Khi đang gọi video với bạn trai, các bạn cùng phòng của anh ấy nhao nhao đòi xem mặt tôi.
Lúc tôi còn đang mỉm cười e lệ, thì đột nhiên điện thoại bị giật mất.
Một giọng nói trầm khàn mang ý cười vang lên:
“Đừng keo kiệt thế, cho anh em xem chị dâu trông thế nào đi.”
Giây tiếp theo, tôi và người yêu cũ — người mà lúc chia tay đã cãi nhau vô cùng căng thẳng — mặt đối mặt nhìn nhau trân trối.
Nụ cười trên mặt anh ta dần tắt ngấm, một lúc sau mới khẽ nhếch môi:
“Đệt.”

1
Khoảnh khắc người đó cúi người xuống, ngôi sao trên sợi dây chuyền bạc nơi xương quai xanh lướt qua ống kính.
Và hơi thở của tôi cũng nghẹn lại đúng vào giây phút nhìn rõ hàng mày mắt ấy.
Những giọt mồ hôi lăn dọc theo đường viền cằm sắc nét của Trần Cạnh Trì, chảy vào cổ áo bóng rổ đang mở rộng.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào màn hình, sững người hai giây, con ngươi chấn động dữ dội!
“… Đệt.”
Ngay sau đó, điện thoại bị ném đi đâu không rõ, màn hình tối sầm rồi lập tức được nhặt lên. Tống Ứng Lễ cầm điện thoại, bất mãn nói:
“Cậu nổi điên cái gì thế?!”
Trần Cạnh Trì khựng lại một chút, khẽ cười khẩy:
“Con mắt thẩm mỹ của cậu đúng là tệ.”
Người ôn hòa như Tống Ứng Lễ hiếm khi nổi cáu, lạnh lùng nói:
“Bạn gái tôi rất tốt, cậu đừng nói bừa.”
“Đúng vậy, chị dâu đẹp thế mà, tôi thấy còn đẹp hơn hoa khôi khoa Ngoại ngữ nữa kìa, anh Trần, mắt anh bị sao vậy?”
“Chỉ cần được hẹn hò với người như vậy, tôi nguyện ăn mì gói ba năm!”
“Cút, tôi nguyện ăn mười năm cơ—”
Các bạn cùng phòng náo loạn cả lên, Trần Cạnh Trì không nói thêm lời nào.
Tống Ứng Lễ cầm điện thoại lên:
“Xin lỗi nhé, Tinh Tinh, chắc cậu ấy hôm nay thua bóng rổ nên tâm trạng không tốt.”
Bên kia truyền đến giọng nghiến răng nghiến lợi:
“Tôi thắng! Thắng 20 điểm đấy!”
Tống Ứng Lễ mặt không đổi sắc:
“Vậy thì chắc là bị lú rồi. Tinh Tinh, tối nay anh qua đón em đi ăn nhé.”

Kết thúc cuộc gọi video, tôi lặng lẽ ngả người ra giường.
Ánh nắng hè chói chang, tôi lấy cánh tay che mắt lại.
Đã ba năm rồi tôi không gặp Trần Cạnh Trì.
Không ngờ anh ấy vẫn còn đeo sợi dây chuyền hình ngôi sao mà tôi từng tặng.
Thứ đồ rẻ tiền đó, tôi vẫn nhớ giá niêm yết chỉ có 199 tệ, mua cặp đôi giảm nửa giá chỉ còn 100 tệ cho hai sợi, của tôi thì chẳng biết đã ném đi đâu từ lâu rồi.
Anh ấy dường như chẳng thay đổi, mà cũng như đã thay đổi rất nhiều.
Vẫn gương mặt ấy, nhưng khi đã trưởng thành thì lại thêm phần sắc sảo, tựa như viên ngọc được mài giũa lộ rõ từng góc cạnh, vẻ ngông nghênh trong ánh mắt không tài nào che giấu nổi.
Tôi chợt nhớ đến ba năm trước, khi chúng tôi còn chưa thi đại học.
Khi đó, Trần Cạnh Trì cũng mặc áo bóng rổ, mắt đỏ hoe đứng dưới nhà tôi nài nỉ.

“Về sau em nói gì anh cũng nghe, em không thích anh qua lại với cô ấy, anh sẽ không gặp cô ấy nữa.
Chúng ta đã hứa sẽ cùng vào một trường đại học mà—”

Giọng anh khàn hẳn đi, trong đêm tối ánh mắt ánh lên chút mong manh:
“Chỉ cần đừng chia tay, em nói gì anh cũng đồng ý, được không?”

