Cô bạn thân muốn mua căn nhà đối diện nhà tôi, hỏi tôi có nên mua không. Tôi nói, nếu là nhu cầu ở thực thì lúc nào mua cũng được.
Cô ấy mua thật, trả trước ba mươi vạn, vay ngân hàng bảy mươi vạn.
Kết quả, nhà còn chưa kịp hoàn thiện thì giá nhà rớt thê thảm 30%, mất trắng tiền đặt cọc.
Bị ảnh hưởng bởi giá nhà, cô ấy ngày càng cáu gắt, trong công việc vì thế mà đắc tội với khách hàng, bị công ty sa thải, còn bị cấm cửa trong cả ngành.
Không có thu nhập, không đủ tiền trả nốt phần còn lại của việc sửa nhà, cũng không trả nổi tiền vay ngân hàng, cô ấy chỉ có thể ngừng trả nợ.
Căn nhà bị đem ra phát mãi. Chỉ trong vòng một năm, cô ấy từ người có trong tay vài chục vạn trở thành kẻ nợ gần cả triệu.
Cô ấy đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi, nửa đêm xông vào nhà tôi, đánh tôi ngất xỉu, rồi chôn tôi trong đống xi măng nhà cô ta.
“Cùng là con người, tại sao mày có nhà, có xe, có tiền tiết kiệm, còn tao chỉ muốn có một căn nhà của riêng mình mà lại phải rơi vào kết cục thế này?”
“Nếu không phải vì quen mày, tao cũng đâu vội vã mua nhà, tất cả là tại mày!”
Tôi chết ngạt.
Lần nữa mở mắt, tôi đã quay lại ngày cô ấy hỏi tôi có nên mua nhà hay không.
1
“Ninh Ninh, tiền thưởng tháng này của tớ về rồi, cuối cùng cũng tiết kiệm đủ 400.000 tệ rồi đó! Căn nhà đối diện nhà cậu dạo này đang có khuyến mãi nè, cậu nói xem tớ có nên mua không?”
Triệu Noãn Sương giơ điện thoại trước mặt tôi, khuôn mặt nhỏ xinh đầy hưng phấn và kích động.
Trên màn hình điện thoại, một dãy số chói mắt: 404343.43.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội ấy, tim tôi đập thình thịch.
Vô thức, tôi đưa tay sờ sau đầu mình.
Không biết có phải do tâm lý hay không, nơi từng bị cô ấy đập bằng gạch, dường như vẫn còn âm ỉ đau.
Nếu không phải trước lúc chết tôi đã tận mắt thấy gương mặt căm hận đến biến dạng của cô ta, thì có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ ngờ được rằng —
Người bạn thân mà ngoài mặt thân thiết với tôi đến mức “có thể mặc chung một chiếc quần”, sau lưng lại hận tôi đến mức mong tôi chết đi.
Cảm giác nghẹt thở bỗng cuộn trào, tôi cúi mắt che giấu oán hận nơi đáy lòng.
Khi ngẩng đầu lên lại, tôi mỉm cười dịu dàng:
“Với nhu cầu ở thực thì lúc nào mua cũng được, có điều…”
Khóe môi đang cong lên của cô ta lập tức đông cứng lại, ngón tay cầm điện thoại siết chặt hơn vài phần:
“Có… có điều gì? Chẳng lẽ căn nhà đó có vấn đề gì à?”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô ta, tôi khẽ cười lạnh trong lòng.
Triệu Noãn Sương, cô muốn làm hàng xóm của tôi đến thế cơ à?
Đã vậy, thì làm đi.
“Không có gì đâu, tớ chỉ lo cậu sẽ bị áp lực quá lớn thôi. Căn nhà đó bây giờ giá cũng phải trên một triệu rồi, cho dù chỉ trả trước 30%, khoản vay mua nhà sau này e là cũng không dễ gánh.”
“Dù sao thì, lương tháng của cậu chỉ có mười lăm nghìn. Lại còn khoản vay mua xe ba nghìn mỗi tháng, mua nhà xong còn phải sửa sang nữa. Khu này thì mức trang trí cơ bản nhất cũng tốn ít nhất hai trăm nghìn đó.”
