6
Lục Tranh hoàn toàn không có vẻ gì là bị uy hiếp, lưng anh vẫn thẳng tắp, nhìn chằm chằm Trương Trạch Lương:
“Ông cứ đi mà tìm.”
Trương Trạch Lương nhìn có vẻ như hôm nay không bắt tôi về thì không chịu thôi.
“Tạ Lan Thư, con còn coi ta là ba con thì tối nay ngoan ngoãn về nhà ăn cơm một bữa đi, đừng ép ta,” giọng Trương Trạch Lương trầm xuống, “Hiện giờ ta là người giám hộ duy nhất của con, con có tin ta sẽ làm thủ tục chuyển trường cho con không?”
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta:
“Có bản lĩnh thì cứ làm đi, nếu ông chán sống yên ổn rồi.”
Xét về mặt pháp lý, đúng là ông ta là người giám hộ của tôi, nhưng tôi cũng đâu phải kẻ dễ để ông ta điều khiển.
Tôi và Trương Trạch Lương giằng co ngay cổng trường rất lâu, cuối cùng ông ta cũng chịu lên xe rời đi.
Lục Tranh nhìn chiếc xe kia đi khuất, quay người nhìn tôi:
“Tạ Lan Thư, cậu không sao chứ…”
Nhưng lời anh vừa mở miệng thì chợt ngưng bặt, bởi vì chỉ trong hai giây ngắn ngủi, nước mắt tôi đã tuôn như những hạt châu đứt chỉ.
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói với anh:
“Lục Tranh, cảm ơn cậu, nhưng hôm nay chắc mình không học nổi nữa, cậu cứ học đi.”
Có lẽ bộ dạng hiện giờ của tôi khác quá nhiều so với thường ngày, nên trông Lục Tranh có chút lúng túng, không biết phải làm sao.
Không lâu sau, anh dẫn tôi tới một cái chòi nhỏ trong công viên gần đó, chỗ đó khá vắng người.
“Cậu cứ khóc đi.” Lục Tranh nói.
Trong tay anh còn cầm một hộp khăn giấy vừa mua trên đường.
Anh ngồi cạnh, đợi tôi khóc, thỉnh thoảng lại đưa khăn cho tôi lau nước mắt.
Mãi một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng hỏi:
“Lúc nãy… thật sự là ba cậu à?”
“Tại sao?” Tôi nghẹn ngào hỏi lại, “Cậu không cho phép một cô gái trẻ xinh đẹp và thông minh lại có một người cha khốn nạn à?”
“…”
Xung quanh yên tĩnh lạ thường, gió thổi qua, trời cũng không nóng lắm, mát mát.
Lục Tranh không nói gì thêm, lặng lẽ chờ tôi khóc. Nhưng sự yên tĩnh đó lại càng khiến tôi muốn trút bầu tâm sự:
“Sao cậu không hỏi tôi có chuyện gì?”
“Nếu cậu muốn nói thì có thể nói.”
“Nhưng cậu không hỏi tôi nên bắt đầu từ đâu?”
Lục Tranh: “… Thế sao cậu không muốn đi với ông ta?”
“Bởi vì ông ta là một kẻ khốn nạn,” tôi nói, giọng nghẹn ngào, “Hồi trẻ, ông ta dựa vào gương mặt và lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ mẹ tôi, gả vào nhà tôi. Khi tôi bảy tuổi, mẹ tôi bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối. Đến lúc mẹ tôi bệnh nặng, mới phát hiện ra ba tôi sớm đã có người phụ nữ khác bên ngoài.
Biết mẹ tôi chẳng sống được bao lâu, ông ta kéo dài không chịu ly hôn, chỉ vì muốn chiếm phần lớn tài sản thừa kế. Lúc đầu còn định giành quyền nuôi tôi để lấy thêm phần chia.
Sau khi mẹ tôi mất, ông bà ngoại đón tôi về nuôi. Lúc ấy ông ta tưởng phần lớn tài sản của ông bà đã chuyển cho mẹ tôi, nhưng đến khi mẹ mất mới phát hiện cổ phần công ty chưa từng sang tên mẹ tôi, ông ta không được chia phần đó.
Tài sản mẹ tôi để lại chủ yếu là nhà cửa, xe và tiền. Sau đó ông ta cưới tiểu tam và sinh được một thằng con trai.
