Bạn trai tôi tặng tôi một chiếc “xe điện nhỏ”, khiến đồng nghiệp cười nhạo tôi suốt nửa tháng.

“Tưởng đâu được đại thiếu gia nào để mắt, ai ngờ chỉ tặng cho cái xe điện, buồn cười muốn chết.”

Về sau, chiếc xe của cô đồng nghiệp đó quệt nhẹ vào xe tôi, phải đền tôi 200 nghìn tệ.

Ừm, chiếc xe của tôi chính là Vespa 946 phiên bản hợp tác với Dior.

1

Hôm đó tôi vô tình khen một chiếc xe tay ga trong bãi đỗ nhìn khá giống xe điện, kiểu dáng rất ngầu.

Hôm sau, bạn trai tôi liền nhờ người đem xe đến tận cổng công ty.

Trương Lệ Lệ che miệng cười, giọng điệu châm chọc:

“Đây là quà bạn trai đại thiếu gia của cậu tặng à? Cũng… tiết kiệm thật đấy.”

Tôi thầm liếc cô ta một cái.

Lần trước ra ngoài gấp, tiện tay xách túi Louis Vuitton monogram, bị đồng nghiệp nhìn thấy, tôi lười giải thích bèn thuận miệng nói là bạn trai tặng.

Mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ, chỉ có cô ta cứ bóng gió trong ngoài, hòng ép tôi mang đi kiểm định chính hãng, thiếu điều dán luôn câu “Tôi nghi túi cô là hàng fake” lên mặt.

Tôi cũng lười so đo với cô ta.

Không có gì nhàm chán hơn mấy cô ngồi lê đôi mách so bì chồng con hay gia thế.

Nhưng cô ta lại ngầm mặc định tôi chột dạ, hễ có dịp là phao tin trong công ty rằng bạn trai tôi là thiếu gia nhà giàu, chờ ngày bóc mẽ tôi để tôi mất mặt.

Lần này, cô ta tưởng thời cơ đã đến.

Tôi vỗ vỗ yên sau của chiếc xe màu trắng:

“Không chỉ tiết kiệm mà còn thực dụng nữa đấy, muốn ngồi thử không, chở cậu đi vài vòng.”

“Thôi khỏi.” Trương Lệ Lệ hơi lộ vẻ khinh thường liếc tôi.
“Bạn trai cậu tặng cậu thì cậu giữ mà đi, chắc cũng ngốn mất nửa tháng lương của cậu ta ấy nhỉ.”

Nửa tháng lương? Cái này tôi chưa từng tính.

Tôi nghĩ ngợi chốc lát:

“Cũng… có thể.”

2

Cái sự kín tiếng này cũng là vì bạn trai tôi mà ra.

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi soi đèn tìm mãi mới kiếm được một anh bạn trai hoàn hảo.

Ai ngờ ngay ngày trước khi đưa về ra mắt, tôi mới biết anh ấy chính là con trai ruột của “kẻ thù không đội trời chung” mà bố tôi hay nhắc tới.

Mà “kẻ thù” này thù tới mức nào?

Đại khái là hồi nhà tôi còn là công ty nhỏ, bố anh ta suýt mấy lần đạp chết công ty tôi.

Nhà tôi hôm nay có được thành tựu như bây giờ, đều nhờ bố tôi cắn răng chịu đựng, nhẫn nhịn mấy năm trời.

“Tôi không đồng ý! Thằng nhóc nhà họ Khúc vừa nhìn đã biết y hệt cha nó, bụng dạ thâm hiểm. Con mà yêu đương với nó, kiểu gì cũng chịu thiệt!”

Ông cụ thành kiến với bố bạn trai tôi rất sâu.

Dù tôi đã nói rằng vào làm trong tập đoàn họ rồi tiện thể… “lấy tin tình báo” giúp ông, cũng chẳng thể khiến ông đổi ý.

“Ông ấy nói: Tại sao bố phải tin con?”

Tôi: ?
Hai người các ông ai cũng xấu như nhau thôi, đừng nói ai tốt hơn ai!

Thế là, để chứng minh tôi có năng lực “lấy được tình báo”…

À không, là để thuyết phục bố đồng ý cho chúng tôi bên nhau, tôi giấu thân phận, âm thầm xin vào làm ở một công ty con dưới tập đoàn họ Khúc.

Mục tiêu của tôi:
Được ngồi đối diện với bố mình trên bàn đàm phán!

3

Cô bạn thân là người đầu tiên vô điều kiện ủng hộ tôi.

