03

Tôi ngồi trong phòng khách sạn, từ khi trời tối cho đến khi trời sáng.

Người phụ nữ trên WeChat gửi đến rất nhiều bức ảnh và ảnh chụp màn hình tin nhắn.

Có những ngày tháng đập thẳng vào mắt tôi, đau đớn vô cùng.

Từ khi mang thai đến giờ, tôi chỉ để Lục Kỳ Niên đưa đi khám thai một lần duy nhất.

Tôi xót anh vì công việc vất vả, không muốn tỏ ra yếu đuối hay làm gánh nặng cho anh.

Tôi thật sự chỉ muốn cùng anh sống một cuộc sống yên bình, hạnh phúc.

Chỉ là… tất cả đều là tôi tự đa tình mà thôi.

Ngày 15 tháng 3 là lần đầu tôi đi khám thai. Sau khi ra khỏi bệnh viện, anh vội vàng rời đi, nói rằng khách hàng tìm anh gấp.

Tôi chẳng nghi ngờ gì.

Trời đầu xuân lạnh buốt, anh để tôi lái xe về, còn mình thì đứng dưới cơn mưa xuân lạnh lẽo, từng hạt mưa tí tách rơi vào cổ áo anh.

Theo bản năng, tôi tháo khăn quàng cổ và quàng lên cho anh.

“Lục Kỳ Niên, anh lúc nào cũng chỉ chú trọng vẻ ngoài, chẳng quan tâm gì đến thời tiết cả.” Tôi vừa trách vừa thương.

Nhưng dường như anh không nghe thấy gì, chỉ vội vàng đưa tôi lên xe.

Sau đó, anh sải bước thật nhanh ra lề đường, bắt một chiếc taxi rồi rời đi ngay lập tức.

Tôi ngồi trong xe, nhìn chiếc taxi chở anh dần biến mất khỏi tầm mắt.

Lục Kỳ Niên vốn là người điềm đạm, thản nhiên, đó là lần đầu tiên tôi thấy anh tỏ ra vội vã như vậy.

Tôi cứ ngây ngô nghĩ rằng anh sợ trễ hẹn, sợ ảnh hưởng đến công việc của công ty, nghĩ rằng anh quá chăm chỉ, vì tôi và con mà trở nên như vậy.

Lòng tôi lúc đó ngập tràn những cảm xúc đan xen giữa xót xa và niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Tôi cúi xuống nhìn bụng mình khi đó còn phẳng, tưởng tượng cảnh khi con ra đời, Lục Kỳ Niên sẽ là một người cha thế nào, gia đình ba người của chúng tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc và ấm áp.

Làm sao tôi có thể ngờ rằng anh vội vàng rời đi là để gặp người phụ nữ khác chứ?

Từ khi mang thai, tôi rất nhạy cảm với mùi tanh, nhưng Lục Kỳ Niên lại rất thích cháo hải sản.

Hôm đó, tôi cố nén cơn buồn nôn, nấu cho anh món cháo hải sản mà anh yêu thích.

Tôi đợi mãi, cháo nguội rồi lại hâm nóng, nóng lên rồi lại nguội lạnh.

Thế nhưng, tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một tin nhắn ngắn gọn:

“Vợ à, em nghỉ ngơi sớm đi, bên này hơi rắc rối, chắc mai anh mới về được.”

Bây giờ, thông qua tin nhắn của người phụ nữ kia, tôi mới biết…

Hóa ra, hôm đó anh ta vội vã như vậy là để kịp đến chúc mừng sinh nhật cô ấy.

Bảo sao đến tận hôm sau anh ta mới nhắn lại cho tôi.

Trong ảnh, người đàn ông không ăn cay như Lục Kỳ Niên, lại chiều theo cô gái trẻ ngồi đối diện, gọi đầy một bàn toàn món cay của vùng Hồ Nam.

Sau đó, khi anh ta về nhà, còn tỏ ra đáng thương, than thở với tôi rằng dạ dày đau không chịu nổi.

Lúc đó, anh ta nói gì nhỉ?

