Trước kỳ thi đại học, cậu bạn thanh mai trúc mã tổ chức một buổi tiệc. Khi tôi vừa định uống ly rượu cậu ấy rót, đột nhiên trước mắt hiện ra dòng chữ bay lơ lửng:

【Nữ phụ học bá còn chưa biết ly rượu này sẽ giúp nữ chính có được bộ não siêu việt, tung hoành trong kỳ thi đại học đấy.】

【Bên kia cũng đang tiến hành thuận lợi, chỉ cần nam sinh ngổ ngáo kia uống rượu đặc chế, nam chính sẽ có được thể lực nghịch thiên, chắc chắn đỗ vào trường thể thao top đầu.】

【Truyện song cường, mình mê nhất luôn!】

Cướp đồ của người khác mà gọi là song cường à?

Tôi lặng lẽ tráo ly rượu của mình với ly của nam sinh ngổ ngáo.

Chỉ số IQ đội sổ.

Thể lực gió thổi là ngã.

Lấy đi mà dùng nhé.

1.

Khi tôi nhìn thấy những dòng chữ kỳ lạ đó, Thôi Dịch vẫn đang giục tôi uống ly rượu màu hồng trước mặt.

“Tri Ý, cậu nếm thử ly này đi.”

Dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng bao, nụ cười của Thôi Dịch trông thật quyến rũ.

Cậu ấy là thanh mai trúc mã của tôi, cũng là người tôi thầm thích mười mấy năm qua.

Nếu là trước đây, chỉ cần cậu ấy nói như vậy, chắc chắn tôi sẽ vui mừng khôn xiết, dù uống rượu kém đến đâu cũng sẽ không do dự mà uống ngay.

Nhưng những dòng chữ kia khiến tôi phải cẩn thận hơn.

Tôi giả vờ khó xử:
“Còn ba tháng nữa là thi đại học rồi, tối về mình còn phải làm đề, rượu sẽ ảnh hưởng đến khả năng suy nghĩ của mình. Đợi thi xong nhé, lúc đó mình sẽ mời cậu.”

“Ly này tớ đặc biệt pha cho cậu đấy, tớ đặt tên cho nó là ‘Tri Ý’, tên cậu mà, nếm thử đi.”

Có gì đó không ổn.

Tôi quá hiểu Thôi Dịch, cậu ấy không thích tôi.

Trước giờ tôi luôn là người chạy theo cậu ấy, cậu ấy thậm chí còn lười nói với tôi một câu cho tử tế, suốt ngày chỉ biết nghiên cứu sở thích của hoa khôi trường Khúc Du Nhiên, nghĩ mọi cách để làm cô ấy vui.

Hôm nay cậu ấy pha rượu cho tôi đã đủ kỳ lạ, lại còn ân cần khuyên tôi uống, thật sự rất bất thường.

Ngay lúc này, trên đầu cậu ấy lại xuất hiện những dòng chữ:

【Thật khổ cho nam chính, vì nữ chính mà phải hạ mình lấy lòng con nhỏ bốn mắt này.】

【Có con nhỏ bốn mắt này làm nền, nữ chính Khúc Du Nhiên quả thật đẹp nghiêng nước nghiêng thành.】

【Mau uống đi, còn đợi gì nữa!】

Thì ra Thôi Dịch và Khúc Du Nhiên mới là nam nữ chính của thế giới này.

Một người là hoa khôi xinh đẹp, một người là nam thần nhà giàu.

Thôi Dịch luôn thầm yêu Khúc Du Nhiên, hai người yêu nhau, giận nhau, chẳng làm việc gì nghiêm túc mà vẫn cùng nhau đỗ vào các trường đại học danh tiếng.

Ngay cả hệ thống cũng cảm thấy như vậy là vô lý, nên mở cho họ một “cửa sau”.

Để họ dùng một ly rượu, đổi lấy toàn bộ kiến thức tôi tích lũy cho kỳ thi đại học, và cả thể chất siêu phàm của nam sinh ngổ ngáo Phí Tiêu.

Tôi nhìn ly rượu màu hồng trước mặt, trong lòng không nhịn được mà cười lạnh.

Cuộc đời của nam nữ chính quan trọng vì có nhiều người xem.

Còn cuộc đời của chúng tôi – những nhân vật quần chúng – chẳng đáng một xu sao?