Sợ tôi không giành được khách, cô ấy đem hết tất cả đơn hàng của công ty nhà mình đẩy sang cho tôi.
Khối lượng công việc đó chiếm gần 30% tổng doanh thu công ty tôi, giúp tôi nhanh chóng vững chân trong giai đoạn khởi đầu.

Hôm kia cô ấy gọi điện bảo rằng người trước đây phụ trách liên hệ với tôi đã đổi người, giờ đổi thành một nhân viên mới, nhắc tôi cẩn thận một chút.

Thật ra tôi cũng không quá để tâm.
Dù sao cũng đã hợp tác hơn nửa năm rồi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Ai ngờ tôi lại đánh giá quá thấp độ vô liêm sỉ của Trương Lệ Lệ.

Chỉ trong nửa tiếng tôi kẹt xe, cô ta đã âm thầm chơi tôi một vố.

Cô ta vứt hợp đồng lên bàn, cười đắc ý:

“Ngại quá nha, tay nhanh quá thôi.”

Tôi liếc nhìn cô nhân viên mới đứng phía sau cô ta, mặt mũi có phần ngại ngùng rụt rè, đại khái cũng hiểu ra vấn đề.

Thôi vậy, người nên tha thì cứ tha.
Nếu để cô bạn thân nóng tính của tôi biết được, chắc tiền thưởng tháng này của cô nhân viên kia cũng bay luôn rồi.

“Chúc mừng cô nhé.”
Tôi hờ hững đáp:
“Hy vọng đơn này giúp cô có cơ hội tranh top doanh số thành công.”

Hình như từ lúc tôi vào công ty đến giờ, cô ta chỉ có thể mãi mãi ngồi ghế hạng nhì.

Cũng… hơi đáng tiếc thật.

“Đừng vội đắc ý!”
Trương Lệ Lệ bị tôi chọc trúng chỗ đau:
“Hôm nay tôi có thể lấy được thêm một đơn so với cô, ngày mai tôi sẽ vượt mặt cô thôi!”

“Dựa vào gì mà vượt? Dựa vào cướp được nhiều đơn hơn sao?”
Bộ dáng mỉa mai của tôi chắc cũng đủ khiến người ta tức điên.

Quả nhiên, gương mặt đang phấn chấn của Trương Lệ Lệ phút chốc đỏ bừng.

“Cái gì mà cướp đơn! Tôi không hề cướp! Rõ ràng là bên Huệ Đạt không hài lòng với cô mới đổi người hợp tác! Thừa nhận năng lực bản thân kém cỏi khó thế à?”

“Tôi năng lực không đủ?”
Tôi bật cười vì tức.

Nửa năm nay cô ta ngấm ngầm giành bao nhiêu đơn của tôi, tôi cũng chẳng buồn tính toán.

Nhưng chén còn chưa buông đã chửi người như vậy, có hơi quá đáng rồi đấy?

Tôi nhặt lại bản hợp đồng bị ném trên bàn, ngước mắt nhìn cô ta, mỉm cười:

“Này Lệ Lệ, cô có tin không, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, cái đơn này sẽ ngoan ngoãn quay về tay tôi.”

4

Trương Lệ Lệ trợn trắng mắt suýt lật ngửa:

“Tôi nói này Dư Kiều, cô cũng tự cho mình là trung tâm quá rồi đấy? Tôi ký hợp đồng xong rồi, cô còn ở đó mạnh miệng cái gì nữa? Lẽ nào bên hợp tác lại vì cô mà phá hợp đồng chắc?”

Tôi cười nhạt:

“Đương nhiên không thể để khách hàng chịu thiệt rồi.”

Ngón tay tôi khoanh một vòng ngay chỗ ký tên trên hợp đồng, rồi làm động tác gạch bỏ.

“Ý tôi là: thành tích này… sẽ được tính vào tôi.”

“Tính cho cô?”
Trương Lệ Lệ cười khẩy:
“Đây là đơn tôi tự mình giành được, dù là Giám đốc Triệu đến cũng chẳng nói gì nổi.”

Cô ta đúng là hiểu rõ tính Giám đốc Triệu.
Gặp mấy chuyện tranh giành đơn hàng kiểu này, Giám đốc Triệu xưa nay luôn nhắm một mắt mở một mắt, cùng lắm an ủi vài câu ngoài miệng.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Dù sao doanh số ai làm ra cũng là doanh số, chỉ cần khách hàng vẫn ở lại công ty là được.

Cũng chính vì quá hiểu rõ tâm tư đó nên Trương Lệ Lệ mới dám hết lần này đến lần khác cướp đơn người khác.

Nhưng lần này, tôi không để cô ta dễ chịu như thế.
Tôi lập tức gọi thẳng cho cô bạn thân, tóm tắt ngắn gọn đầu đuôi câu chuyện.