Anh ta nói là vì tiếp khách, ăn uống không cẩn thận nên dạ dày mới đau.

Tôi còn cuống cuồng đi tìm thuốc đau dạ dày cho anh ta, trách móc vị khách kia vô tâm, không biết điều.

Thật nực cười.

Tôi như một con ngốc, bị anh ta xoay như chong chóng trong lòng bàn tay.

Trong khung tin nhắn, cô gái ấy còn gửi cả video quay lại buổi tối hôm đó cho tôi.

Giọng cô ta ngọt ngào, yếu ớt qua tin nhắn thoại:

“Em xin lỗi chị, em biết hôm đó là ngày chị đi khám thai. Em không muốn kéo dài nữa. Em thừa nhận mình không phải người tốt, nhưng em tìm chị lúc này… là vì em không muốn tiếp tục sai lầm.”

Tôi cảm thấy tay mình sắp không cầm nổi điện thoại nữa.

Trong video, Lục Kỳ Niên bưng bó hoa lớn, trên bàn chất đầy quà tặng, ánh mắt anh ta sáng rực khi chúc mừng sinh nhật cô ấy.

Cuối video, trong thùng rác dưới gầm bàn, có một chiếc khăn quàng cổ kẻ ca rô màu kaki bị vứt đi không chút lưu luyến.

Tôi nhận ra ngay, đó là chiếc khăn mà buổi trưa hôm ấy, tôi đã quàng lên cổ anh ta.

Chiếc khăn – cùng với trái tim tôi – bị ném thẳng vào thùng rác như rác rưởi.

Nước mắt làm nhòe màn hình, lau thế nào cũng không sạch.

Tôi đưa tay lên chạm vào mặt mình, toàn là nước mắt.

Nhưng khóc chẳng giải quyết được gì.

Tôi bước vào nhà tắm, rửa mặt bằng nước lạnh, ép mình phải bình tĩnh, hết lần này đến lần khác.

04

Sau khi rửa mặt xong, tin nhắn trên WeChat vẫn liên tục gửi đến.

Tôi lướt xem mà không biểu lộ chút cảm xúc nào.

Ngày 3 tháng 4, lần thứ hai tôi đi khám thai. Vì sợ ảnh hưởng đến công việc của anh ta, tôi đã tự đi một mình.

Trong khoa sản, hầu hết các bà bầu đều có người đi cùng. Một mình ngồi đó, tôi cảm thấy rất bất an, sợ phải nghe bất kỳ tin xấu nào.

Không có người phụ nữ nào không muốn có chồng bên cạnh vào những lúc như vậy.

Nhưng tôi đã tự thuyết phục bản thân.

Lục Kỳ Niên vất vả làm việc cũng là vì gia đình này, tôi nên thông cảm cho anh ta.

Kết quả là… hiện thực đã tát tôi một cái thật đau, khiến tôi nhận ra một người phụ nữ yêu đơn phương trong cuộc hôn nhân của mình trông thật nực cười và đáng thương biết bao.

Khi tôi một mình đi khám thai, anh ta lại đang ở trong căn hộ thuê của người phụ nữ khác, cùng cô ta cuốn quýt, nấu ăn cho cô ta, sửa báo cáo công việc giúp cô ta.

Cô gái trẻ ấy còn đăng lên mạng khoe khoang:

“Lúc nào cũng làm phiền anh, phải làm sao đây, hơi hơi áy náy nha! Tất cả là tại anh chiều em quá, đến mức chẳng biết làm gì cả.”

Lục Kỳ Niên bình luận:

“Ngốc nghếch, em cứ như vậy, anh làm sao yên tâm được chứ.”

Cô ta trả lời:

“Vậy em đành tiếp tục thế này thôi. Anh yên tâm rồi, em biết làm sao đây?”

Tôi lướt từng dòng, chỉ cảm thấy trái tim mình rỉ máu.

Trớ trêu thay, lúc đó tôi còn tự trách bản thân, nghĩ rằng việc anh ta thường xuyên không ở nhà có lẽ là do áp lực công việc quá lớn.

