8
“Chín vạn? Mười mấy người ăn một bữa hết chín vạn?!”
Trương Lệ Lệ lại soi kỹ hóa đơn thêm lần nữa, cuối cùng tức tới mức nghẹn lời:
“Rốt cuộc ai gọi mấy chai Lafite vậy? Mà còn gọi liền ba chai?!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt hướng ánh mắt về phía Giám đốc Triệu đang say mềm bất tỉnh.
“Hình như… là Giám đốc Triệu gọi.”
Trương Lệ Lệ lập tức cứng họng.
Khó mà tưởng tượng được, nếu chỗ rượu này là do người khác gọi, hôm nay thế nào cô ta cũng chửi cho một trận té tát.
“Dựa vào đâu tôi phải trả tiền? Ăn uống đâu phải tôi đề nghị, dự án cũng là cô lấy được, thì cô tự trả đi!”
Trương Lệ Lệ dứt khoát vứt hết mặt mũi, thà mất thể diện còn hơn móc tiền túi.
Tôi khẽ cười, giọng đầy mỉa mai:
“Ồ, hóa ra chị Lệ Lệ cũng biết dự án này là của tôi à? Tôi còn tưởng chị cao quý đến mức hay quên rồi cơ đấy.”
“Cô!”
Cô ta bị tôi chọc tức tới nghẹn lời.
Nhìn bộ dạng cô ta uất ức, tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn, sảng khoái quét mã thanh toán dứt khoát.
Tất nhiên, trừ phần của Trương Lệ Lệ.
“Chị Lệ Lệ không muốn trả thì thôi, tôi lo cho mọi người. Dù sao tiền cũng là chuyện nhỏ, chủ yếu là vui vẻ làm việc cùng nhau!”
Nghe mọi người rối rít khen tôi hào phóng, Trương Lệ Lệ giận đến méo cả miệng.
Ra khỏi nhà hàng, tôi thẳng hướng chạy về chỗ con “xe cỏ” thân yêu của mình.
Giữa đường lại bị Trương Lệ Lệ chặn lại.
“Giám đốc Triệu say mềm rồi, hay Tiểu Dư cậu đưa ông ấy về giúp đi?”
Tôi giơ chìa khóa lên chỉ chỉ:
“Đưa thế nào, để ông ấy nằm vắt ngang thùng xe tôi à?”
“Ồ suýt nữa quên, cô làm gì có xe.”
Cô ta giả bộ như mới nhớ ra, cười nhạt một tiếng:
“Người chẳng mua nổi cái xe, còn bày đặt ra vẻ hào phóng trước mặt mọi người làm gì?”
Tôi chẳng hiểu nổi.
“Chị không nghĩ tôi thật sự có tiền à?”
“Chỉ dựa vào cô?”
Cô ta cười khẩy:
“Bớt sĩ diện hão đi, trước khi khoác lác thì nhìn lại con xe cũ rích bốn gió lùa này hộ tôi cái.”
Tôi cúi nhìn chiếc “xe cỏ” đáng thương, thầm thay nó ấm ức.
Dù muộn rồi nhưng trước cửa nhà hàng vẫn còn kha khá người qua lại.
Tôi cố ý nâng cao giọng:
“So với việc sĩ diện hão, thì loại người biết đối phương không có tiền mà cố tình bắt người ta trả giúp, chẳng phải càng đáng khinh hơn sao?”
Câu này lập tức thu hút sự chú ý của mấy anh tài xế đứng gần đó.
Ánh mắt hóng chuyện của họ thật sự không thể che giấu.
Trương Lệ Lệ vốn sĩ diện hão, bị nhìn chằm chằm thế mặt đỏ rần.
“Tôi chỉ là tạo cơ hội để cô lấy lòng người ta thôi, đừng không biết tốt xấu!”
Giờ ngược lại tôi thành người vô ơn rồi.
Nhưng muộn thế này tôi cũng chẳng muốn đôi co nữa.
“Vậy tôi cảm ơn chị nha, giúp tôi lớn lắm rồi.”
Cô ta bị tôi chặn ngang lời, giận tới nghẹn họng, thở hồng hộc.
Nhưng tôi vừa đi được hai bước, cô ta lại gọi giật lại.
“Này, cô tính đi luôn à, không tới đỡ phụ một tay?”
Tôi quay đầu lại, thấy cô ta suýt nữa bị Giám đốc Triệu đè nghiêng người.
Hèn gì thở hồng hộc như thế.
Chẳng hiểu sao trong đám đàn ông chẳng ai ra tay, cô ta nhất định phải tự thân vận động, tôi cũng tặc lưỡi đỡ lấy một bên.
