21
Cuối tuần.
Giang Nghị bảo sẽ đưa tôi và mẹ tôi ra ngoài ăn tối.
Tới nơi rồi mới phát hiện— đầy ắp khách khứa quen mặt, hóa ra là tiệc mừng đậu đại học cậu ta bí mật tổ chức cho tôi.
Cậu ta đắc ý nói:
“Con người ta có, Tô Tô nhà chúng ta cũng phải có.”
Ba mẹ tôi chẳng tổ chức gì cho tôi cả, mà bạn trai lại đứng ra làm.
Tôi gắp thức ăn cho mẹ, giới thiệu từng bạn học cho bà.
Còn Giang Nghị thì cười toe toét đi phát thuốc lá cho giáo viên chủ nhiệm, tổ trưởng khối, cả hiệu trưởng:
“Lần sau gặp là uống rượu cưới của bọn con đấy nha! Về nhà nhớ dạy học chăm chỉ, tích góp tiền mừng lớn một chút cho bọn con…”
Tôi vung tay như phản xạ có điều kiện:
“Đừng nói bậy!!”
Về nhà bị mẹ mắng một trận te tua.
Giang Nghị lắp camera trong nhà tôi, nói là sau khi vào đại học, có thể tiện theo dõi xem hộ lý tôi thuê có chăm mẹ tôi tử tế không.
Cậu ta còn mua cả xe chuyên dụng cho người khuyết tật, đẩy thẳng xe lăn lên được.
Cuối tuần tôi về, ba người chúng tôi có thể cùng đi dạo ngoại thành.
22
Khai giảng.
Tôi được chọn là tân sinh viên đại diện phát biểu trong lễ nhập học.
“Đường đời dài rộng, quanh co rồi sẽ có lối rẽ. Dẫu dư vị hiện tại có chút đắng cay, xin bạn hãy tin rằng, mọi sự đều xứng đáng. Bằng mọi giá, hãy vươn tới nơi có ánh mặt trời, mang khát vọng hồng hạc trong hình hài một chú kiến nhỏ…”
Bước xuống khỏi bục, tôi thầm nghĩ:
Đổi môi trường mới, cuối cùng tôi cũng có thể gột rửa cái quá khứ “trung nhị” của mình rồi.
Tôi nhất định sẽ thay đổi, làm một nữ sinh đại học ngoan ngoãn, hòa nhã, không còn vung tay tát người bừa bãi nữa.
Kết quả là, ngay buổi học đầu tiên, vừa bước vào lớp đã nghe tiếng hô vang đồng thanh—
“Chị! Dâu! Tốt!”
Tôi: “……”
Tan học, tôi kéo bá vương vào hẻm nhỏ, tát cho trời đất quay cuồng.
Điện thoại cậu ta rung lên, tôi nhìn thấy màn hình:
“Không phải cậu đã cắt đứt quan hệ với bố mẹ rồi sao?”
“Hở?”
“Nghe máy!”
Cuộc gọi video kết nối, tôi đứng né ra khỏi tầm nhìn camera.
Giang Nghị nhìn màn hình, cứng đơ nói:
“Có việc gì?”
Mẹ cậu ta giơ ra một chiếc nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu:
“Mẹ vừa đấu giá thắng chiến lợi phẩm này, làm nhẫn cầu hôn cho con dâu là hợp nhất!”
[Đọc fu\\ tại pag.e ” Vân Ha. Tương Tư”]
Giang Nghị run bần bật:
“Cầu… cầu hôn gì cơ?”
“Không phải con nói muốn cầu hôn Tô Tô à? Còn giục mẹ đi kiếm nhẫn kim cương to ấy chứ! Cái màn diễn ‘tuyệt tình kế’ này cũng nên kết thúc rồi, mẹ không muốn bị hiểu lầm trong mắt con dâu lâu quá đâu nha~”
“Đừng nói bậy!!”
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tôi tát như mưa bão rơi xuống mặt cậu ta.
