20
“Ngày hôm đó… ở nhà anh, em bị dọa sợ à?”
Giọng anh không còn cái kiểu lơ đễnh thường thấy, mà mang theo một chút dè dặt hiếm hoi.
Tôi bày ra dáng vẻ từng trải:
“Anh dọa được tôi á? Tôi từng này tuổi, sóng to gió lớn gì chưa thấy qua. Thanh niên mà, khí huyết phương cương, tôi hiểu mà.”
Anh cười như không cười:
“Hiểu thật thì mặt đỏ gì?”
“Tôi đỏ là do uống rượu, anh đừng tưởng tôi thầm thích anh nhá, càng không có vụ mê trai đâu, đừng hiểu lầm.”
Tôi đang nói cái quỷ gì thế này.
Càng nói càng sai, chỉ muốn vả cho mình hai cái.
Anh khẽ cong môi:
“Anh hiểu lầm rồi đấy, giờ sao?”
Nhiệt độ từ mang tai bùng lên mặt.
Tôi liều luôn:
“Vậy… hay anh thương tình làm bạn trai tôi luôn đi?”
Anh nhìn tôi, không đáp.
Xong rồi. Tôi đúng là hề thật sự.
“Ha ha ha, tôi đùa đấy, đừng tưởng thật nha. Thật ra anh cũng bình thường thôi, tôi không thích người giả trân đâu, với cả… cơ bụng của anh cũng tàm tạm, tôi không mê lắm…”
Anh đưa tay ra, búng vào má tôi, giữ chặt:
“Cô nhóc này, mở miệng ra là cà khịa.”
Anh bất đắc dĩ cười khẽ:
“Anh có nói là không đồng ý em sao?”
“Hả?”
Thang máy mở ra,
anh nắm tay tôi kéo thẳng ra ngoài.
Khi tôi còn đang loay hoay không biết đây là đồng ý hay không, thì phát hiện mình đã bị đưa lên xe anh từ bao giờ.
Thẩm Dịch Bạch kéo tay tôi,
đặt nó lên phần cơ bụng rắn chắc của anh.
Ánh mắt tôi ngay lập tức trong veo như suối nguồn.
“Thế này mà cũng gọi là bình thường hả?”
Dưới sự chứng minh mang tính thực tiễn tuyệt đối,
tôi cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp mặt nạ nữ cường, nước mắt suýt chảy ra từ… miệng:
“He he he, thật ra cũng được lắm đó nha.”
Anh hỏi:
“Thế em có thích anh không?”
“Thích.”
“Còn nói anh giả trân không?”
Khi khuôn mặt anh càng lúc càng gần,
tôi không nhịn được nữa, kéo cổ áo T-shirt của anh xuống,
mạnh dạn hôn anh một cái thật kêu.
Dù sao thì anh cũng thích mình rồi.
Tôi còn làm bộ làm tịch cái gì nữa?
Hôn trước cho chắc ăn, nhỡ anh đổi ý thì sao!
21
Hôm sau, vào tiết học tự chọn.
Chen Mộ hí hửng đưa điện thoại cho tôi xem:
“Nguyệt Nguyệt, mau nhìn vòng bạn bè của Thẩm Dịch Bạch kìa!”
Tối qua lúc cô ấy đi chơi về thì tôi đã ngủ rồi,
vẫn chưa kịp nói với cô ấy chuyện tôi và Thẩm Dịch Bạch đang yêu nhau.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào bài đăng mà cảm thán:
“Trời má, Thẩm Dịch Bạch vậy mà thật sự nở hoa rồi! Đã công khai bạn gái luôn rồi nè.”
“Chậc chậc, còn nắm tay nữa chứ.”
Ừ thì… hôn môi cũng hôn rồi.
Cơ bụng cũng sờ rồi.
Ảnh là tấm hai đứa tôi đan tay trong xe, đúng, tôi nhận ra rất rõ.
Thực ra ban đầu anh ấy định đăng ảnh chụp chung,
nhưng tôi nói hôm qua chưa trang điểm, trông xấu lắm, không cho chụp.
Thế là anh chỉ đành chụp tạm ảnh nắm tay.
Tôi đang định nói rằng người trong ảnh chính là tôi thì…
Chen Mộ lại tự lẩm bẩm:
“Quả nhiên đẹp trai là lợi thế, vừa ra tay đã cưa đổ nữ thần thầm yêu bao năm luôn.”
“Từng thầm yêu?”
“Ừ chứ sao. Bạn trai tớ hôm qua lén kể,
Thật ra Thẩm Dịch Bạch vốn định tỏ tình với một cô gái mà ảnh đã thích từ buổi đầu nhập học.”