Vừa định dùng lực, Trương Lệ Lệ lập tức né sang một bên, trốn sạch.
“Cô giữ cho vững, tôi đi lấy xe.”
Tôi: ?
Cô ta uốn éo bỏ đi, để lại cái cục nợ say xỉn này cho tôi.
Đúng là xui xẻo.
Tôi đang tính tìm cái cột để ông này tựa tạm, không ngờ Giám đốc Triệu bắt đầu sàm sỡ, miệng còn lẩm bẩm “Lệ Lệ”.
Lệ Lệ? Là Trương Lệ Lệ? Không lẽ…
9
Tuy tôi luôn cảm thấy quan hệ giữa Trương Lệ Lệ và Giám đốc Triệu không đơn giản, nhưng chưa từng nghĩ theo hướng đó.
Dù sao phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời, trong công việc đâu thiếu người nhờ năng lực nổi bật mà được cấp trên coi trọng.
Nhưng lúc này, tôi thật sự bắt đầu thấy nghi ngờ.
Đúng lúc ấy, Giám đốc Triệu bất ngờ thò cổ về phía tôi, một hơi rượu nồng nặc phả thẳng lên cổ, bàn tay dê xồm cũng mò sang.
Khốn nạn!
Tôi lập tức buông tay, mất chỗ bám, ông ta ngã bịch xuống đất như cục bùn nhão, còn lăn thêm mấy vòng.
“Ai đấy?!”
Giám đốc Triệu lèm bèm chửi một câu, rồi nghiêng đầu lặng thinh luôn.
“Ai? Bố mày đây!”
Tôi thừa dịp ông ta say mèm, đạp cho một phát vào mông.
Ai ngờ đúng lúc đó Trương Lệ Lệ lái xe tới nơi, tận mắt chứng kiến.
Cô ta hạ kính xe xuống, giọng kinh hãi:
“Dư Kiều, cô mẹ nó đang làm cái gì đấy?!”
Tôi mặt không cảm xúc:
“Tập nhảy dây kiểu Lưu Canh Hoằng.”
Trương Lệ Lệ không tin, nhưng không có chứng cứ.
Chỉ có thể đe dọa tôi:
“Nếu mai Giám đốc Triệu có chuyện gì, tôi nhất định tìm cô tính sổ!”
Bị lằng nhằng thế này, tôi về nhà muộn thê thảm.
Đành gọi điện bảo Khúc Tiêu Nhiên đến đón.
Không ngờ anh đang ăn ở gần đó, liền đi bộ tới luôn.
Tôi đùa anh:
“Tài xế Khúc hả?”
Anh đẩy gọng kính vàng, cười nhã nhặn như một tên vô dụng hiền lành:
“Được thôi, đêm nay để Tiểu Khúc đưa tiểu thư về dinh.”
Đi được một đoạn, tôi nhớ ra xe mình cũng lâu lắm chưa đổ xăng, bèn bảo anh rẽ vào cây xăng phía trước.
Khúc Tiêu Nhiên xếp hàng chờ, tôi đi xa chút để nhắn tin với bạn thân.
“Đang đổ xăng cho con xe điện yêu quý đây, haha.”
Để chứng minh tôi nói thật, tôi còn quay video mấy giây gửi cho cô ấy.
Hiếm khi bạn thân không cười “ha ha ha”, mà lại hỏi tôi:
“Cậu nhìn cặp kia trong xe bên cạnh, đang hôn nhau đấy… có giống Giám đốc Triệu và cái con nhỏ đối đầu với cậu không?”
10
Tôi nhìn kỹ lại đoạn video.
Má nó, đúng là hai người kia thật.
Ở nơi công cộng mà dám làm mấy chuyện như vậy, đúng là chướng mắt hết sức.
Tôi có chút buồn nôn, định xóa video.
Nhưng nghĩ đến mấy trò ghê tởm bọn họ từng làm trước đó, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến sao, tôi vẫn giữ lại đoạn video ấy.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Bên này, vì đoàn kiểm tra còn ở công ty thêm ba ngày nữa, nên hễ rảnh là Khúc Tiêu Nhiên lại chạy sang chỗ tôi.
Tôi mắng anh ảnh hưởng không tốt, anh lại nghiêm túc trả lời:
“Anh đang yêu đương công khai trên ngân sách công ty, không yêu thì uổng quá.”
Đúng là đàn ông vô liêm sỉ, đến tiện nghi của chính mình cũng không bỏ qua.
