Không có bất cứ nội dung nào khác.

Chỉ có một cái tên, được viết lặp đi lặp lại vô số lần.

Tô Vãn.

Tô Vãn.

Tô Vãn.

Là tên tôi.

Cận Vũ đứng bên cạnh cũng nhìn thấy.

Cả hai chúng tôi đều chìm vào im lặng.

Không ai nói gì.

Một lúc lâu sau, tôi mới hoàn hồn, nhặt lại cuốn nhật ký, đóng lại, rồi châm lửa đốt.

Ngọn lửa nuốt chửng những trang giấy.

Giữa hơi nóng bốc lên, tôi ngước nhìn tấm ảnh trên bia mộ.

Anh ấy vẫn đang cười.

Tôi lại nhớ đến ngày hôm đó, khi anh bị đẩy vào phòng phẫu thuật, cũng đã cười như vậy mà nhìn tôi.

Lúc đó.

Anh đã hỏi tôi.

Kiếp sau, chúng ta làm anh em ruột, được không?

Được.

Kết thúc

Hai năm sau, khi tôi và Cận Vũ đính hôn, cả thành phố đều chấn động.

Vụ tai nạn năm đó, khi mẹ Cận bị đâm ngay trước mặt tôi, từng gây xôn xao dư luận.

Mọi người đều chắc chắn rằng Cận Vũ sẽ tuyệt đối cắt đứt quan hệ với tôi.

Nhưng anh ấy vẫn không chút do dự, nắm chặt tay tôi.

Chỉ là.

Tôi không yêu cầu anh ấy phải giải thích với người ngoài rằng cái chết của mẹ anh ấy là do chính bà ta tự chuốc lấy.

Người chết rồi thì cũng chỉ còn là quá khứ, giải thích hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Những chuyện đó, tôi không quan tâm.

Điều tôi quan tâm là, tôi và Cận Vũ có cả một quãng đời dài phía trước để yêu nhau.

Sau khi mẹ Cận và Tô Mục qua đời, chúng tôi dành một năm để cùng nhau vượt qua bóng tối trong lòng.

Lại dành một năm để yêu nhau một cách trọn vẹn.

Hai năm sau, chúng tôi đính hôn.

Ba năm sau, chúng tôi kết hôn.

Tháng chúng tôi kết hôn, trùng hợp là cũng đúng lúc Trang Văn Huệ mãn hạn tù.

Đáng thương thay, bà ta vẫn chưa biết rằng, cô con gái mà bà ta luôn cưng chiều cũng đã nối gót theo mình.

Và hơn thế nữa——

Suốt đời này, sẽ không còn cơ hội bước ra ngoài nữa.

Nghe nói, sau khi ra tù, biết được toàn bộ sự thật, Trang Văn Huệ gần như phát điên.

Bà ta chạy về tìm bố tôi, nhưng đáp lại bà ta là một cái tát trời giáng từ người đàn ông đã bị liệt nửa người.

Sau đó, bà ta bị ông ta đuổi thẳng ra khỏi cửa.

Phải rồi.

Căn bệnh liệt nửa người của ông ta, cũng chẳng thể không nhắc đến công lao của hai mẹ con bà ta.

Sau khi bố tôi lập di chúc, vì muốn nhanh chóng lấy được tài sản, hai mẹ con họ đã lén bỏ độc vào thuốc của ông ta.

Không đủ để giết chết ngay lập tức, nhưng đủ để hủy hoại cơ thể ông ta từng chút một.

Nếu không phải giữa chừng Trang Văn Huệ bị bắt vào tù, có lẽ bố tôi đã sớm chết vì bị đầu độc trong âm thầm.

Ba năm qua, ông ta gần như ngày nào cũng gọi điện cho tôi.

Chỉ tiếc, chưa từng một lần tôi bắt máy.

Ông ta cũng từng nhờ hộ lý đẩy xe lăn đưa ông ta đến tìm tôi, nhưng lần nào cũng chỉ nhận lại một cánh cửa đóng chặt.

Tôi là người tuyệt tình.

Nói đoạn tuyệt, thì sẽ cắt đứt hoàn toàn.

Dù ông ta có hối hận đến đâu, có dằn vặt bao nhiêu, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi đã cho ông ta cơ hội không chỉ một lần.