“Nói là cô ấy cười siêu dễ thương, trong giờ học mà buồn chán quá thì ảnh toàn tranh thủ nhìn cô ấy.”
“Ảnh còn không dám xin wechat người ta nữa cơ, sợ bị cho là trai đẹp mà thả thính bừa.”
“Gần đây mới tìm được cơ hội để làm quen…”
Trong đầu tôi như pháo hoa nổ bùm bùm.
Khóe miệng sắp bay lên tận trời.
Tối qua anh đồng ý quá nhanh, tôi còn lo là anh chỉ hứng chí nhất thời.
Chen Mộ vẫn cảm thán:
“Thật muốn biết nữ thần của ảnh là ai quá đi~”
Tôi hắng giọng:
“Thật ra, nữ thần đang ở ngay trước mặt cậu đấy.”
“Đâu?”
Chen Mộ ngó đông ngó tây.
Tôi bất lực chỉ vào mình:
“Là tớ nè, khụ khụ, không phải thử thách nhịn cười đâu nha.”
Chen Mộ cầm tay tôi, đối chiếu với ảnh trong vòng bạn bè một hồi, ánh mắt dần chuyển từ kinh ngạc sang chấp nhận rồi đến vui mừng hớn hở.
Cô ấy ríu rít bên tai tôi:
“Trời ơi, té ra hề chính là tôi, sao cậu không nói sớm hả!”
“Tối qua tớ ngủ rồi, đâu có cơ hội kể với cậu đâu.”
“Thiệt tớ còn lo cậu bị ảnh bắt nạt, ai ngờ ảnh nghe cậu chê bai trong lòng đã khoái chí lắm rồi ha!”
Cô ấy còn hạ giọng hỏi:
“Nói nghe coi, hai người hôn nhau chưa?”
22
“Rồi hôn chưa?”
“Rồi.”
“Có thè lưỡi không?”
“…Ừm.”
“Anh ta có sờ cậu không?”
“…Không đâu, nhưng tớ có sờ anh ta.” Mà còn vô tình chọc trúng dây thần kinh nóng bỏng của người ta nữa.
“Cậu làm điều tra dân số đấy à? Hỏi kỹ vậy, đừng hỏi nữa bà nội, tớ bắt đầu sợ cậu rồi đó.”
“Ấy, cậu đừng hiểu lầm, tớ không phải biến thái gì đâu, chỉ là trước đây anh ta không bao giờ có bạn gái, tớ còn nghi ảnh thích bạn trai tớ cơ. Giờ đây chẳng phải là xác nhận một chút cho chắc ăn thôi sao.”
“Hồi đó ảnh chưa từng yêu ai à?”
“Chưa nha, hồi cấp ba tụi tớ học chung trường, con gái theo ảnh đông lắm, thư tình đưa tận tay mà ảnh không thèm ngó ngàng luôn.”
Cô ấy nắm tay tôi, thở dài đầy cảm xúc:
“Sau này nếu anh ta còn dám cướp mạng bạn trai tớ trong game, cậu nhớ giúp tớ trả đũa. Không cho hôn!”
“Được.”
“Các cậu đang bàn chuyện tào lao gì vậy hả?”
Giọng Thẩm Dịch Bạch vang lên từ phía sau, anh mặc áo hoodie đen, không còn vẻ mệt mỏi như trước, nhìn có vẻ tinh thần phơi phới.
Anh đi đến, nắm lấy tay tôi:
“Bảo bối, qua ngồi với anh, đừng để cô ấy dạy hư em.”
“Cô ấy có dạy hư em đâu.”
“Không dạy hư cũng không được ngồi cùng, ngồi với anh.”
Đúng là đồ trẻ con.
Chen Mộ hí hửng nhảy sang tìm bạn trai cô ấy – Cố Kiệt, nhìn ra được là cô ấy cũng đợi ngày này lâu lắm rồi.
Thẩm Dịch Bạch kéo tôi về hàng ghế cuối cùng.
Vừa ngồi xuống, một vật gì đó lành lạnh áp vào cổ tôi,
Thẩm Dịch Bạch nhẹ nhàng đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền.
“Tặng gì đó?”
“Hôm qua chẳng phải em nói muốn sợi ‘vòng cổ chó’ của anh sao?”
“Anh thật sự tặng em à?”
“Không, cái đó thì không. Anh mua một sợi mới cho em.”
Lúc này tôi mới phát hiện—
Anh và tôi đeo cùng một kiểu.
“Xem như là vật đính ước rồi đó.”
