Mấy tên còn lại cũng lao vào.
Dù Trần Cạnh Trì rất giỏi đánh nhau, nhưng cũng chỉ có một mình. Sau khi hạ gục hai tên, cuối cùng cậu ấy cũng trúng một đòn.
Áo sau lưng bị dao lò xo rạch một đường, mấy cây ống thép vây chặn không lối thoát.
Tuy tạm thời chưa ai làm gì được cậu ấy, nhưng tình thế cũng vô cùng nguy hiểm.

Trần Cạnh Trì nhổ ra một ngụm máu, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sát khí.

Đúng lúc giằng co, Trương Lực bất ngờ chuyển hướng, lao thẳng về phía tôi, cầm dao lò xo vung lên!

Sắc mặt Trần Cạnh Trì đại biến, định lao tới che chắn cho tôi, thì từ phía sau, Cố Viên Viên bất ngờ ôm chặt lấy cậu ấy!

“Anh Cạnh Trì, em sợ quá!”

Khoảnh khắc ấy, thế giới trước mắt tôi như ngừng lại.
Bụng dưới truyền đến một cảm giác ấm nóng.
Vài giây sau, cơn đau mới ùa đến.

Trần Cạnh Trì phát điên, lao về phía tôi.
Dù Trương Lực chỉ là học sinh, khi thấy xảy ra chuyện cũng sợ, lập tức gọi đàn em bỏ chạy.

Cố Viên Viên còn muốn giữ lấy Trần Cạnh Trì nhưng bị cậu ấy đẩy mạnh, ngã va vào thùng rác bên cạnh.

Tiếng cô ta kêu đau vang lên, nhưng Trần Cạnh Trì không thèm nhìn, chỉ run rẩy cố đỡ tôi, lại không dám động mạnh, mặt cậu ấy tái mét.

“Tinh Tinh…”

Trước khi ý thức chìm vào hôn mê, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất:

Yêu đương… đau quá.
Biết thế, tôi đã không ở bên Trần Cạnh Trì rồi.

7
Tin tốt là tôi không chết.
Tin xấu là nhát dao đó đã đâm thủng thận của tôi, tôi phải cấp cứu suốt cả đêm, suýt chút nữa không qua khỏi.

Tôi nằm viện tròn một tháng, bố mẹ tôi vừa đau lòng vừa tức giận.
Mẹ tôi mắng thẳng mặt Trần Cạnh Trì:

“Lúc trước hai đứa yêu nhau, thấy con bé học hành vẫn tốt nên tôi mới nhắm mắt cho qua. Nếu sớm biết nhà cậu rối ren như vậy, dù có phải nhốt con bé trong nhà, tôi cũng không để nó yêu cậu!
Nhà chúng tôi tuy không giàu, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa để con bé chịu khổ thế này. Cậu có biết bác sĩ nói nếu trễ thêm mười phút thôi, con bé sẽ… sẽ—”

Nói đến đây, mắt mẹ tôi đỏ hoe, không nói tiếp được nữa.

Trần Cạnh Trì cúi đầu, giọng khàn khàn:
“Cháu xin lỗi dì, tất cả là lỗi của cháu.”

Mẹ tôi hít sâu một hơi:
“Từ nay cậu đừng đến nữa. Tinh Tinh không cần cậu thăm nom. Tôi cũng không đồng ý cho hai đứa tiếp tục.”

Trần Cạnh Trì siết chặt tay:

“Dì à, tất cả đều là lỗi của cháu, dì có mắng sao cũng đáng. Nhưng dì cho cháu đến dạy thêm cho Tinh Tinh được không? Sắp thi đại học rồi, cháu sợ cô ấy lỡ bài vở sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi.”

Hai từ “thi đại học” đã chạm vào nỗi lo của mẹ tôi.
Dù bà có ghét cậu ấy đến đâu, cũng không nỡ vì chuyện này mà làm ảnh hưởng kỳ thi của tôi, nên đành miễn cưỡng đồng ý.

Vậy là quan hệ giữa tôi và Trần Cạnh Trì cứ giữ nguyên trạng như vậy.

Tôi không thể tha thứ cho cậu ấy được.
Dù chuyện tôi bị đâm không phải lỗi trực tiếp của cậu ấy, nhưng nếu không phải cậu ấy đồng ý giả làm bạn trai Cố Viên Viên, tôi đã chẳng phải chịu khổ như thế này.