Vừa dứt lời, bên kia đã lập tức biến thành cô bạn thân hình thái khủng long bạo chúa xịt lửa.

Kích hoạt kỹ năng bị động: Bùng nổ.

Quả nhiên chưa đến nửa tiếng, Giám đốc Triệu gọi cả hai chúng tôi vào phòng họp.

Trương Lệ Lệ vào phòng vẫn rất quen đường thuộc lối, thậm chí còn mang chút vẻ đắc ý.

Ai ngờ vừa ngồi xuống, đã bị Giám đốc Triệu mắng cho te tua không ngẩng nổi đầu.

“Trương Lệ Lệ, cô cũng là người cũ công ty rồi, sao còn làm ra cái trò cướp đơn này? Người ta Dư Kiều mới vô chưa đến nửa năm mà tháng nào cũng top đầu doanh số, sao cô không biết học tập người ta? Cứ mải mấy cái trò bẩn thỉu thế này, bảo sao mãi không bằng người ta!”

Trương Lệ Lệ đứng hình luôn.
Cô ta là nhân viên kỳ cựu, năng lực cũng nổi bật, chưa từng nghĩ có ngày bị mắng thẳng mặt thế này.

Nhưng cô ta cũng đâu phải dạng hiền, lập tức trở mặt vu oan:

“Giám đốc Triệu, mấy lời đó là Dư Kiều nói một chiều thôi! Tôi và Huệ Đạt hợp tác đường đường chính chính, làm gì có chuyện cướp đơn. Không tin thì cứ hỏi bên Huệ Đạt, chính Dư Kiều không chăm sóc khách hàng tốt, suýt để mất, tôi chỉ kịp thời cứu vãn thôi!”

Giám đốc Triệu tất nhiên không dại gì mà vì chuyện này đi hỏi thẳng khách hàng, mất mặt công ty.
Công ty khác thì thôi, chuyện chắc cũng để đó bỏ qua, nhưng đáng tiếc tôi lại có cô bạn thân không để yên.

“Đừng diễn nữa! Nãy giờ Tổng giám đốc Trần bên Huệ Đạt đích thân gọi cho tôi rồi, nói sau này nếu không phải Tiểu Dư phụ trách thì dẹp luôn hợp tác! Đến nước này cô còn định lật trắng thành đen? Tôi trước giờ tin cô, không ngờ cô lại như vậy!”

Giám đốc Triệu vừa bị sếp lớn mắng xối xả, đang cần chỗ xả cơn tức, mắng Trương Lệ Lệ suốt nửa tiếng không ngừng.

Tôi ngồi bên cạnh nghe mà vừa gật đầu vừa mỉm cười, thỉnh thoảng còn phụ họa thêm câu, khiến mặt Trương Lệ Lệ tức tới xanh mét.

“À đúng rồi, Tiểu Dư này.”

Trước khi ra khỏi phòng, Giám đốc Triệu còn thân thiết dúi cho tôi một xấp tài liệu.

“Đợt này tổng công ty vừa giao xuống một dự án lớn, quyết định để cô phụ trách. Đối thủ lần này là Cacirou, cô chuẩn bị cho kỹ, cố gắng lấy được nhé!”

5

“Dư Kiều cậu ghê thật đấy, lần này định để ông già nhà mình tự vả mặt à? Nếu cậu giành được dự án này, chắc ông cụ không lột da cậu mới lạ.”

Đúng vậy, Cacirou chính là công ty nhà tôi.

Dự án lần này tôi cũng biết rõ, miếng thịt béo bở, hai bên công ty đã thèm nhỏ dãi từ lâu.

Nếu lấy được dự án này, chưa nói đến chuyện kết hôn hay không, nhưng chắc chắn bố tôi sẽ an tâm giao công ty cho tôi.

Hầy, ông cụ còn tưởng tôi không biết ông cố ý đẩy tôi xuống cơ sở rèn luyện chắc? Xem thường tôi quá rồi.

Tôi lật giở đống tài liệu trong tay:

“Đoán chừng là Khúc Tiêu Nhiên cố ý sắp xếp cho cơ hội này thôi, không thì dự án cỡ này sao đến lượt bọn tôi được theo.”

Cô bạn thân vừa ăn cơm chó vừa lau nước mắt:

“Lén lút chuẩn bị cơ hội cho vợ chưa cưới… hu hu, ai cho tôi ăn cẩu lương thế này chứ!”

Đã Khúc Tiêu Nhiên sắp xếp rồi, tôi tất nhiên không thể phụ lòng anh.