23
Vào tuần lễ thi cuối kỳ,
Thẩm Dịch Bạch dẫn tôi về nhà anh.
Anh nói: “Thư viện đông quá, em đến nhà anh ôn bài đi, yên tĩnh hơn.”
Kết quả vừa bước vào cửa,
Tôi đã bị anh ép vào tường hôn một trận tơi bời.
Vừa mới lấy sách định học, anh lại bế tôi ngồi lên đùi, ngồi ngay ghế sofa:
“Chờ anh hôn xong rồi học.”
“Không cần đâu, em đến học mà…”
“Bình thường ở trường em không cho anh hôn, để anh hôn cái thì sao chứ?”
Thế là tôi lại thỏa hiệp.
Không biết có phải vì năng lực tài chính siêu phàm của Thẩm Dịch Bạch không,
Mỗi lần tôi livestream,
Anh đều mạnh tay ném tiền vào mua view giúp tôi.
Ném tới nỗi, lượng người xem từ đơn vị lẻ nhảy vọt lên bốn chữ số,
Thật sự giúp tôi ăn nên làm ra nhờ vào cái nghề internet này.
Ngày nào tôi cũng khô miệng khô lưỡi, nhận xét không kịp.
“Cậu em à, ngoại hình cậu thuộc dạng càng nhìn càng thấy duyên đấy,
Chỉ tiếc là bọn tôi không đủ kiên nhẫn để nhìn lâu,
Nhưng không sao, tính cách cậu hiền lành, nội tâm quan trọng hơn ngoại hình, cố gắng lên nhé.”
“Cậu trông giống mấy nam chính trong tiểu thuyết lắm luôn á, đúng rồi, là kiểu như… thứ sáu trong Robinson Crusoe ấy.”
“…”
Thẩm Dịch Bạch ngồi cạnh xem rất chăm chú,
Lâu lâu lại tặng tôi siêu xe, lễ hội các kiểu,
Tự mình nâng hạng trở thành top 1 bảng fan cứng của tôi.
Trong số đó còn có một cậu con trai bị tôi làm cho phát điên:
“Hồi tôi còn đi học, gái xếp hàng xin WeChat dài tới tận nước Pháp,
Cô bị mù à mà nói tôi xấu? Chắc là cô chưa từng yêu trai đẹp nên mới nhằm vào tôi đúng không?”
Tôi cười nhẹ, gọi lớn:
“Chồng ơi, có người nói em chưa từng yêu trai đẹp này.”
Thẩm Dịch Bạch bước tới:
“Là ai nói đấy?”
Cô bạn cùng phòng Trần Mộ cũng chen vào, nói:
“Ê này, anh bạn, tự mình mò lên đây tìm cảm giác thất bại rồi giờ còn trách bạn gái tôi nói thật à?
Thua về ngoại hình rồi thì ít ra đừng thua cả khí chất chứ, đúng không?”
Biểu cảm trên mặt cậu bạn bị tổn thương cực kỳ đặc sắc, cuối cùng chính cậu ta tự thoát khỏi cuộc gọi.
Thẩm Dịch Bạch hôn lên mặt tôi một cái, nở nụ cười vừa lưu manh vừa vô lại:
“Xin lỗi các vị nha, không phải tôi cố tình khoe khoang tình cảm đâu, chỉ là… không nhịn được thôi.”
Cái kiểu dính người này khiến tôi xấu hổ không để đâu cho hết.
Tôi vội đẩy anh ra một bên:
“Rồi rồi, giá trị lợi dụng của anh hết rồi đấy.”
Anh cười lém lỉnh:
“Dạ vâng~ đi tặng quà tiếp cho em đây~”
Sau buổi livestream,
Thẩm Dịch Bạch lại quấn lấy tôi:
“Bảo bối~ đánh giá lại nhan sắc của anh lần nữa đi mà~”
Tôi cố tình trêu anh:
“Cái dây trên cổ trông cứ như xích chó ấy.”
Anh không giận mà còn cười:
“Thì còn cách nào đâu, anh đúng là chó của em mà.”
“Tay vai rộng như vậy, có độn vai à?”
Anh cởi áo, để lộ phần thân trên rắn chắc:
“Không độn, em kiểm tra thử không?”
“Nói về ưu điểm thì… cơ ngực cũng khá to đó. À đúng rồi, nhắc đến ‘to’ mới nhớ, cái chỗ kia của anh…”
Anh thong thả tháo dây nịt ra:
“Đừng hỏi nữa, lát nữa em sẽ tự biết thôi.”
“…”
[Hoàn]