Người ra mở cửa là mẹ kế của Kỷ Vũ Lạc, mới chỉ hai tháng không gặp mà bà ta đã tiều tụy trông thấy.

Vừa nhìn thấy Kỷ Vũ Lạc, bà ta lập tức nổi điên, định đuổi cô bé đi.
“Con nhóc nào đây, tôi không quen, chắc hai người tìm nhầm chỗ rồi…”

Tôi nắm tay Kỷ Vũ Lạc, thản nhiên bước vào phòng khách.

Ba ruột của Kỷ Vũ Lạc ngồi trên xe lăn, mặt mày dữ tợn.

Vừa nhìn thấy hai người đó, Kỷ Vũ Lạc đã sợ đến mức run lên, lập tức nép sau lưng tôi.

Tôi nói rõ mục đích đến đây, mẹ kế của cô bé thì không có ý kiến.
Dù sao bà ta cũng chẳng muốn vướng bận cái gánh nặng này nữa. Nhưng ba của Kỷ Vũ Lạc thì lại do dự.

“Con tôi đang lành lặn thế này, nói cho cô nuôi là cho cô nuôi chắc? Tôi nuôi nó bao nhiêu năm, đem bán đi cũng được mấy chục vạn tiền thách cưới đấy!”

Hệ thống đột nhiên vang lên bên tai tôi: “Đồ cặn bã, sao không đâm chết hắn luôn đi cho rồi.”

“Dù gì giờ các người cũng đâu nuôi nổi nó, hay là tôi trả cho ông hai mươi vạn, ông ngoan ngoãn làm thủ tục cho tôi.”

Ba của Kỷ Vũ Lạc giơ hai ngón tay: “Mười vạn không đủ, hai mươi vạn.”

Tôi nghiến răng: “Được, hai mươi vạn thì hai mươi vạn.”

Khi rời khỏi nhà của Kỷ Vũ Lạc, mẹ kế cô bé khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt vào lưng cô bé: “Con nhóc thối, số mày đúng là may thật đấy.”

Kỷ Vũ Lạc kéo vạt áo tôi, chậm rãi ngẩng mắt lên: “Dì nhỏ, con cảm thấy… con không xứng với hai mươi vạn đâu.”

Tôi chống nạnh, làm ra vẻ như lúc mới gặp cô bé: “Ai nói dì cho không con chứ? Sau này khi con tốt nghiệp đại học, con phải trả lại cho dì cả vốn lẫn lời đấy nhé!”

9

Cố Cẩm Hoài và Hà Tiểu Tiểu vẫn đều đặn đến ăn lòng om mỗi thứ Sáu, họ và Kỷ Vũ Lạc đã trở thành những người bạn rất thân thiết.

Kỷ Vũ Lạc không còn gánh nặng gia đình, thành tích học tập tiến bộ vùn vụt, tính cách cũng hoạt bát hơn nhiều.

Tôi vẫn như thường lệ, bán lòng om trước cổng trường, làm công việc mà một NPC nên làm.

Sau khi tốt nghiệp tiểu học, ba đứa trẻ vui vẻ hẹn nhau sẽ thi vào cùng một trường cấp hai.

Hệ thống thở dài: “Mặc dù tôi cũng thấy hiện tại bọn trẻ rất tốt, nhưng dù sao chúng vẫn còn là trẻ con, suy nghĩ rất đơn giản.”

“Nếu một ngày Kỷ Vũ Lạc phát hiện Cố Cẩm Hoài thích Hà Tiểu Tiểu, liệu cô bé còn có thể coi Hà Tiểu Tiểu là bạn được nữa không?”

Cuộc sống cấp hai bận rộn hơn tiểu học nhiều, tôi không còn để Kỷ Vũ Lạc giúp bán lòng om nữa.
Cô bé phải tập trung học, mà chỗ trống dưới xe đẩy cũng đã không còn đủ chỗ cho cô bé nằm nữa rồi.

Hôm đó tan học, Kỷ Vũ Lạc ủ rũ không vui.
Tôi nấu món canh sườn ngô mà cô bé thích nhất, vậy mà cô bé cũng ăn không được mấy thìa.