Bà Giang sợ đến mức hạ giọng trong video:
“Tô Tô à, chuyện này là do nó tự bày ra cả đấy…”
Mặt ông Giang cũng ló ra:
“Ờm… cháu đánh nó rồi thì… đừng đánh tụi bác nữa nha.”
Tôi: “……”
23
Cuối tuần.
Tôi tới nhà Giang Nghị, tìm ba mẹ cậu ta.
Còn chưa kịp mở lời, ba cậu ta đã hoảng loạn phản bội luôn:
“Là hai mẹ con họ cấu kết bày mưu gài con đấy! Cả vụ này tôi không liên quan gì hết, con dâu à, xin hãy xét rõ!”
Mẹ Giang tròn mắt:
“Vợ chồng là chim cùng rừng, lâm nạn mà ai bay người nấy hả?”
Giang Nghị lập tức quỳ trượt trên sàn, nắm tay tôi cầu xin rối rít:
“Vợ ơi! Cắt đứt quan hệ là ý anh, mẹ anh bị ép buộc thôi, có gì cứ trách anh, đừng làm mất điểm của bố mẹ anh…”
Tôi lạnh lùng hỏi:
“Số tiền hơn một ngàn vạn kia… cũng là nhà đưa cho à?”
Ba cậu ta khinh khỉnh:
“Chút tiền vặt đó mà cũng khoe khoang… Với mối quan hệ và nguồn lực trong tay tôi, chỉ kiếm được nhiêu đó đúng là trò cười. Tôi làm đại công trình, một vụ thôi đã lời hơn thế.”
Mẹ Giang cũng nói:
“Tốn cả tháng trời, chỉ kiếm được hơn một ngàn vạn, chẳng có gì vẻ vang cả.”
Vẻ mặt kiêu ngạo của Giang Nghị lập tức tối sầm.
Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao cậu ta lại buông thả, sống như một bá vương học đường.
Vì sếp giao KPI điên rồ, nhân viên không nghỉ việc mới là lạ.
24
Tôi dẫn Giang Nghị về nhà.
Mua hẳn một quả sầu riêng to tướng, bắt cậu ta quỳ lên.
Cậu ta không dám dồn lực vào đầu gối, phải dùng sức lõi mà gồng, khiến tám múi bụng lộ ra rõ ràng.
“Vợ… vợ ơi… anh chịu không nổi nữa rồi… tha cho anh đi!”
“Tôi hỏi, chịu không nổi thì mau khai ra, còn chuyện gì tôi chưa biết?”
“Anh… anh tháng này giấu một vạn làm quỹ riêng…”
“Giao ra! Còn gì nữa?”
Giang Nghị đau đến phát run, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống theo cơ ngực, rơi tách xuống sàn nhà.
“Thật ra chuyện em hoàn tiền… mẹ anh sớm đã nói cho anh biết rồi…”
Tôi tức điên, vả cho hai cái:
“Vậy mà còn dám giả ngu nhục tôi?!”
Cậu ta cắn môi, toàn thân cơ bắp run rẩy:
“Tại vì… bị em đối xử như vậy… cảm giác quá… kích thích…”
Tức nước vỡ bờ!
Tôi rút thắt lưng của cậu ta, vòng qua cổ, lôi vào phòng mình.
“Kích thích chứ gì?”
Lôi một cái, vả một cái:
“Tối nay tôi cho cậu biết thế nào là quá kích thích!!”
“Khônggggggg, vợ ơi tha cho anh!!!!”
25
Một đêm trôi qua, tôi nằm bò trên ngực cậu ta.
Phải công nhận— đúng là… quá kích thích thật.
Miệng Giang Nghị bị cột chặt bằng cà vạt, để khỏi phát ra mấy tiếng… khó nói.
Tôi khẽ nói:
“Cảm ơn anh, lúc em khốn khó nhất đã chìa ra cây nạng, giúp em vượt qua đoạn đường gian nan. Nhưng em vẫn quen là người lành lặn, tự mình đi mới thấy vững vàng hơn.”
