Nửa đêm mất ngủ, điện thoại của chồng tôi sáng lên.

Rồi liên tục hiện thông báo được “thích”.

Tôi tò mò mở ra xem thì phát hiện đó là một bài viết xin tư vấn mà chồng tôi đã đăng bằng tài khoản nhỏ từ năm năm trước:

[Xin giúp đỡ, làm sao để vợ bỏ sự nghiệp?]

Bình luận có nhiều lượt thích nhất viết:

[Dễ thôi, cứ để vợ sinh con không ngừng.]

Kết hôn được năm năm, chúng tôi đã có ba đứa con.

Năm nay, chồng lại thuyết phục tôi sinh thêm đứa thứ tư.

1

Với chồng kết hôn được năm năm, chúng tôi đã có một con trai và hai con gái.

Trong mắt mọi người, chồng tôi vừa giỏi kiếm tiền lại vừa biết lo cho gia đình, còn tôi chỉ việc ở nhà làm nội trợ toàn thời gian.

Đây là kiểu hôn nhân mơ ước của không ít phụ nữ.

Trước khi nhìn thấy bài viết từ tài khoản phụ của chồng, tôi cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Có con trai, có con gái, chỉ thiếu điều gì chồng tôi vẫn mong muốn thêm:

“Vợ à, người ta thường nói điều tốt lành thường đến đôi.”

“Chúng ta sinh thêm một đứa con trai nữa, tròn một đôi nhé.”

Không cưỡng lại được lời nài nỉ của chồng, tôi miễn cưỡng đồng ý.

Nghe theo ý anh, tôi bắt đầu chuẩn bị mang thai lần nữa.

Chồng muốn có con trai đến mức rất nôn nóng, khiến tôi cảm thấy áp lực nặng nề.

Trong lòng không khỏi trách anh:

“Đứng nói chuyện thì dễ lắm. Sinh con mệt mỏi thì tôi phải chịu, còn anh chỉ gieo hạt rồi ngủ khò.”

Anh còn gửi tôi một đoạn video hướng dẫn cách tăng khả năng thụ thai, bảo tôi làm theo.

Từ chuyện nằm úp người xuống, đứng dốc đầu xuống để giúp dễ thụ thai hơn.

Không ngủ được, tôi bực mình đá vào người chồng một cái.

Anh trở mình, tiếp tục ngáy ầm ầm.

Vừa lúc đó, điện thoại trên đầu giường phát ra tiếng rung.

Sau đó, những tiếng rung liên tiếp cứ vang lên không ngừng.

Là điện thoại của chồng tôi.

Tôi tò mò mở điện thoại ra xem.

Thì ra chồng tôi đã lập một tài khoản nhỏ từ bao giờ không hay.

Bài viết từ năm năm trước lại bất ngờ được nhiều người chú ý, kéo theo vô số lượt thích.

Nhưng khi nhìn rõ nội dung bài đăng, tôi như bị sét đánh ngang tai.

Đó là một bài viết xin tư vấn của chồng tôi:

“Xin giúp đỡ, làm sao để vợ bỏ sự nghiệp?”

Phía dưới đã có hàng ngàn bình luận, nhiều lượt thích đến chóng mặt.

Bình luận được yêu thích nhất viết:

“Chỉ cần để cô ấy liên tục sinh con. Tôi đã làm thế và thành công.”

Chồng tôi lập tức trả lời bên dưới: “Anh bạn, chúng ta trao đổi riêng đi.”

Tôi mở phần tin nhắn riêng của họ và thấy những cuộc trao đổi dày đặc.

Nào là bàn kế hoạch làm sao để vợ từ bỏ công việc, tập trung vào gia đình.

Họ thậm chí còn giữ liên lạc đến tận bây giờ.

Những tin nhắn gần đây nhất, đối phương khoe khoang: “Vợ tôi sắp sinh đứa thứ ba rồi, cô ấy ở nhà vài năm nay và hoàn toàn mất liên lạc với xã hội.”

Chồng tôi lập tức không chịu thua: “Cái đó chưa là gì cả, vợ tôi đã sinh ba đứa rồi.”

“Tôi đang tính để cô ấy sinh thêm đứa thứ tư.”

Người kia trả lời một biểu tượng ngón cái:
“Anh bạn, đúng là ông đỉnh thật!”
Tôi đột nhiên cảm thấy lạnh gáy.
Tôi và chồng vốn là đồng nghiệp, thậm chí tôi từng là cấp trên của anh ấy.
Công ty có quy định cấm nhân viên yêu đương trong nội bộ.
Vì vậy, chúng tôi phải lén lút kết hôn, không dám mời đồng nghiệp.
Sau khi cưới, tôi và chồng đã thỏa thuận rằng sẽ không sinh con trước khi công việc hoàn toàn ổn định.
Công ty còn bóng gió rằng tôi sắp được thăng chức.
Ở thời điểm quan trọng này, tất nhiên tôi không thể để xảy ra bất cứ sơ suất nào.
Nhưng chuyện tôi lo sợ lại cứ xảy ra.
Ngay lúc then chốt, tôi vô tình mang thai.
Chưa kịp quyết định có giữ đứa bé hay không thì đã bị đồng nghiệp phát hiện chuyện tình cảm giữa tôi và chồng.
Điều này khiến tôi mất cả quyền lựa chọn.
Tôi buộc phải rời công việc, tập trung dưỡng thai.
Tôi nghĩ rằng lần mang thai này chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, dù đã thực hiện các biện pháp phòng ngừa.
Nhân tiện, tôi sẽ sinh con rồi quay lại làm việc.
Nhưng không ngờ, sau khi sinh đứa đầu, vừa mới hồi phục xong, tôi lại mang thai lần nữa.
Hệ quả là, trong vòng 5 năm kết hôn, đứa đầu còn chưa kịp vào mẫu giáo, tôi đã sinh liền ba đứa.
Bạn bè tôi còn đùa rằng tôi sở hữu “thể trạng dễ mang thai”.