Tôi học giỏi nhất khối từ nhỏ đến lớn, là bao đêm thức trắng, bao đề thi tôi đã làm ra mới có được. Một ly rượu rách mà cũng muốn cướp đi?

Nhìn nụ cười giả tạo của Thôi Dịch, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Tôi cầm ly rượu lên.

Thôi Dịch lập tức hồi hộp nhìn tôi.

Tôi đưa ly rượu đến sát miệng, bỗng khựng lại.

Thôi Dịch vội vàng hỏi: “Sao thế?”

“Tớ thấy tim hơi khó chịu, thuốc để quên ở phòng bao lúc nãy rồi, cậu giúp tớ lấy với được không?”

Tôi bẩm sinh bị bệnh tim, phải uống thuốc đúng giờ, Thôi Dịch có chút do dự.

Tôi lắc lắc ly rượu:
“Đợi cậu quay lại, ly này chắc chắn sẽ trống rồi.”

Cuối cùng Thôi Dịch cũng yên tâm rời đi.

Cậu ta vừa đi, tôi lập tức bắt đầu tìm bóng dáng của Khúc Du Nhiên giữa đám đông.

Khi tôi tìm thấy cô ta, cô ta đang trên ban công, đưa ly rượu cho Phí Tiêu.

Hai người này đúng là âm hiểm thật.

Thôi Dịch giúp Khúc Du Nhiên đổi lấy toàn bộ kiến thức thi đại học của tôi.
Khúc Du Nhiên thì lợi dụng mối quan hệ hàng xóm để dụ dỗ Phí Tiêu uống ly rượu có thể chuyển thể lực nghịch thiên của cậu ấy cho Thôi Dịch.

Tôi lập tức kéo một nhân viên phục vụ lại, đưa hai nghìn tệ nhờ anh ta cố ý làm đổ rượu lên người Khúc Du Nhiên.

Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi.

Khúc Du Nhiên muốn giữ hình tượng rộng lượng, chỉ cười nói:
“Không sao đâu, tôi đi vệ sinh lau một chút là được.”

Trước khi đi, cô ta còn dặn Phí Tiêu:
“Ly rượu này ngon lắm, cậu nhất định phải nếm thử nha.”

Phí Tiêu lười biếng dựa vào lan can, giơ ly rượu ra hiệu đã hiểu, cũng không để tâm.

Đợi Khúc Du Nhiên rời đi, cậu ấy liền định đưa ly rượu lên miệng, bị tôi bất ngờ giật lấy.

Phí Tiêu kinh ngạc quay sang nhìn tôi.
“Cậu…”

Tuy tôi và Phí Tiêu học cùng lớp, nhưng chúng tôi giống như hai đường thẳng song song, hoàn toàn không có giao điểm.

Giờ tôi cũng chẳng quan tâm nhiều nữa.
Trực tiếp phát huy năng lực giao tiếp tự nhiên của mình.

“Tôi đổi ly rượu với cậu nhé.”

Phí Tiêu: “?”

Tôi không giải thích gì thêm, trực tiếp nhét ly của tôi cho cậu ấy.
Rồi trong ánh mắt ngơ ngác của cậu ấy, tôi cụng ly với cậu.

“Mời cậu một ly, chúng ta làm bạn đi.”

Ban đầu tôi định đổ luôn ly rượu đó.

Sau lại nghĩ, dựa vào cái gì chứ.

Thôi Dịch và Khúc Du Nhiên muốn cướp lấy cuộc đời của chúng tôi, vậy thì phải trả giá.

Tôi đã đổi ly rượu rồi.
Để Khúc Du Nhiên sở hữu kho kiến thức đội sổ toàn trường của Phí Tiêu trong kỳ thi đại học.

Để Thôi Dịch trong bài thi thể chất sở hữu thể lực yếu ớt như Lâm Đại Ngọc của tôi.

À, tôi còn có buff bệnh tim bẩm sinh nữa đấy.

Tôi vốn rất rộng lượng.
Tất cả đều tặng cho họ.

2.

Phí Tiêu vẫn đang nhìn tôi ngẩn người.

Tôi đột nhiên nhớ ra, vội vàng giải thích:
“Yên tâm, ly rượu này tôi chưa uống đâu.”

“Không sao.”

Cậu ấy nở nụ cười lười nhác, lắc lắc ly rồi uống cạn.
“Uống rồi cũng không sao.”