Trông anh lúc ấy thật đáng thương, gần như muốn quỳ xuống cầu xin tôi.
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh một lúc, nhẹ giọng nói:

“Trần Cạnh Trì, em đã đổi nguyện vọng rồi.
Em không thi vào Đại học T nữa.”

2
Chuyện tình giữa tôi và Trần Cạnh Trì, bắt đầu từ “thanh mai thua thiên giáng”, và kết thúc khi “thiên giáng thua thanh mai”.

Năm lớp 11, tôi vừa chuyển trường đã thành học sinh đứng đầu khối.
Khi ấy, thầy cô có thói quen xếp một nữ sinh học giỏi ngồi cạnh một nam sinh học kém để tạo động lực. Thế là tôi bị xếp ngồi cạnh Trần Cạnh Trì.

Nhưng Trần Cạnh Trì chẳng có hứng thú với việc học hành, ngược lại lại rất có hứng thú với tôi.
Lúc thì kéo tóc tôi, lúc thì giơ bút của tôi lên thật cao rồi cúi đầu cười xấu xa.

“Cố Tinh Tinh, cậu lùn thật đấy.”

Trong giờ học, cậu ấy còn chuyền giấy cho tôi.
Tôi mở ra thì thấy một bức vẽ nguệch ngoạc hình tôi.
Đang định mắng cậu ta nhảm nhí, nào ngờ thầy giáo lại nhìn thấy tờ giấy, còn giơ lên cho cả lớp xem, sau đó bắt cả hai chúng tôi ra ngoài đứng phạt.

Hồi đó tôi là học sinh gương mẫu, chưa từng chịu ấm ức như vậy, mắt đỏ hoe, đẩy Trần Cạnh Trì ra:
“Trần Cạnh Trì, cậu bị bệnh à!”

Cậu ấy biết mình sai nên không nói gì.
Một lát sau, cậu ấy gấp tờ giấy vẽ hình tôi thành một ngôi sao nhỏ, lén nhét vào tay tôi.
Nhìn ngôi sao ấy, tôi không kìm được mà bật cười trong nước mắt.

Quan hệ giữa tôi và Trần Cạnh Trì dần trở nên tốt hơn.
Tôi ép cậu ấy học bài cho đến khi hiểu mới thôi, kiểm tra bài tập cho cậu ấy, không cho phép cậu ấy chép bài.
Cậu ấy thì ngày nào cũng chờ dưới nhà tôi, cùng tôi đi học về, cùng nhau dạo mấy cửa hàng phụ kiện trước cổng trường.
Không hiểu sao tôi lại mua hai sợi dây chuyền hình ngôi sao, rồi tặng cho cậu ấy một cái.

Ở trường, Trần Cạnh Trì là nhân vật nổi bật: đẹp trai, nhà giàu, chơi bóng rổ giỏi, số con gái thích cậu ấy thì không đếm xuể.

Có một lần, có một cô gái chặn tôi lại, hỏi tôi có phải thích Trần Cạnh Trì không.
Lòng tự trọng non nớt cùng cơn giận mơ hồ khiến tôi buột miệng:
“Tôi sẽ không thích người học kém hơn mình.”

Cô gái nhìn ra sau lưng tôi.
Tôi giật mình quay đầu, mới nhận ra Trần Cạnh Trì đang đứng phía sau từ bao giờ, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Cậu ấy lặng mặt đi ngang qua tôi.

Từ hôm đó, Trần Cạnh Trì không chủ động tìm tôi nữa.
Không nói chuyện trong lớp, cũng không chờ tôi đi học về.
Dù cùng ngồi một bàn, mỗi ngày cũng không nói với nhau lấy một câu.

Tôi muốn giải thích, nhưng cậu ấy chưa từng cho tôi cơ hội.

Mãi đến một năm sau, Trần Cạnh Trì đạt thành tích tiến bộ thần tốc, ngang bằng tôi, đồng hạng nhất.
Tối hôm đó, cậu ấy gọi tôi lại, nghiêm túc nói:
“Cố Tinh Tinh, giờ thành tích của tớ không kém cậu nữa, bây giờ cậu có thể thích tớ chưa?”

Ký ức về chuyện đó giờ đã nhạt nhòa.
Tôi chỉ nhớ hôm ấy hoa phượng tím trong sân trường nở rộ như biển, cánh hoa theo gió bay lên.
Ánh mắt thiếu niên lúc ấy còn rực rỡ hơn cả vụ nổ siêu tân tinh.

Ánh sáng ấy xuyên qua ngàn vạn năm ánh sáng, chiếu thẳng vào tim tôi.