Sau này tôi mới biết, Cố Viên Viên căn bản chưa từng từ chối Trương Lực.
Cô ta cứ treo kéo hắn ta, lần này còn cố ý lấy Trương Lực làm cái cớ để dụ Trần Cạnh Trì giả làm bạn trai.
Ngay cả cô gái xúi bọn họ hôn kiểu Pháp trong quán bar cũng là do cô ta sắp đặt trước.

Trần Cạnh Trì sau khi biết thì cãi nhau ầm ĩ với cô ta, tuyên bố sau này sẽ không quan tâm nữa, mỗi người đi một đường, bảo Cố Viên Viên đừng tìm đến cậu ấy nữa.

Mỗi ngày tan học, Trần Cạnh Trì đều mang vở ghi chép đến dạy thêm cho tôi, bất kể mưa gió.
Tuy tôi chẳng cho cậu ấy sắc mặt tốt đẹp gì, nhưng nhìn cậu ấy ngày nào cũng kiên nhẫn đến, một người vốn kiêu ngạo như vậy lại hạ mình như thế, dù mẹ tôi có làm khó cũng chỉ nhẫn nhịn… tôi cũng dần dần mềm lòng.

Nhưng tôi vẫn còn do dự.
Trước đây tôi từng nói muốn cùng Trần Cạnh Trì vào Đại học T.
Nhưng tôi chỉ thích trường đó thôi, còn ngành tài chính tôi muốn học thì Đại học S lại mạnh hơn.

Tôi không biết có nên vì Trần Cạnh Trì mà chọn vào Đại học T hay không.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến kỳ thi đại học.
Ba tháng Trần Cạnh Trì kèm tôi học có tác dụng rất lớn, thành tích của tôi không những không tụt mà còn tăng, chỉ kém thủ khoa thành phố đúng một điểm — thành tích này đủ để tôi đỗ bất kỳ trường nào tôi muốn.

Ngược lại Trần Cạnh Trì, vì mấy tháng qua phải chạy đi chạy lại, lại luôn lo nghĩ chuyện của tôi, đến lúc thi thì ngã bệnh, điểm thi thấp hơn thường lệ một chút.
Cậu ấy vẫn có thể đỗ Đại học T, nhưng chắc không chọn được ngành mình thích.

Tâm trạng của Trần Cạnh Trì thì vẫn rất tốt, lúc ở nhà tĩnh dưỡng còn nhắn tin cho tôi:

【Tinh Tinh, anh vẫn có thể cùng em vào Đại học T chứ?】

Tôi suy nghĩ một hồi, quyết định đến gặp cậu ấy.
Tôi muốn cho tôi và Trần Cạnh Trì một cơ hội nữa.

Tôi biết cậu ấy thật sự thích tôi, và tôi cũng không thể lừa mình rằng mình không thích cậu ấy.

Nếu chúng tôi vào đại học, có thể sẽ rời xa được Cố Viên Viên, biết đâu… chúng tôi sẽ thật sự có thể ở bên nhau.

8
Tôi dò hỏi được địa chỉ nhà Trần Cạnh Trì, định đến thăm cậu ấy một chuyến.

Không ngờ bố mẹ cậu ấy đều có ở nhà.
Mẹ cậu ấy vừa đi mua sắm về, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.

Bác ấy rất nhiệt tình với tôi, hoàn toàn không có dáng vẻ kiểu cách của phu nhân nhà giàu, cứ không ngừng khen tôi xinh đẹp:

“Nghe Cạnh Trì nói mãi rồi, bạn gái của nó vừa xinh lại vừa giỏi, đúng là phúc ba đời của nhà tôi.
Nghe bảo sau này hai đứa còn cùng học Đại học T, trường đó tốt lắm, nhà tôi có hai căn biệt thự ở đó, nếu hai đứa không muốn ở ký túc thì có thể ra ngoài ở, hai đứa thanh mai trúc mã chăm sóc nhau, bọn tôi làm cha mẹ cũng yên tâm.”

