8

Cậu em họ kiếm cho tôi một công việc béo bở — lắp đặt hệ thống KTV.

Tan ca, cậu ấy rủ tôi đi ăn vặt vỉa hè.

Vừa mới giơ đũa lên, một hàng siêu xe gầm rú lao qua.

Cả hai tô mì của chúng tôi lập tức bị phủ một lớp bụi mỏng.

“Lớp phó học tập, đi ăn khuya với người mẫu nam đấy à?”

Giang Nghị dẫn theo một đám thiếu gia bước xuống từ xe thể thao.

Vẻ mặt lạnh lùng, trong ánh mắt tràn đầy sát khí xa lạ.

Không còn là chú cún ngốc nghếch mà tôi từng quen nữa.

Cậu em tôi còn mải mê nhìn xe, không hề hay biết Giang Nghị đã cầm chai bia từ phía sau, dội thẳng từ đầu xuống chân cậu ấy:

“Cún con, thích uống rượu phải không? Vậy thì uống, cho, đã.”

Dội xong còn cố tình ném vỡ chai ngay dưới chân tôi:

“Không chọn đại thiếu gia lắm tiền nhiều của như tôi, lại đi ăn vỉa hè với tên nghèo rớt mồng tơi này?

Tưởng Tô Tô, con mắt cậu mọc ở đâu vậy hả?!”

Vẻ mặt hung hăng, đúng là trông có chút đáng sợ.

Cậu em tôi đơ ra:

“Chị… chị quen với loại lưu manh này đấy à?”

Giang Nghị cũng sững người:

“Chị?”

9

Tôi giẫm lên mảnh thuỷ tinh vỡ, bước thẳng đến trước mặt Giang Nghị, giơ tay vả một cái thật quen thuộc.

“Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta đã kết thúc, tôi qua lại với ai mắc mớ gì đến cậu?”

Mặt Giang Nghị bị tát lệch sang một bên, liền phản ứng lại bằng một cái tát nữa:

“Cậu có tư cách ghen à?”

Tôi không chịu thua, tiếp tục tát thêm hai cái liên hoàn:

“Chiếm hữu mà không có danh phận thật nực cười, biết không?!”

Đám thiếu gia nhà giàu kia đều choáng váng:

“Chị dâu mạnh tay quá! Vả đến mức mặt anh Nghị mờ luôn rồi!”

“Biết gì không? Giang Nghị thích bị thế đấy.”

“So với bá vương học đường, lớp phó học tập này trông còn giống xã hội đen hơn.”

Giang Nghị ghen bóng ghen gió, biết mình sai, không nói một lời.

Tôi siết chặt tay, giọng run run:

“Em trai tôi từng bị lưu manh bắt nạt, mãi mới vượt qua được bóng đen đó…”

Giang Nghị quýnh lên:

“Xin lỗi! Là anh sai!”

“Đừng đi theo tôi nữa!”

Tôi quát xong liền kéo em trai rời đi.

Đợi đến khi không còn ai xung quanh, cậu em mới cười hỏi:

“Chị, em từng bị lưu manh bắt nạt thật à?”

Tôi chuyển khoản cho nó năm hào để bịt miệng:

“Câm miệng.”

10

Ăn của người thì mềm lòng, cầm tiền của người thì chùn tay.

Cầm tiền rồi, tôi lại thấy đánh Giang Nghị chẳng còn thỏa tay như trước.

Thế là tôi trả lại năm mươi vạn cho mẹ Giang.

Bà lập tức gọi điện đến:

“Bạn học Tưởng, cháu làm gì thế? Chẳng phải ban đầu đã thoả thuận rõ ràng rồi sao?”

Tôi lấy hết can đảm nói:

“Xin lỗi, cháu tưởng cô giơ năm ngón tay… là bảo cháu vả cậu ấy.”

Suýt chút nữa mẹ Giang cười đến nghẹt thở:

“Chả trách hai năm nay mặt con tôi lúc nào cũng sưng như cún mật ong ấy!”

“Cô không trách cháu sao?”

“Cảm ơn còn không kịp ấy chứ! Ban đầu cô là nhờ cháu quản nó mà, không phải cháu quản quá tốt rồi sao?

Bạn học Tưởng này, nói thật chứ, năm mươi vạn là ít đấy.

Chúng tôi vốn tính quyên tặng hai toà nhà để chạy cửa sau cho nó đậu đại học, giờ nhờ cháu ra tay mà tiết kiệm bao nhiêu tiền cơ chứ?”

“Tấm lòng của cô cháu xin ghi nhận, nhưng tiền thì cháu không thể nhận được.”