“Mẹ ơi, nếu người con thích lại là bạn thân nhất của con, mẹ sẽ nói cho cậu ấy biết không?”

Nghe cô bé hỏi vậy, tôi lập tức hiểu ngay là đang nói về Cố Cẩm Hoài rồi.
Thằng nhóc đó từ khi lên cấp hai đã cao vọt, vóc dáng cũng cứng cáp hơn, bớt đi vẻ trẻ con.
Cố Cẩm Hoài còn tham gia đội bóng rổ của trường, đi đến đâu cũng có mấy cô gái bám theo.

Kỷ Vũ Lạc thích cậu nhóc đó, tôi cũng không thấy bất ngờ.

Tôi hỏi Kỷ Vũ Lạc: “Con chỉ đơn giản là muốn người mình thích hạnh phúc thôi, hay con muốn cậu ấy cũng đáp lại tình cảm của con?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Kỷ Vũ Lạc nghịch tóc dài của mình: “Tất nhiên là con muốn cậu ấy đáp lại con rồi, nhưng cậu ấy hình như không thích con, cậu ấy chỉ coi con là bạn thôi.”

Vừa chuẩn bị nguyên liệu, tôi vừa nói với cô bé:
“Con mới mười ba tuổi, con gặp được rất ít người, thằng bé là người gần con nhất, con thích cậu ấy là chuyện rất bình thường. Nhưng mẹ muốn nói với con là, con còn cả một chặng đường dài phía trước, sau này con sẽ gặp được rất nhiều người, chắc chắn sẽ có những người còn tốt hơn cậu ấy.”

“Hơn nữa, trên đời này tình cảm không chỉ có tình yêu. Ví dụ như mẹ con mình, đâu phải mẹ con ruột, nhưng còn thân hơn cả mẹ con ruột.”

Kỷ Vũ Lạc lơ mơ gật đầu, hình như đã hiểu mà cũng hình như chưa.

Sau một chuyến dã ngoại mùa xuân, Kỷ Vũ Lạc đi thì rất háo hức, nhưng khi về lại úp mặt xuống giường khóc nức nở.

Tôi hỏi cô bé đã xảy ra chuyện gì.

Cô bé khóc đến khản cả giọng: “Cố Cẩm Hoài thích người đó là Hà Tiểu Tiểu, là bạn thân nhất của con.”

“Con cảm thấy rất buồn, tại sao con chẳng có gì sánh được với Hà Tiểu Tiểu, gia cảnh không bằng bạn ấy, ngoại hình cũng không bằng bạn ấy…”

“Mặc dù con đã sớm có linh cảm rồi, nhưng khi chính tai nghe thấy vẫn đau lòng lắm.”

10

Hệ thống đột nhiên nhảy ra:
“Sắp đến sự kiện lần đầu tiên nữ phụ ác độc hãm hại nữ chính rồi — vào ngày thi giữa kỳ, cô ta sẽ bỏ thuốc xổ vào bình nước của nữ chính, khiến nữ chính thi không tốt…”

“Thấy chưa, tôi đã bảo cô đừng đối xử với cô ta quá tốt, cô cứ mơ mộng muốn cứu người khác, cẩn thận cuối cùng chỉ uổng phí tình cảm thôi!”

Tôi cũng bướng bỉnh tranh luận với hệ thống trong lòng:
“Tôi đã từng nói với cậu chưa, làm một NPC, thật sự rất cô đơn.”

Hệ thống sững người một giây: “Ý cô là gì?”

“Mỗi cuốn sách đều có sự xuất hiện của tôi, nhưng tôi không thể có cốt truyện của riêng mình, bởi vì tôi chỉ là NPC, hành động của tôi phải phục vụ cho tuyến tình cảm của nam nữ chính.”

“Cậu tưởng tôi đang cứu Kỷ Vũ Lạc, nhưng thật ra tôi nhìn thấy chính mình trong cô bé ấy. Gia đình gốc của cô bé tồi tệ không phải lỗi của cô bé, mà là do tác giả sắp đặt. Trong sách không chỉ chất đầy đau khổ lên vai cô bé, mà còn gán cho cô bé đủ loại tội danh, tôi thấy bất công cho cô bé!”