Ngược lại, bố Trần Cạnh Trì có vẻ không ưa tôi, mặt trầm xuống:

“Thế chẳng phải sống chung trước khi cưới à? Vớ vẩn, bọn trẻ con bày bừa mà cô cũng hùa theo!”

Tôi nhìn sang mẹ cậu ấy:

“Cháu muốn lên xem Trần Cạnh Trì một chút ạ.”

Mẹ cậu ấy cười gật đầu:

“Đi đi, chắc nó thấy cháu tới sẽ vui lắm đấy.”

Tôi bước nhẹ nhàng lên lầu, đẩy cửa phòng Trần Cạnh Trì.

“Trần Cạnh Trì—”

Lời tôi nghẹn lại nơi cổ họng.

Trên chiếc giường bốn món màu xám bạc, Trần Cạnh Trì đang ngủ say, nửa người trên trần trụi, làn da rám nắng săn chắc lấp lánh dưới ánh nắng.

Sau lưng cậu ấy, Cố Viên Viên mặc chiếc váy ngủ hai dây ngắn cũn, chống người lên giường, mỉm cười chào tôi:

“Chị Tinh Tinh, sao chị lại tới?”

Chiếc váy ngủ quá ngắn, khi cô ta chống dậy liền trượt xuống, để lộ rãnh ngực thiếu nữ mơ màng.

Trần Cạnh Trì mơ màng mở mắt, vừa thấy tôi thì ánh mắt lập tức bừng sáng, nhưng khi nghe giọng Cố Viên Viên, cậu ấy lại ngẩn người, cứng ngắc quay đầu lại.

Tôi lập tức quay người chạy ra khỏi phòng!

Tối hôm đó, Trần Cạnh Trì đứng dưới lầu nhà tôi chờ suốt.

Cậu ấy nhắn cho tôi rất nhiều tin, cầu xin tôi cho cậu ấy một cơ hội giải thích.

Đến chiều thì trời đổ mưa tầm tã, mưa đập rào rào lên cửa kính, Trần Cạnh Trì bị mưa dầm ướt như chuột lột.

Đến mẹ tôi cũng không nỡ nhìn nữa:

“Nó vừa khỏi bệnh, con xuống gặp nó một lát đi.”

Tôi che ô đi xuống.
Nước mưa chảy theo tóc Trần Cạnh Trì rơi xuống sống mày sắc nét, cả người cậu ấy trắng bệch, giọng cũng khàn hẳn đi.

“Tinh Tinh, anh thật sự không biết cô ta tới khi nào. Anh uống thuốc xong ngủ thiếp đi, anh không hề gọi cô ta tới.
Sau lần em vào viện, anh đã nói rõ với cô ta rồi, bảo chỉ coi cô ta là em gái, bảo cô ta đừng mơ tưởng nữa.
Anh chỉ thích em—”

“Tôi tin anh.”
Tôi cắt lời cậu ấy.

Trần Cạnh Trì mừng rỡ trong chốc lát, nhưng khi thấy sắc mặt tôi không hề thay đổi, nụ cười của cậu ấy dần tắt.

“Nhưng tôi mệt rồi.”

Tôi nhẹ giọng nói:

“Trần Cạnh Trì, tôi tin anh thích tôi. Tôi cũng tin tình cảm anh dành cho cô ta chỉ là tình anh em. Nhưng tôi thật sự rất mệt rồi.
Chuyện giữa hai người các anh, vốn dĩ là chuyện giữa hai gia đình. Tôi nhìn ra được, bố anh rất thích cô ta, chắc cũng muốn hai người ở bên nhau, đúng không?”

“Đó chỉ là ý bố anh!” Trần Cạnh Trì cuống quýt: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện cưới cô ta!”

“Tôi tin. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục bên nhau, sau này thì sao?
Anh có thể thật sự đoạn tuyệt với cô ta không?
Hay là sau này cô ta cứ tìm đến anh, anh lại cứ phải giải thích, còn tôi thì phải mãi mãi tha thứ?”

Tôi cúi đầu:

“Trần Cạnh Trì, thôi đi. Như vậy mệt mỏi lắm.”

Giọng Trần Cạnh Trì run lên, siết chặt tay tôi:

“Nhưng chúng ta đã hứa cùng nhau vào Đại học T mà! Tinh Tinh, cho anh thêm một cơ hội, có được không?”