“Vậy… sau này cháu vẫn có thể tiếp tục dạy dỗ Giang Nghị giúp chúng tôi chứ?”

Tôi: “……”

Trong điện thoại chợt vang lên một giọng đàn ông trung niên:

“Xin chào, tôi là bố của Giang Nghị.

Tôi và vợ tôi chính thức uỷ quyền cho cháu, tiếp tục… vả nó.”

Tôi: “!”

11

Tôi là loại người rẻ rúng đến vậy sao?

Hai năm trời giúp hai người trông con.

Tốt nghiệp rồi, vẫn không buông tha tôi!

Cuộc sống vốn đã đủ mệt mỏi, giờ còn phải làm một phần trong trò PLAY của hai người nữa.

Tôi tiếp tục đi lắp đặt hệ thống KTV.

Đang bận rộn thì em họ tôi hoảng hốt chạy tới:

“Chị giúp em mang chai rượu Ace of Spades này đến phòng 888 với!”

Nói xong ôm mông chạy vào WC tiêu chảy.

Lại ăn gà rán Wallace nữa chứ gì?

Tôi cầm chai rượu, đẩy cửa bước vào phòng VIP siêu lớn số 888.

“Chị… chị dâu!”

“Vãi! Anh Nghị, chị dâu đến kiểm tra rồi?!”

Đám đàn em trong phòng nháo nhào cả lên.

Tôi: “……”

Giang Nghị ngồi trên sofa, mặc vest không áo trong, cúc áo mở toang, để nguyên cơ bụng làm áo lót.

Tóc vuốt ngược, đeo dây chuyền bạc lấp lánh.

Sặc mùi lòe loẹt.

Làm tôi bất giác nảy sinh một cảm giác xấu hổ… khi động lòng với người quen.

Tôi phớt lờ ánh mắt như muốn ăn người của cậu ta.

Bước thẳng tới, đặt chai rượu trước mặt cậu ta:

“Anh ơi, rượu Ace of Spades anh gọi đây.”

Giang Nghị trầm giọng: “Cậu làm việc ở mấy chỗ thế này à?”

Tôi bật cười lạnh: “Chẳng phải anh cũng đến mấy chỗ thế này để chơi sao?”

Đám bạn thiếu gia không nhịn nổi, tắt luôn nhạc nền.

“Trời má, chị dâu chơi chiêu gắt thiệt!”

“Anh dám tới KTV uống rượu, chị liền tới KTV đi làm!”

“Thuần phục chồng quá xuất sắc! Không hổ là lớp phó học tập!”

“Lần này chắc anh Nghị bị dạy dỗ đến ngoan như cún mất thôi…”

Tôi: “……”

Đám hóng chuyện các người có tưởng tượng hơi quá không đấy?

12

Giang Nghị lạnh lùng nhìn tôi: “Rót rượu.”

Tôi đứng dậy bỏ đi: “Xin lỗi, tôi không phục vụ kiểu đó.”

“Rót một ly, tôi cho cậu mười ngàn.”

Giang Nghị vươn tay, bất ngờ kéo mạnh cổ tay tôi, giật tôi sát lại gần.

Thì thầm bên tai tôi một câu: “Cậu đang rất thiếu tiền mà, đúng không?”

Tôi: “……”

Xem ra mẹ Giang chưa nói với cậu ta chuyện tôi trả tiền lại.

Cả phòng im bặt.

“Trời ơi! Tình thế đảo ngược rồi!!”

“Anh Nghị! Anh hết muốn sống rồi à?!”

“Uống thuốc bổ nhiều quá thành khùng sao?!”

“Mau quỳ xuống xin lỗi chị dâu đi!”

Tôi: “……”

Xem ra Giang Nghị cũng không kể chuyện tôi từng nhận tiền cho ai biết.

Tôi mở nắp chai, rót cho mỗi người trong phòng một ly.

“Mười vạn.”

Tôi lấy điện thoại ra, đưa mã QR thanh toán cho cậu ta.

Giang Nghị lạnh lùng nói: “Không cần, tôi chuyển khoản cho cậu.”

Rồi phát hiện—

Cậu ta bị tôi chặn rồi.

Giang Nghị: “……”

Cả phòng lặng như tờ, đến tiếng thở cũng không còn.

13

“Cạch.”

Cậu em nhỏ ngồi góc phòng đang mút kẹo mút bị doạ đến lỏng tay.

Cây kẹo rơi xuống đất.

Giang Nghị mặt đen như đáy nồi, chuyển khoản cho tôi mười vạn.