Đến khi ông ngoại tôi mất, ông ta biết tôi là người thừa kế duy nhất, mới bắt đầu giả vờ thân thiết lại với tôi.”
“Ông ngoại tôi có lập di chúc, đợi tôi đủ mười tám tuổi sẽ kế thừa toàn bộ tài sản của ông bà lúc sinh thời, bao gồm cả công ty.”
Nói đến đây, giọng tôi nghẹn lại:
“Ba tôi nói tôi học dở, sau này không quản lý nổi công ty, còn muốn tôi giúp ông ta bồi dưỡng thằng con trai ông ta, sau này thay tôi gánh vác. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người mặt dày đòi ăn hết sạch như vậy mà còn nói một cách đàng hoàng như thế.”
“Lục Tranh, cậu biết không? Nếu tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người thừa kế đầu tiên của tôi chính là ông ta.
Dù ông ta đã phản bội mẹ tôi, bao nhiêu năm nay cũng chưa từng nuôi tôi, tôi sao dám đi với ông ta chứ?”
Con người khi đối mặt với lợi ích thì bộ mặt thật mới lộ rõ.
Trương Trạch Lương đã quấy rầy tôi rất lâu rồi, có lẽ ông ta còn không tự nhận ra những lời mình nói toàn là tham vọng và lòng tham.
Giả vờ quá lâu, ông ta đã quên mất cách làm người nữa rồi.
Ai mà biết được, liệu ông ta có giống như khi từng chờ mẹ tôi chết, giờ lại đang chờ tôi chết hay không chứ?
7
Dù sao thì Lục Tranh cũng vẫn là một thiếu niên, trong lòng còn mang chút chính nghĩa căm ghét cái ác.
“Loại người như vậy không xứng làm cha mẹ, chỉ vì chút tiền mà lương tâm cũng không cần nữa.”
“Đúng thế, chẳng qua là ham đống tài sản ông bà ngoại tôi để lại thôi — mấy chục căn nhà, hơn hai chục chiếc xe, cổ phần công ty, mấy chục tỷ tiền mặt cùng đủ thứ tài sản lặt vặt khác…” tôi vẫn còn chút buồn.
“…”
“Lục Tranh, sao cậu không nói gì nữa vậy?”
“… Cậu đang nói mơ à?” Một lúc sau, Lục Tranh hỏi.
“Không có đâu, cậu lên mạng còn có thể tra được thông tin và tiểu sử của ông ngoại tôi đấy.”
Anh lại im lặng.
“Lục Tranh, nghe xong chuyện của tôi, cậu không thấy nên thương tôi một chút, rồi ôm tôi an ủi sao?”
Không khí lại lặng đi một lúc, anh thở dài:
“Giờ thì ngược lại, tôi thấy thương cho chính mình hơn.”
“…”
Nhưng chỉ một lát sau, anh lại hỏi:
“Vậy sao cậu lại chuyển đến Nhất Trung Hoa Thành học?”
“Chuyện này dài lắm,” tôi chống cằm, “Nhưng chủ yếu là do trước lúc lâm chung, ông ngoại tôi nhờ bác hiệu trưởng chăm sóc tôi.”
Lục Tranh: “…”
Có vẻ thế giới quan của anh đang bị chấn động dữ dội.
“Sao vậy?”
Lục Tranh mặt không cảm xúc:
“Không có gì, chỉ là không ngờ lại có một tiểu thư nhà giàu ngồi ngay cạnh mình thôi, chắc tôi phải gỡ mấy app đọc truyện ngôn tình xuống rồi.”
Câu nói ấy làm tôi bật cười, nước mắt vẫn còn vương trên mặt, trông như vừa cười vừa khóc.
“Thì ra học bá cũng đọc truyện à.”
“Tôi cũng cần giải trí chứ.” Lục Tranh nói.
Anh lại đưa cho tôi một tờ khăn giấy.
“Vừa rồi cậu còn giúp tôi lau nước mắt, giờ sao lại không giúp nữa?”
Lục Tranh nhìn tôi, một lúc sau nói:
“Cậu nên có chút đề phòng với người khác, không sợ người ta nhòm ngó tiền của cậu à?”
“Cậu có nhòm ngó không?” tôi hỏi, rồi nhanh chóng bổ sung: “Tôi thực sự rất nhiều tiền đấy.”
“Chuyện của mẹ cậu cậu chưa rút ra bài học à?” Lục Tranh bình tĩnh nói, “Đừng dễ dàng tỏ ra thân thiết với đàn ông nghèo, cũng đừng tùy tiện để người khác biết mình có tiền.”