Nửa đầu câu khiến cô ấy dịu mặt đi, ánh mắt nhìn tôi mang theo đôi chút cảm động, tưởng rằng tôi thật sự đang lo cho cô ta.
Nhưng đến nửa sau, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt.
Trong đáy mắt lướt qua một tia đố kỵ và bất cam, khiến tôi cảm thấy thỏa mãn.
Làm bạn thân bao nhiêu năm nay, tôi tất nhiên biết phải nói gì để đâm trúng chỗ đau của cô ta nhất.
Cô ấy là một cô gái xuất thân nông thôn, vì hồi nhỏ nhà nghèo nên phải chịu nhiều khổ cực, vì vậy luôn cố gắng học hành, quyết tâm thoát khỏi hoàn cảnh gia đình.
Chúng tôi là bạn cùng phòng thời đại học, thân thiết dần thành bạn thân.
Bao năm nay, thật ra tôi cũng rất rõ — cô ấy luôn cố chạy theo bước chân tôi.
Tôi vào hội sinh viên, cô ấy cũng vào; tôi tranh cử cán bộ lớp, cô ấy cũng tranh cử; tôi tham gia thi đấu, cô ấy cũng tham gia.
Sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm ở một công ty lớn, cô ấy cũng muốn theo, nhưng yêu cầu đầu vào của công ty rất cao, năm đó chỉ tuyển hai người, cô ấy bị loại.
Khoảng cách rõ rệt giữa chúng tôi, cũng bắt đầu từ khi ấy.
2
Không vào được cùng công ty với tôi, cô ấy đành chấp nhận lui một bước, vào làm ở công ty đối thủ nằm ngay đối diện công ty tôi.
Sau đó, cô ấy còn giải thích với tôi rằng: cô ấy chỉ muốn ở gần tôi một chút mà thôi.
Tuy gọi là “đối thủ”, nhưng công ty bên đó từ trước đến nay luôn bị công ty tôi đè đầu cưỡi cổ, cả về dự án lẫn nguồn tài nguyên đều không thể so sánh được.
Thế nên, càng làm lâu, khoảng cách giữa tôi và cô ấy lại càng lớn.
Nhưng cô ấy luôn là người không chịu thua kém, kiểu người mạnh mẽ không than phiền về hoàn cảnh. Việc gì cũng muốn giỏi hơn người, việc gì cũng cố gắng vượt trội, cuối cùng cũng gắng gượng để theo kịp tôi.
Tốt nghiệp tám năm, tôi đã là quản lý dự án, thu nhập hàng tháng ba vạn, lương năm bốn mươi vạn.
Còn cô ấy, tuy cũng là quản lý dự án, nhưng công ty cô ấy thì suốt ngày gây hấn với công ty tôi, đấu không lại, lại hay giở trò mờ ám, cuối cùng còn bị lỗ vốn, hiệu quả kinh tế kém, nên lương năm chưa từng vượt quá hai mươi vạn.
Tôi là người địa phương, vừa tốt nghiệp đại học, bố mẹ đã mua cho tôi một căn hộ 98m² có vị trí trong khu học trường tốt, kèm theo một chiếc xe 20 vạn.
Năm ngoái tôi muốn đổi sang căn hộ lớn hơn, bàn với bố mẹ rồi bán căn hộ ba phòng ngủ đó đi.
Căn hộ năm đó mua với giá 30 vạn, nay bán lại được 90 vạn.
Tôi tự bù thêm hai mươi mấy vạn, mua đứt một căn hộ 150m² mới xây gần công ty, không cần vay nợ.
Bố mẹ sợ tôi sau khi mua nhà sẽ khó khăn về tài chính, nên nhất quyết trả giúp tôi toàn bộ chi phí trang trí nội thất. Nhờ vậy, mua nhà xong tôi vẫn duy trì được cuộc sống chất lượng như trước.
Triệu Noãn Sương luôn muốn đuổi kịp tôi. Không mua nổi nhà, cô ấy vay tiền mua cùng mẫu xe với tôi.
Lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều, thậm chí còn lo cô ấy sẽ gặp khó khăn tài chính sau khi mua xe, nên đề nghị cho cô ấy đến ở cùng tôi, không cần trả tiền thuê.