Bạn bè cứ đùa rằng tôi “có cơ địa dễ mang thai”.

Nhưng khi đọc kỹ các tin nhắn giữa chồng và người kia, tôi chợt phát hiện một sự thật đáng sợ.

Chuyện mang thai liên tiếp của tôi vốn không phải là tai nạn.

Rõ ràng đó là kế hoạch mà chồng tôi đã tính toán từ trước.

Những biện pháp tránh thai mà chúng tôi mua đã bị anh ấy cố tình chọc thủng.

Thảo nào tôi liên tục “trúng thưởng” hết lần này đến lần khác.

Lật giở toàn bộ lịch sử trò chuyện của chồng, tôi cảm thấy cơn buồn nôn dâng lên dữ dội.

Tôi bịt miệng lại, trong khi tiếng ngáy của chồng vang đều bên cạnh.

Sự tức giận như muốn nhấn chìm tôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chính anh ta đã để lộ chuyện tình cảm của chúng tôi vào đúng thời điểm tôi mang thai.

Để rồi khi tôi buộc phải từ chức, anh ta dễ dàng thế chỗ tôi.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện trong cơ thể tôi vẫn còn lưu lại “dấu tích” của anh ta, tôi không thể kiềm chế mà muốn nôn mửa.

Kìm nén cảm giác ghê tởm, tôi ra sức chà rửa bản thân.

Tôi đặt ngay một liều thuốc khẩn cấp được giao trong một giờ.

Cố gắng giữ bình tĩnh, tôi buộc mình phải suy nghĩ thấu đáo.

Đầu tiên là ba đứa con.

Vì nhu cầu quá cao của chồng cộng với việc tôi liên tục mang thai, các con tôi đều được bà nội nuôi lớn.

Điều này khiến chúng hình thành những tính cách ngang bướng, thậm chí không mấy tôn trọng tôi.

Cuộc hôn nhân này vốn đã được xây dựng trên sự lừa dối, không thể tiếp tục được nữa.

Điều tôi cần làm là đảm bảo giành được quyền lợi lớn nhất.

Sau đó, ly hôn.

2

Hôm sau, tôi không để lộ bất cứ điều gì bất thường.

Chờ chồng đi làm xong, tôi lập tức đón hết lũ trẻ về nhà.

Con đầu năm tuổi, con thứ ba tuổi, còn đứa út mới tròn một tuổi.

Vừa về đến nơi, phản ứng đầu tiên của ba đứa đều là dè chừng và phản kháng.

Đứa lớn nhất không chần chừ, chỉ thẳng tay vào tôi quát:

“Mẹ là người xấu! Con muốn bà nội! Con muốn bà nội!”

Tôi không để ý đến lời con nói.

Đứa thứ hai thích chơi cùng đứa lớn nhất, bèn cầm đồ chơi ném về phía tôi.

Đứa út còn nhỏ, ngây ngô chẳng biết gì, lại tỏ ra thân thiện với tôi nhất.

Trong lòng tôi âm thầm hạ quyết tâm:

Tôi sẽ tự cho mình một tháng. Nếu lũ trẻ chịu gần gũi với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giành quyền nuôi dưỡng chúng.

Nhưng nếu tất cả chỉ là những đứa con vong ân bội nghĩa, không biết trân trọng, thì xin lỗi, tôi là tôi trước, sau đó mới là mẹ.

Tôi sẽ không vì chúng mà tự ép buộc bản thân.

Tối đến, chồng đi làm về.

Anh ta định như thói quen, ôm tôi vào phòng thân mật, nhưng cảnh tượng bừa bộn trong nhà khiến anh ta sững sờ:

“Chuyện này…”

Khi nhìn thấy ba đứa con, chồng tôi không giấu được vẻ nhíu mày.

Anh ta dịu giọng hỏi tôi:

“Vợ à, sao em lại đón cả ba đứa nhóc này về vậy?”

“Đưa chúng về với mẹ anh đi, chúng nghịch ngợm lắm.”

“Anh vẫn chưa tận hưởng đủ thế giới hai người mà.”

Nói đến đây, giọng anh ta khàn đặc, ngụ ý rõ ràng, còn húng hắng ho nhẹ một tiếng.

Tôi cảm thấy chán ghét nhưng không để lộ cảm xúc.

“Em nhớ bọn trẻ, muốn đón chúng về ở một thời gian. Không được à?”

Chồng tôi không ngờ tôi lại phản bác, sững người trong chốc lát.

Anh ta ấp úng nói:

“Được thì được, nhưng chẳng phải chúng ta đã bàn chuẩn bị sinh đứa thứ tư rồi sao?”

Đến giờ phút này, nghe anh ta nhắc đến đứa thứ tư lại khiến tôi bùng nổ.

Tôi không kìm được mà nói gay gắt:

“Bốn đứa, bốn đứa! Anh định lập đội bóng à?”

“Anh thì đứng đó nói, khỏe re, sao không tự đi mà sinh!”

“Mỗi ngày anh gửi cho em mấy bài hướng dẫn kia, mệt mỏi thì em gánh, còn anh chỉ việc sung sướng. Đúng là đứng nói thì dễ lắm!”