Năm tám tuổi, tôi tin rằng người bố mà tôi luôn kính trọng sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho tôi, giành lại món đồ chơi mà tôi bị cướp mất.

Nhưng ông ta lại tát tôi hai cái.

Năm mười tám tuổi, tôi nghĩ rằng bố sẽ bảo vệ tôi, sẽ đứng về phía tôi khi bạn trai tôi bị người khác cướp mất.

Nhưng ông ta lại đẩy tôi ngã xuống chiếc bánh kem ngay giữa bữa tiệc sinh nhật của chính mình.

Rồi ba năm trước.

Khi ông ta biết Trang Văn Huệ suýt giết chết tôi, tôi tưởng rằng ông ta sẽ tức giận mà tìm bà ta tính sổ.

Nhưng ngược lại.

Ông ta che giấu sự thật, giúp bà ta xóa sạch chứng cứ.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ tới.

Chỉ cần chiếc chậu hoa ấy lệch đi một chút thôi, tôi đã có thể chết ngay tại chỗ.

Hoặc phải nói rằng, ông ta không phải không nghĩ tới.

Chỉ là, ông ta không quan tâm mà thôi.

Bởi vì với ông ta——

Vẫn còn một đứa con gái khác.

Đứa con ấy là kết tinh của ông ta và “tình yêu đích thực”.

Biết nghe lời, hiểu chuyện, khiến ông ta thương tiếc.

Còn tôi sống hay chết, đều không quan trọng.

Cũng chính vào ngày đó, tôi đã âm thầm thề trong lòng.

Dù sau này ông ta có quỳ trước mặt tôi, khóc lóc cầu xin tha thứ, tôi cũng sẽ không mềm lòng.

Và tôi thật sự đã làm được.

Bệnh của Cận Vũ từ lâu đã được chữa khỏi.

Sau khi kết hôn, anh ấy bị ép tiếp quản Viễn Dương.

Chỉ mất một năm, anh đã khiến cả thành phố kinh ngạc——

Thì ra tên thiếu gia ngang ngược của nhà họ Cận, ngoài việc gây rối, còn có thể làm kinh doanh.

Hơn nữa, năng lực còn không hề tầm thường.

Mà lý do anh ấy tiếp quản cũng rất đơn giản.

Tôi mang thai.

Là con của anh ấy.

Viễn Dương chỉ có một mình thư ký Trần thì chắc chắn không đủ, thế nên Cận Vũ chỉ có thể tạm thời xắn tay vào làm việc.

Nhưng không ngờ, anh lại quản lý công ty cực kỳ tốt.

Chỉ là, cuộc sống của anh ấy cũng không quá dễ dàng.

Sau khi mang thai, có lẽ do nội tiết tố trong cơ thể thay đổi, tính tình của tôi trở nên thất thường một cách kỳ lạ.

Ngày nào tan làm về, Cận thiếu gia cũng tận tụy hầu hạ tôi, nhưng chỉ cần làm gì không vừa ý, liền bị tôi trút giận không chút nể nang.

Theo lời anh ấy kể.

Sau khi mang thai, tôi từ “người phụ nữ lý trí của nhân gian” biến thành “con quỷ phiền phức bậc nhất thế gian”.

Có lần, anh ấy không nhịn nổi, bực mình cãi lại hai câu, sau đó giận dỗi đập cửa bỏ đi.

Lúc đó, tôi đã mang thai được tám tháng.

Nhà có bảo mẫu và vệ sĩ, nhưng vì lo lắng, tôi vẫn cho người bí mật đi theo anh ấy.

Ban đầu tôi chỉ lo anh ấy xảy ra chuyện, nhưng không ngờ, vệ sĩ báo lại rằng Cận Vũ đã đến nghĩa trang.

Nghĩa trang?

Có lẽ là tâm trạng không tốt, đi thăm mộ mẹ anh ấy chăng?

Không phải.

Cận Vũ đến mộ của Tô Mục.

Vệ sĩ kể lại rằng, anh ấy mang theo hai chai Mao Đài.

Rót một chai xuống mộ của Tô Mục, còn một chai thì uống mất nửa.

Sau khi uống say, anh ôm bia mộ khóc, trong miệng còn lẩm bẩm——

“Anh vợ ơi, anh làm ơn báo mộng cho em gái anh đi, bảo cô ấy bớt dằn vặt em một chút được không?”