Vốn dĩ chúng tôi chẳng quen thân, thấy cậu ấy đã uống, tôi liền quay về chỗ của mình.

Vừa ngồi xuống đã cảm thấy choáng váng.

Tửu lượng của tôi cực kém, một ly là gục, mà dù sao cũng là rượu, chắc chắn có hơi say.

Lúc này Thôi Dịch quay lại, thấy ly rượu trống không trong tay tôi và trạng thái choáng váng của tôi, hài lòng thở phào:
“Uống rồi thì tốt.”

Cậu ta tiện tay ném thuốc cho tôi:
“Có bệnh thì uống thuốc đi, uống xong thì mau về, nơi này vốn dĩ không hợp với loại mọt sách như cậu.”

Không xa, Khúc Du Nhiên đang vẫy tay gọi cậu ta.

Thôi Dịch chỉnh lại tóc rồi định đi qua, tôi giữ tay áo cậu ta lại.

“Cậu để tôi trong trạng thái này tự về sao?”

Thôi Dịch cau mày, khó chịu:
“Mới bắt đầu mà, lát nữa còn phải đi hát, chẳng lẽ cậu muốn tôi đưa cậu về?”

Tôi từng thích kiểu người như thế này bao nhiêu năm, đúng là không thể hiểu nổi.

Tôi thật sự nghi ngờ bản thân trước đây bị cốt truyện tẩy não rồi.

Tôi buông tay:
“Cút đi.”

“Cậu nói gì?”

Thôi Dịch tưởng mình nghe nhầm.
Người luôn chạy theo sau mình sao có thể nói với cậu ta như vậy?

Tôi nhìn thẳng vào cậu ta, lặp lại:
“Cút đi, đồ ngu. Tôi – Thẩm Tri Ý – từ hôm nay sẽ không bao giờ nhìn cậu thêm một lần nào nữa.”

“Cậu…”

Thôi Dịch cau mày, giây tiếp theo lại bất đắc dĩ cười nhạt.
“Được được, biết là cậu say rồi, đợi mai tỉnh lại nhớ ra những lời hôm nay mình nói, chắc chắn lại chạy theo tôi lấy lòng thôi.”

Thôi Dịch do dự một lúc, vừa định đi theo, đã bị Khúc Du Nhiên gọi lại.

Tôi lắc mạnh đầu, lúc đang chờ xe bên đường, có hai tên say rượu lảo đảo đi tới, cố ý chậm bước khi đi ngang qua tôi.

Tôi giả vờ đang gọi điện về nhà, không dám nhìn họ.

Khi tôi sắp chết vì căng thẳng, không biết họ nhìn thấy gì mà lại vội vã bước nhanh đi.

Tôi quay đầu thì thấy Phí Tiêu đang tựa vào cột đèn.

“Cậu cũng về à?”

Cậu ấy gật đầu, nói đang đợi xe.

Nhưng điện thoại cậu ấy vẫn sáng màn hình, tôi thấy rất rõ là cậu ấy còn chưa đặt xe.

“Tôi hỏi cậu cái này được không? Có thể hơi vô lễ một chút.”

Phí Tiêu sững sờ, vành tai đỏ lên.

“Cái… cái gì?”

“Cậu đứng bét lớp là thật sự chỉ học được đến thế, hay là cố tình giấu bài?”

Phí Tiêu bị sặc, ho mấy tiếng.

Vành tai càng đỏ hơn, lắp bắp giải thích:
“Tôi… tôi chỉ là không học hành nghiêm túc thôi, tôi đâu có ngu, tôi… tôi thông minh lắm, nếu chăm học thì…”

“Đừng!”

Tôi vội nói:
“Đứng bét lớp rất tốt! Tôi thích!”

Hiện giờ Khúc Du Nhiên đã liên kết với Phí Tiêu, muốn đổi lấy kiến thức thi đại học của cậu ấy.

Tôi rất mong chờ đến lúc cô ta vào phòng thi, phát hiện đầu óc mình trống rỗng sẽ có phản ứng thế nào.

Phí Tiêu tuyệt đối không được lật kèo đâu đấy.

Tôi hoàn toàn đắm chìm trong thế giới riêng của mình, không hề nhận ra Phí Tiêu đang tròn mắt nhìn tôi, khuôn mặt đỏ bừng chẳng hiểu vì lý do gì.