Ngay lúc tôi tưởng trò hề này kết thúc rồi—

Cậu ta nhấc một cây kẹo mút lên, nhìn tôi khiêu khích:

“Đút cho tôi một cây kẹo, mười vạn.”

Tôi không do dự giật lấy, bóc vỏ.

Cậu ta lại bồi thêm: “Đút bằng miệng.”

—“Hít ——”

Xung quanh chỉ toàn là tiếng hít khí lạnh.

Có người không chịu nổi áp suất thấp, lặng lẽ chuồn mất.

Còn vài thằng bạn không sợ chết thì… vừa muốn nhìn, vừa không dám nhìn, len lén liếc trộm.

Tôi nghiến răng, kẹp que kẹo giữa răng, cúi xuống, đưa tay ôm lấy cổ Giang Nghị.

Nhìn vào mắt cậu ta, tôi chậm rãi đút đầu viên kẹo màu tím vào miệng cậu ấy.

Chưa bao giờ chúng tôi gần nhau đến vậy. Đây là lần đầu tiên.

Hơi thở phảng phất mùi rượu của cậu ta phả lên mặt tôi.

Đôi đồng tử màu hổ phách khiến tim tôi lỡ mất một nhịp.

“Ôi giời ơi ôi giời ơi!!”

“Kích thích quá đi mất!!”

“Cứu với, có người đang ngược cẩu kìa!!”

Tôi mặt đỏ bừng buông tay.

Còn Giang Nghị vẫn đang ngậm viên kẹo trong miệng, sững sờ như bị hút mất hồn.

Tôi nói: “Đừng ngây ra nữa, chuyển khoản đi.”

Giang Nghị: “……”

Một lúc lâu sau mới móc điện thoại ra.

Khi chuyển tiền, mấy ngón tay dài còn run run.

Không có tiền đồ.

Tôi giấu hai tay ra sau lưng, cũng phải nén một lúc mới ngừng run được.

14

Chuyện tôi biến KTV thành hiện trường huấn luyện chó quy mô lớn, cuối cùng cũng lọt vào tai cô thanh mai trúc mã của Giang Nghị – vừa mới từ nước ngoài trở về.

Hôm sau, cô ta mang đôi giày thủy tinh Jimmy Choo, giẫm lên sàn KTV mà đi như bước trên sàn diễn.

Gặp đúng ánh đèn laser trong phòng, sáng chói đến mức tôi muốn đeo kính hàn.

Cô ta chống nạnh, khinh khỉnh nhìn tôi đang thi công dây điện trong góc.

“Chẳng qua là giả bộ làm đoá bạch liên hoa lạnh lùng nghèo khó thôi, thủ đoạn vụng về hết sức!”

Tôi: “?”

Thật muốn nhét cái thẻ nhớ tôi đang cầm vào đầu cô ta, xem não lưu được mấy KB nội dung.

Cô ta nói muốn nói chuyện với tôi.

Tôi bảo đợi tôi làm xong việc.

Ba tiếng sau, cô ta tự giác ngộ luôn:

“Cả diễn cũng nghiêm túc vậy? Cậu mà có nghị lực này thì làm gì cũng thành công!”

Chẩn đoán: nội dung 0KB.

Cô ta tò mò hỏi: “Cậu huấn luyện Giang Nghị kiểu gì mà cậu ấy nghe lời đến thế?”

Tôi thành thật: “Không nghe thì vả.”

Cô nàng thanh mai vội vàng lén rút sổ tay ra ghi chép.

Hôm sau, cô ta mặt sưng vù mò tới:

“Tớ tát Giang Nghị một cái, bảo không chiều cái tật xấu của tớ nữa. Kết quả cậu ấy tát lại… hai cái!”

Tôi tức muốn học máu:

“Phải vả thật mạnh! Một đòn hạ gục! Cậu vô dụng quá rồi đấy, tôi đã đút cơm tận miệng còn ăn không nổi!”

Cô nàng quýnh lên:

“Mạnh là mạnh kiểu gì?! Chị đánh em một cái đi, cho em cảm nhận thử!”

Tôi tát luôn không chần chừ, cô nàng sững người:

“Chị à… em hình như vừa thấy cụ cố em…”

Tôi nghiêm túc vỗ vai khích lệ:

“Ghi nhớ cảm giác đó. Đi đi.”

Sau đó, cô ấy “nghỉ học”.

Nói rằng, Giang Nghị có tốt đến mấy cũng không cần nữa.

Ngày nào cũng vả qua vả lại, filler trên mặt cô ta sắp rơi ra cả rồi.