Ngay giây phút đó, tôi nghe thấy chính mình đáp lại:
“Được.”

Thế là chúng tôi ở bên nhau.

Tình yêu tuổi trẻ cuồng nhiệt như lửa cháy đồng không thể kiềm chế.
Chúng tôi quấn quýt không rời, Trần Cạnh Trì giới thiệu tôi với tất cả bạn bè.
Thậm chí còn xăm tên tôi lên người.

Tôi nói muốn thi vào Đại học T, cậu ấy cũng nói sau này sẽ cùng tôi vào chung một trường đại học.

Mẹ cậu ấy vui mừng vì cậu ấy đột nhiên chăm chỉ, may mà thành tích của tôi không bị ảnh hưởng nên phụ huynh và thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chúng tôi trở thành cặp đôi duy nhất công khai yêu nhau trong trường.

Hồi đó tôi thật sự nghĩ rằng, chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau.

Cho đến khi tôi phát hiện, trong lòng cậu ấy vẫn luôn có một cô gái quan trọng hơn tôi.

3
Trần Cạnh Trì có một cô bạn thanh mai trúc mã tên là Cố Viên Viên, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ.
Cha của Cố Viên Viên từng là tài xế cho ba của Trần Cạnh Trì.
Năm xưa trong một tai nạn rơi xuống biển, ông đã liều mình cứu ba của Trần Cạnh Trì thoát nạn, nhưng bản thân thì kiệt sức, không thể bơi vào bờ, cuối cùng ra đi mãi mãi.

Ba của Trần Cạnh Trì là người rất có tình nghĩa, khi ấy đã lập tức đón mẹ con Cố Viên Viên về nhà, nói rằng sau này sẽ coi Cố Viên Viên như con gái ruột mà nuôi nấng cả đời.

Từ nhỏ, Cố Viên Viên đã luôn kè kè bên cạnh Trần Cạnh Trì.
Ngay cả khi tôi và cậu ấy đã yêu nhau, cô ấy vẫn không biết thu mình, ngày nào cũng bám theo chúng tôi đi học về.

Vì chuyện này, tôi và Trần Cạnh Trì đã cãi nhau không ít lần.
Khó khăn lắm mới khiến Cố Viên Viên không còn đi cùng chúng tôi nữa.
Ai ngờ chưa được mấy hôm, cô ấy lại bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, còn tựa vào người Trần Cạnh Trì.

“Xin lỗi chị Tinh Tinh, em biết chị không thích đi cùng em đâu, nhưng em bị trật chân, anh Cạnh Trì cứ nhất quyết đòi đưa em về.”

Ánh mắt của Trần Cạnh Trì hoàn toàn đặt lên người cô ấy, cau mày trách mắng:
“Chân đau mà không nói với anh, nếu anh không đến tìm em thì định nhảy lò cò về nhà à?! Lên lưng anh nào!”

Tôi còn nhớ hôm đó, Trần Cạnh Trì cứ cõng Cố Viên Viên đi trước mặt tôi.
Cố Viên Viên nằm trên lưng cậu ấy, kể chuyện hồi nhỏ của hai người, tôi không chen nổi vào một câu.

Cô ấy nũng nịu:
“Anh Cạnh Trì, chân em đau quá à!”

Tôi chưa từng nghe giọng Trần Cạnh Trì dịu dàng đến vậy:
“Đau quá à, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Em muốn ăn bánh ngọt ở tiệm góc phố kia, loại đắt nhất ấy!”

“Được, anh đưa em về rồi sẽ đi mua cho em.”

“Anh Cạnh Trì, sau này em vẫn muốn đi cùng anh có được không? Lúc em đi một mình, mấy tên lưu manh ngoài cổng trường cứ nhìn em, em sợ lắm.”

Trần Cạnh Trì cau mày:
“Sao không nói sớm?
Mai anh qua đón em, sau này không đi với anh thì không được tự đi đâu.”

Cố Viên Viên cười tươi, quay đầu liếc nhìn tôi một cái.
“Vâng.”

Hoàng hôn kéo dài bóng dáng của hai người họ, quấn quýt không rời.
Còn tôi thì bị tụt lại phía sau, càng lúc càng xa.
Nhưng Trần Cạnh Trì vẫn không quay đầu nhìn tôi lấy một lần.

Mãi đến khi cậu ấy đưa Cố Viên Viên về nhà mới quay lại nói với tôi:

“Anh còn phải đi mua bánh cho Viên Viên, hôm nay không đưa em về được.
Tinh Tinh, em tự về nhà nhé.”

Tôi nhìn cậu ấy thật lâu, rồi quay đầu rời đi.