Đồng nghiệp xung quanh lại rất vui, dù sao mỗi lần Khúc Tiêu Nhiên tới đều không tay không, ít nhất cũng mời cả phòng ly cà phê.
Nhưng trên đời lúc nào cũng có kẻ không vừa mắt người khác.
Trương Lệ Lệ vì chuyện tối qua mà xin nghỉ gần nửa ngày, hôm nay vừa tới công ty đã đụng ngay Khúc Tiêu Nhiên.
Cô ta ngớ ra:
“Có nhân viên mới à?”
“Không, là bạn trai của Tiểu Dư, đẹp trai nhỉ!”
Biểu cảm bất ngờ trên mặt cô ta lập tức đổi thành khinh thường.
“Ồ, cái anh tài xế đó à.”
Khúc Tiêu Nhiên đang làm việc bên cạnh tôi, nghe vậy chỉ cười gật đầu một cái.
Cô ta bị sững trong hai giây, miệng lẩm bẩm:
“Đàn ông nghèo mà cũng được cái mã đẹp ghê.”
Tôi không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
“Nhưng mà nói cho cùng thì cũng chỉ là tài xế thôi, rảnh rỗi thì cứ ở chỗ nên ở, đừng chạy lung tung trong văn phòng chúng tôi, ảnh hưởng hiệu suất làm việc đấy.”
Bản thân chẳng là cái thá gì mà bày đặt quản người khác nghe cũng ra vẻ lắm.
Khúc Tiêu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu:
“Được.”
Trương Lệ Lệ không ngờ anh lại biết điều vậy, mặt cũng dịu xuống một chút.
“Thái độ thế còn tạm, đỡ hơn mấy người khác.”
Nói xong còn không quên liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
Khúc Tiêu Nhiên lần này không nói gì, chỉ nhướng mày cười nhẹ một cái đầy thâm ý.
“Đã tới rồi thì tiện giúp tôi dọn chút tài liệu đi.”
Tôi vừa định bật dậy chọc lại cô ta, Khúc Tiêu Nhiên lại vỗ nhẹ lên tay tôi, rồi đi theo cô ta.
Một lần dọn là nửa tiếng.
Không biết trong phòng làm gì, chỉ thấy khi ra ngoài Khúc Tiêu Nhiên vẫn cười nhã nhặn, còn Trương Lệ Lệ thì mặt đen như đít nồi.
“Thật chẳng biết tốt xấu!”
Đi ngang qua chỗ tôi cô ta còn không nhịn được lầm bầm một câu.
Tôi huých nhẹ tay Khúc Tiêu Nhiên:
“Cô ta nói gì với anh vậy?”
Anh cười xoa thái dương:
“Đầu tiên khoe với anh mấy cái phương án lởm khởm cô ta từng làm, sau đó khoe mình quan hệ tốt trong công ty. Cuối cùng thì…”
Anh cố tình kéo dài giọng:
“Nhân tiện bịa cho anh nghe về loạt ‘thành tích bất hảo’ của em.”
“? Em có thành tích bất hảo gì?”
Anh uể oải dùng ngón tay đếm từng cái:
“Ngạo mạn, sĩ diện hão, thích khoe khoang, dùng nửa năm lương của anh để đãi khách, chê bai chiếc xe điện rẻ tiền anh tặng…”
Còn một cái cuối cùng anh không nói ra, tôi về sau mới biết.
Quan hệ mờ ám với cấp trên.
“Chứ không cô ta mới vào công ty sao lấy được nhiều dự án như vậy? Tôi xem lần này phương án chắc cũng là nhờ người khác viết hộ. Cậu trai trẻ à, phải cảnh giác đấy…”
Lúc ấy tôi không hiểu sao cô ta lại ghét tôi đến vậy.
Sau này tôi mới nghĩ thông suốt:
Có những ác ý trên đời, vốn dĩ chẳng cần bất kỳ lý do nào.
11
“Yên tâm đi, dù em có nhiều khuyết điểm thế anh cũng không bỏ em đâu.”
Khúc Tiêu Nhiên ra vẻ rộng lượng, vỗ vỗ tay tôi, giọng nói thì đầy vẻ mờ ám:
“Cút đi!”
Tôi lập tức muốn đi tìm Trương Lệ Lệ tính sổ, lại bị anh kéo lại.
Anh từ tốn móc ra từ túi một cây bút ghi âm, nhét vào tay tôi, còn nháy mắt ra hiệu.
“Đừng lo, anh giúp em trả thù rồi. Đây là chứng cứ cho em.”
Tôi sốc nặng. Ra ngoài anh cũng mang theo máy ghi âm?
“Anh nói gì với cô ta thế?”