Tôi cầm điện thoại, vừa tức giận vừa buồn cười.

Một lúc lâu sau, tôi nhắn tin trả lời vệ sĩ.

“Không sao, cứ để anh ấy phát tiết một lát.”

Vệ sĩ lập tức hồi âm.

“Nhưng… hình như cậu chủ ôm nhầm mộ rồi. Tôi vừa tới gần xem thử, cậu ấy ôm phải bia mộ của một bà cụ nằm kế bên.”

“……”

Tôi nhắn tin lại, nhưng bên kia không có hồi âm.

Có vẻ, đã bị Cận Vũ phát hiện ra rồi.

Tôi gọi điện cho anh ấy, nhưng điện thoại của anh ấy tắt máy.

Tôi ngồi đợi trong nhà, chờ mãi vẫn không thấy anh ấy quay về.

Nửa tiếng sau, tôi không thể ngồi yên thêm nữa.

Khi tôi vừa định ra ngoài tìm, thì cửa phòng bỗng mở ra từ bên ngoài.

Cận Vũ bước vào, trên người còn mang theo hơi lạnh ban đêm.

Tôi đang suy nghĩ xem nên nói gì để cả hai có bậc thang đi xuống, nhưng anh ấy đã nghiêm mặt, đưa cho tôi một túi đồ.

“Gì vậy?”

Tôi đưa tay nhận lấy.

Là hạt dẻ rang đường của một tiệm mà tôi thích nhất.

Quán đó không lớn, nhưng rất nổi tiếng, mỗi lần mua đều phải xếp hàng trong cái lạnh rất lâu.

Tôi nhìn anh ấy.

Cận Vũ gãi gãi chóp mũi, cố tỏ vẻ thản nhiên.

“Anh đi chạy bộ ban đêm một vòng, tiện đường mua về.”

“Ồ.”

Tôi bước tới gần anh ấy hai bước.

“Chạy bộ gì mà trên người nồng nặc mùi rượu thế này?”

Cận Vũ cứng đờ cổ, “Trời lạnh quá, uống chút rượu cho ấm thôi.”

Tôi nhịn không được cười khẽ.

“Nhưng mà, lúc nãy em ngủ trưa, anh trai em lại báo mộng, nói rằng anh đến mộ anh ấy khóc lóc om sòm.”

Cận Vũ trầm mặc hai giây.

Sau đó, khẽ lẩm bẩm một câu.

“Mẹ kiếp, linh nghiệm như vậy sao? Sớm biết thế thì đã ước sinh được thai đôi một trai một gái rồi.”

Anh ấy không nói lớn, nhưng tôi nghe rõ mồn một.

Tôi rốt cuộc không nhịn được, bật cười.

Cận Vũ bước lại gần, lấy túi hạt dẻ trên tay tôi, bắt đầu bóc vỏ.

Còn tôi thì nghiêng đầu nhìn anh ấy.

Bỗng dưng, lại nhớ đến con người trước kia của anh ấy.

Thiếu gia họ Cận, người từng nổi danh kiêu căng ngạo mạn, dám quậy phá mọi chốn trong thành phố.

Ngoại trừ Viễn Dương.

Tôi hoàn hồn lại, nhìn người đàn ông trước mặt đang chăm chú bóc hạt dẻ cho mình.

Bóng dáng của anh bây giờ, bỗng trùng khớp với hình ảnh của thiếu gia ngang ngược ngày nào.

Vừa lúc đó, anh ấy ngước lên nhìn tôi.

“Anh đây không phải đang lấy lòng em đâu nhé.”

Anh ấy nhét một hạt dẻ đã bóc sạch vào miệng tôi, giọng nói vẫn đầy kiêu ngạo.

“Uống rượu xong rảnh rỗi, làm cho vui thôi.”

Tuy nhiên.

Dù có mạnh miệng đến đâu.

Hai tiếng sau, trên giường ngủ, anh ấy ôm tôi từ phía sau, vùi mặt vào hõm cổ tôi mà cọ tới cọ lui——

“Tô Vãn, anh đã bóc hạt dẻ dỗ em vui rồi mà.”

“Sau này em đừng hung dữ với anh nữa, được không?”

-Hết-