Nói xong, tôi an tâm nhắm mắt ngủ:
“Nhưng em vẫn rất thích— cuộc đời ấm áp được điểm tô bằng tình yêu nồng nhiệt của anh. Cảm ơn anh, chồng yêu.”
Và sự thật chứng minh…
Hai chữ “chồng yêu” này không thể gọi tùy tiện.
Phải trả giá rất đắt.
Đến năm 3 đại học, tôi đã là hội trưởng hội sinh viên.
Mỗi lần đi kiểm tra nề nếp, kỷ luật, luôn không tránh được phải gọi tên cái tên “giang hồ” quen thuộc kia:
“Giang Nghị! Mặc áo vào!”
Tôi đẩy gọng kính, phớt lờ tiếng than vãn tuyệt vọng từ các fan nữ đứng ngoài sân bóng:
“Nhiều con gái nhìn như vậy, cậu cởi trần chạy loạn là ra cái thể thống gì?”
Sau đó nghiêm mặt trừ điểm:
“Lên văn phòng hội sinh viên gặp tôi!”
Giang Nghị ra chiều đắc ý vì kế hoạch thành công, tiện tay vắt chiếc áo ba lỗ ướt sũng lên người— mặc cũng như không.
“Tuân lệnh, hội trưởng đại nhân.”
Kết quả mới mắng được vài câu… hai đứa lại làm vài chuyện không tiện nói ra ngay trong văn phòng hội sinh viên.
Tôi vừa thở hổn hển, vừa vả cậu ta:
“Giang Nghị, cậu cố ý phải không?!”
Cậu ta cười gian, hôn lên lòng bàn tay tôi:
“Vì em ăn chiêu này mà, vợ yêu.”
【Ngoại truyện – Góc nhìn của nam chính】
1
Tôi không phải học sinh ngoan. Tôi yêu sớm.
Ngay năm lớp 10, tôi đã thích lớp phó học tập.
Muốn cô ấy làm vợ tôi.
Bạn của vợ đều là mấy cô nàng hài hước.
Tôi nghĩ, chắc cô ấy cũng thích con trai hài hước.
Thế là tôi miệt mài luyện thành phiên bản Phương Đầu Minh.
Năm lớp 11, tôi thành bạn cùng bàn với cô ấy.
Cuối cùng cũng có cơ hội thể hiện.
2
Tình cờ gặp vợ ở cửa hàng tiện lợi.
Cô ấy lấy một chai sữa dâu Binggrae từ kệ.
Lúc tính tiền, nhân viên báo: 19 tệ 8.
Cô ấy đỏ mặt đặt lại, đổi sang túi kẹo dâu rẻ tiền hơn.
Vậy là tôi giả vờ chê không thích uống, tặng cô ấy một chai.
Kết quả — vợ không nhận.
Hu hu.
Tôi vừa khóc vừa uống hết.
Ngọt đến ê răng.
Thứ này mà cũng dám bán 19 tệ 8?
3
Tôi luyện giọng “bọt khí” đến mức đầu ong ong.
Cái giọng đó… thật kinh khủng.
Vợ tức quá, tát tôi.
Tốt quá rồi!!
Cuối cùng chúng tôi cũng có… tiến triển thực chất!
Tôi mặc kệ.
Tát cũng là… tiếp xúc da thịt!
4
Đánh là thương, tát là yêu.
Vợ ngày càng yêu tôi rồi.
Cô ấy tát tôi là vì muốn tốt cho tôi.
Không như bố mẹ tôi, chẳng bao giờ đánh tôi.
Họ đâu có yêu tôi.
Vợ quản tôi cực kỳ chặt.
Tôi thì cực kỳ thích được quản.
Vợ vả cho tôi từng cái, từng cái…
vả thẳng vào trường 211.
Cô ấy yêu tôi muốn chết luôn rồi.
5
Trời sập rồi.