“Cậu nghèo à?”
“So với cậu thì tôi rất nghèo.”
“Nhưng con người mà, phẩm hạnh đâu thể dùng tiền để đo lường được,” tôi nhìn thẳng vào anh, “Người giàu chưa chắc là người tốt, mà tôi cũng chưa chắc là người tốt, biết đâu tôi đang lừa cậu thì sao.”
“Những lời vừa rồi cũng có thể là tôi bịa ra, cậu tin hết à?”
Giọng nói của Lục Tranh vang lên theo làn gió mùa hè:
“Nhưng nỗi buồn của cậu là thật.”
Anh đúng là rất hợp để yêu đấy.
Lục Tranh đã ngồi cùng tôi cả buổi chiều trong công viên, nhân lúc không khí khá phù hợp, tôi hỏi anh:
“Hay là… cậu thích tôi đi?”
“Nếu yêu nhau, tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt, cho cậu tiêu nhiều tiền.”
Mẹ tôi từng nói, khi thích một người, sẽ muốn dành cho người ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất.
Giống như bà từng đối với Trương Trạch Lương, cũng như đối với tôi vậy.
Trước khi qua đời, mẹ tôi đã chuyển không ít tài sản trước hôn nhân sang tên tôi, mấy thứ đó giờ Trương Trạch Lương muốn đòi lại cũng không được.
Lục Tranh lại nhìn tôi với vẻ mặt khó tả:
“Cậu định bao nuôi tôi à?”
“…”
Cũng… không phải là không thể.
8
Lục Tranh từ chối lời tỏ tình của tôi, cũng từ chối luôn lời đề nghị “bao nuôi”.
Theo đuổi một chàng trai đúng là khó quá đi.
Anh nói:
“Cậu vẫn nên học hành chăm chỉ trước đã, đừng nghĩ đến chuyện yêu sớm làm gì.”
Nói thật, ở trường cũ của tôi, mấy cậu con trai cùng gia cảnh xung quanh tôi, ở cái tuổi này đều đã bắt đầu nghĩ đến con gái rồi.
Có đứa muốn cặp kè với đối tượng môn đăng hộ đối để liên hôn, có đứa thì đầu óc chỉ toàn mấy thứ linh tinh.
Tôi cũng không còn buồn lắm nữa, nhưng vẫn không nhịn được thắc mắc:
“Sao cậu lại không thích tôi nhỉ? Mấy người khác đều thích tôi mà…”
Lục Tranh khựng lại:
“Mấy người đó?”
“Ừ, mấy người theo đuổi tôi ấy.”
Chỉ có điều mấy người đó đều không có ý tốt, đừng nói là bạn cùng lứa, ngay cả mấy gã lớn hơn tôi vài tuổi đã lên đại học rồi cũng chẳng phải loại đàng hoàng.
Suốt ngày lượn lờ trước mặt tôi, giả vờ làm anh trai tâm lý.
Bày ra cái vẻ hào hoa trước mặt một cô bé chưa đủ tuổi vị thành niên, đúng là vô liêm sỉ.
“Lục Tranh à, tôi có tiền, người lớn có thể quản tôi thì đều đã mất rồi, bây giờ tôi giống như một cái bánh thơm nức mũi ấy, cậu có biết bao nhiêu người nhân danh bạn bè của ông bà ngoại tôi đến nói muốn chăm sóc tôi không?”
Lục Tranh không nói gì, chỉ nhìn tôi.
Một lúc lâu sau anh mới nói:
“Giờ tôi đã biết vì sao cậu học mãi không vào, đầu toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh, chả trách tiến bộ chậm thế.”
“?”
Đúng là cái anh chàng chẳng hiểu phong tình gì hết.
Sự an ủi của Lục Tranh tới đây là hết, sau đó thì tăng cường độ dạy kèm.
Anh bảo, nếu tôi còn có tâm trí để nghĩ mấy chuyện vớ vẩn đó, chi bằng dồn hết sức mà học hành cho tử tế.
Thầy Lục nhỏ của tôi dạy rất có tâm, xứng đáng với số tiền tôi trả.
Lục Tranh cũng không vì tôi là người theo đuổi anh mà không lấy tiền, nhưng vẫn dặn tôi đừng nói với ai là học sinh anh dạy, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.
“…”