Nhưng cô ấy từ chối, nói rằng tất cả những gì cô ấy muốn đều sẽ đạt được bằng chính nỗ lực của bản thân, không cần ai ban phát.
Ngay hôm đó, cô ấy liền thuê một căn hộ một phòng ở tầng dưới chung cư cũ của tôi.
Năm ngoái, thấy tôi chuyển sang khu chung cư mới, cô ấy cũng muốn chuyển đến khu này thuê nhà, nhưng khu này tạm thời không có căn hộ cho thuê nên cô ấy đành thôi.
Thật ra ban đầu cô ấy định mua nhà ở khu bên kia, với số tiền tiết kiệm được hồi năm ngoái, mua một căn hai phòng ngủ áp lực cũng không lớn.
Nhưng sau khi tôi chuyển đến đây, cô ấy liền đổi ý, cùng môi giới xem không biết bao nhiêu lần căn nhà đối diện tôi, vì tài chính hạn hẹp nên vẫn luôn do dự.
Tiếp tục tiết kiệm thêm một năm, vài tháng trước đúng lúc trúng một dự án lớn, được thưởng năm vạn, tiền vừa vào tài khoản là cô ấy không nhịn được nữa.
Tôi biết, cô ấy không phải kiểu bị đả kích là sẽ lùi bước.
Ngược lại, cô ấy sẽ nghĩ rằng tôi xem thường cô ấy, bị nói trúng chỗ đau, sẽ càng kích thích ham muốn mua nhà của cô ta.
Quả nhiên, cô ấy nhanh chóng giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt đầy tự tin, thậm chí còn thấp thoáng chút đắc ý.
“Ninh Ninh, đi với tớ đến văn phòng bán hàng nhé, căn nhà này, tớ lấy!”
Cá đã cắn câu.
Tôi đè nén niềm vui trong lòng, vẫn giữ vẻ mặt lo lắng.
“Nhưng… cậu thật sự gánh nổi sao? Noãn Sương, con gái tụi mình cũng không cần phải tự tạo áp lực lớn như vậy đâu.”
“Thuê nhà cả đời, sau này kết hôn chồng cũng có nhà, thế chẳng phải cũng tốt sao?”
Tôi thừa nhận, mình đúng là hơi cố ý.
Nhưng cô ấy thì dễ mắc bẫy kiểu này nhất. Quả nhiên, ánh mắt vốn còn chút dao động của cô ta lập tức trở nên kiên định.
“Ninh Ninh, nhà thuê mãi cũng không phải của mình, nhà của đàn ông cũng chẳng liên quan gì đến tớ. Tớ muốn có một tổ ấm thật sự của riêng mình ở thành phố này.”
Tôi không khuyên thêm gì nữa, giấu đi nụ cười nơi đáy mắt, không nói hai lời liền đi cùng cô ấy đến văn phòng bán hàng.
Cô ấy cũng rất dứt khoát, nói mua là mua ngay.
Chỉ có điều, lần này vì mua sớm vài ngày nên căn hộ này đắt hơn đời trước mười vạn.
Cô ấy trả trước ba mươi ba vạn, vay ngân hàng bảy mươi bảy vạn, tiền lãi khoảng bốn mươi vạn.
Chỉ trong một lần đã gánh khoản nợ gần 1,2 triệu, vậy mà cô ấy không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại còn phấn chấn, hào hứng rủ tôi đi ăn mừng.
Dĩ nhiên là tôi không từ chối, còn cố ý chọn một nhà hàng đắt tiền, một bữa ăn tiêu tốn gần một nghìn tệ của cô ấy.
Nhìn vẻ mặt tiếc tiền của cô ấy, lòng tôi hả hê vô cùng.
Cho cô giả thanh cao, cho cô ra vẻ rộng lượng, trước mặt người khác một kiểu sau lưng một kiểu — đau lòng chết đi được chứ gì?
Triệu Noãn Sương, đây mới chỉ là khởi đầu thôi, tiếp theo, Tôi – Tịch Nguyệt Ninh – sẽ từ từ “chơi đùa” với cô.