hôm nay nữ chính sẽ đến phục vụ, tôi lia mắt khắp sảnh, cuối cùng cũng tìm được một bóng dáng gầy yếu, nhỏ nhắn đang bận rộn đi lại trong đám đông.

Thở dài một hơi, trong lòng không khỏi xót xa thay cho cô ấy vài giây.

Ai mà chẳng vì mấy đồng bạc lẻ mà phải vất vả mưu sinh chứ…

Chỉ là tôi còn chưa thu lại ánh mắt thương cảm, thì Phó Diễn Thu lười nhác ghé tai tôi, nói một câu khiến tôi nghẹn họng:

“Cô thấy thương à? Cô ấy phục vụ cả đêm được bảy ngàn tệ đó.”

Má nó!!!
Biết thế tôi cũng đi xin làm luôn cho rồi!!