Vợ vì tiền mà lợi dụng tôi.
Không thích thì thôi, sao lại nhận tiền mẹ tôi đưa để đi nuôi… chó khác?
Hiểu lầm thôi.
Đó là em vợ.
Hơn nữa còn từng bị bắt nạt, mới vượt qua được ám ảnh.
Tôi hối hận đến mức nửa đêm bật dậy tự tát mình:
“Tôi đáng chết!!”
Hy vọng vợ và em vợ tha thứ cho tôi.
6
Tôi lại có cơ hội rồi!
Thì ra vợ không hề nhận tiền của mẹ tôi.
Tất cả chỉ là hiểu lầm.
Cô ấy thật dễ thương.
Giúp bố mẹ tôi hai năm trời, trông con không lấy một xu.
Cô ấy là người tốt thật sự.
Tôi ăn diện cho thật cháy, cố tình đến KTV tìm cô ấy.
Mong cô ấy có hứng thú với tôi.
Không ngờ lại kích thích thú vui đen tối trong tôi.
Vợ còn có thể… hắc hóa.
Mà hắc hóa rồi thì… gợi cảm, cực kỳ kích thích.
Ực.
Vợ à, trong kẹo mút này có gì thế?
Nóng quá… ssshhhhh…
7
Cái nhỏ thanh mai não tàn kia đột nhiên tới nhà, tát tôi.
Còn bảo vợ tôi dạy nó như vậy.
Ngốc thật.
Tưởng ai cũng có thể tát tôi sao?
Chỉ có vợ tôi mới được tát tôi!!
Còn tát nữa hả?
Chỏ ngược lại cho nè!!
8
Tôi… thành nghiện.
Mượn rượu gây rối, lại muốn làm gì đó với vợ…
Không ngờ lại phát hiện hoàn cảnh nhà cô ấy.
Tôi thật sự bị sốc.
Vừa học, vừa chăm mẹ bị liệt.
Còn phải kiếm tiền tự nuôi sống bản thân.
Vai nhỏ như vậy, lại gánh cả bầu trời.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao cô ấy không để mắt tới tôi.
Và tôi quyết tâm… phải làm điều gì đó khiến cô ấy nhìn tôi bằng con mắt khác.
9
Tốt nghiệp đại học.
Cuộc đời vợ tôi như được mở hack vậy.
Mới vài năm đã làm giám đốc doanh nghiệp lớn.
Rồi nhảy việc làm tổng tài công ty hàng đầu.
Tay khẽ búng vào logo to tướng:
“Hermès đấy, vẫn bị em phát hiện rồi.”
“-Xấu hổ quá đi.”
Còn đưa mẹ tôi vào viện điều dưỡng tốt nhất cả nước.
Sau này cô ấy bận đến nỗi… không còn thời gian để tát tôi nữa.
10
Hôm phát hiện có thai.
Cô ấy tát tôi.
Mà tôi ấm ức lắm:
“Hôm đó là em bảo… khỏi dùng biện pháp mà…”
Cô ấy thở dài:
“Ham sắc thì mờ trí.”
Mẹ tôi hỏi:
“Hay là làm giấy kết hôn trước đi?”
Bố tôi đề nghị:
“Hay làm tiệc cưới trước?”
Tôi không dám lên tiếng.
Vợ tôi bảo:
“Im hết đi. Tôi có kế hoạch của mình.”
Kế hoạch của cô ấy là một tuần trước ngày sinh, đưa công ty lên sàn chứng khoán.
Rồi nhân dịp nghỉ phép… đi đẻ một đứa con.
Đau quá, cô ấy vừa khóc vừa tát tôi:
“Tại anh, tất cả là tại anh!!”
Tôi cũng khóc:
“Anh sai rồi! Anh triệt sản! Không sinh nữa!!”
Tin tốt: Có con gái rồi!
Tin xấu: Y chang mẹ nó. Cũng thích vả tôi.
[Toàn văn hoàn]