“Có lẽ kết cục của cuốn sách này sẽ không thay đổi, có thể Kỷ Vũ Lạc cuối cùng vẫn sẽ hắc hóa, trở thành nữ phụ ác độc, nhưng chỉ cần tôi nhìn thấy ở cô bé — rằng con đường đã định sẵn có thể được thay đổi — như vậy là tôi đã mãn nguyện rồi!”

Hệ thống im lặng vài giây, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ: “Tùy cô.”

Kỷ Vũ Lạc nhốt mình trong phòng, tôi nằm ngoài cửa lắng nghe, bên trong vẫn còn tiếng nức nở khe khẽ.

Đến mười giờ, sau khi tôi dọn hàng về nhà.
Phần cơm tôi để lại cho cô bé đã bị ăn sạch sẽ, chén bát cũng đã rửa gọn gàng.

Đèn bàn trong phòng cô bé vẫn sáng, Kỷ Vũ Lạc đang nằm sấp trên bàn làm bài tập.
Vùng mắt cô bé sưng húp, như miếng bọt biển đã ngấm nước.

Tôi lấy khăn mát giúp cô bé lau mặt, hỏi: “Con nghĩ thông rồi chứ?”

Cô bé chu môi: “Cũng tạm tạm ạ. Con không thể phủ nhận Hà Tiểu Tiểu là một người rất tốt, nhưng con cũng rất tốt mà, nếu không bạn ấy đã không chọn làm bạn với con.”

“Còn việc Cố Cẩm Hoài thích bạn ấy, đó là chuyện của Cố Cẩm Hoài, không liên quan gì đến bạn ấy cả. Hơn nữa, mẹ nói đúng, trên thế giới này có hơn ba tỷ đàn ông, tại sao con phải buộc mình phải ở mãi bên một người chứ.”

“Đợi sau này con thi đậu đại học, tự kiếm tiền được rồi, con sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới! Con muốn ngắm nhìn mọi cảnh đẹp, gặp gỡ mọi người trên khắp thế gian!”

11

Chớp mắt đã hai năm trôi qua, cốt truyện vẫn đang tiếp tục.
Dù sao đây cũng chỉ là phần tiền truyện của cuốn sách này, tuyến tình cảm của nam nữ chính vốn phải bắt đầu từ thời đại học.

Tôi nhìn vào gương, nơi khóe mắt đã xuất hiện thêm vài nếp nhăn.
“Mỗi lần đều là đúng chỗ đó, đúng số đó, thật nhàm chán.”

Kỷ Vũ Lạc rất xuất sắc, với thành tích đứng thứ chín toàn khối, cô bé đã đỗ vào một trường cấp ba trọng điểm.
Không biết có phải do cốt truyện cố ý sắp đặt hay không, nhưng cô bé vẫn học cùng trường với nam nữ chính.

Sáng thứ Bảy, từ sáng sớm đã có người gõ cửa.
Chắc là Cố Cẩm Hoài và Hà Tiểu Tiểu, hôm qua Kỷ Vũ Lạc đã nói với tôi là họ sẽ tới.

“Cháu chào dì ạ, làm phiền dì rồi!”
Hà Tiểu Tiểu ngọt ngào chào tôi.

Cô bé ngày càng xinh đẹp, tôi đã đọc qua rất nhiều sách, nữ chính như cô bé này chắc chắn xếp vào hàng top về ngoại hình.
Cố Cẩm Hoài cũng vậy, cậu ấy còn mang theo hoa quả và bánh ngọt.

Tôi nhận hoa quả rồi vào bếp chuẩn bị đĩa trái cây cho họ, Kỷ Vũ Lạc từ phòng lao ra: “Mau lên ban công, tớ cho các cậu xem mấy bông cúc tớ trồng!”

Những bông cúc đó là bảo bối của Kỷ Vũ Lạc, mỗi ngày về nhà việc đầu tiên cô bé làm là đi xem chúng.
Một dãy chậu dài đặt sát tường, trên đó nở đầy những bông cúc trắng nhỏ với nhụy vàng, phối hợp hoàn hảo với tấm kính cũ xanh nhạt của căn nhà cũ kỹ.