Sợ anh ta làm việc kiệt sức, có lần khi anh ta hiếm hoi ngủ lại nhà, tôi còn xót xa nhìn quầng thâm dưới mắt anh ta, nhẹ nhàng xoa bóp thái dương và đùa rằng:

“Anh Lục à, sao trông anh có vẻ như bị căng thẳng trước khi làm bố vậy? Nhà mình đâu có khó khăn đến mức đó mà?”

Anh ta ngạc nhiên ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi nghiêng người, hôn lên má anh ta, thuận thế ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay anh ta, đan mười ngón tay vào nhau, dịu dàng nói:

“Lục Kỳ Niên, chúng ta là vợ chồng mà! Em chắc chắn không để anh phải gánh vác hết tất cả đâu. Chờ khi con lớn một chút, em cũng sẽ đi làm, anh đừng để bản thân mệt mỏi quá.”

Anh ta sững lại, không nói gì. Tôi nhìn anh, trông anh có vẻ ngây ngốc, không kìm được liền đưa tay xoa má anh, cười đùa:

“Nếu không ổn thật, em vẫn còn một quỹ đen đấy nhé.”

Ánh mắt anh thoáng qua một tia xúc động, rồi anh kéo tôi vào lòng, gối đầu lên hõm vai tôi.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cứng của anh, giả vờ giận dỗi:

“Sao nào? Không ngờ tới chứ gì! Hừ! Nói trước cho anh biết thôi, nhưng không được nhòm ngó nó đâu đấy!”

Anh ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau, ánh mắt anh dịu dàng đến mức khó tin. Tôi cúi đầu, thì thầm:

“Nhưng… nếu thực sự khó khăn, cũng có thể ‘mượn’ một chút.”

Bây giờ nhớ lại, khi ấy anh ta nhìn tôi, nghe tôi nói những lời đó, trong lòng anh ta đang nghĩ gì?

Liệu có giây phút nào anh ta cảm thấy thương xót người vợ đang mang thai của mình không?

Hay anh ta chỉ đang ngạc nhiên trước tài diễn xuất của chính mình, vui mừng vì có thể lừa được tôi đến mức này?

Có lẽ anh ta đang cười nhạo sự ngây thơ, đa tình của tôi.

Nghĩ xem nên nói gì để dỗ dành tôi, để nhanh chóng quay lại với cô gái trẻ ấy.

Nghĩ xem hôm nay sẽ dẫn cô ta đi ăn gì, chơi gì.

Làm sao để lo lắng cho sự nghiệp của cô ta, giới thiệu thêm khách hàng, hay tìm cách nhờ người quen đưa cô ta vào một công ty tốt hơn.

Hay đơn giản, trong đầu anh ta chỉ toàn là khao khát với cơ thể trẻ trung, mềm mại của cô ta.

Tất cả những điều anh ta làm chẳng qua là để lấy lòng cô ta, giống như cách đây mười năm, anh ta từng dùng với tôi.

Tôi lướt qua từng dòng tin nhắn.

Càng đọc, tôi càng thấy ghê tởm chính bản thân mình.

Tại sao tôi lại dành cả tuổi thanh xuân cho một người như vậy?

Tại sao đến khi mọi chuyện vỡ lở tôi mới nhận ra?

Tại sao tôi lại cả tin đến mức trao hết trái tim, tin tưởng người đàn ông này một cách tuyệt đối như thế?

Nỗi ghê tởm đó dần dần biến thành hận.

Tôi hận anh ta vì đã nuốt lời, hận sự phản bội, hận anh ta đã coi tôi như trò đùa, hận vì tất cả những lời dối trá của anh ta.

Hận vì anh ta đã chà đạp lên lòng tự trọng, cảm xúc và tình yêu của tôi, đến mức không còn gì nguyên vẹn.

Anh ta khiến tôi cảm thấy mình là một người phụ nữ tồi tệ, ngu ngốc và thấp hèn.

Dốc hết tất cả, nhưng những gì nhận lại chỉ là sự phản bội ê chề như thế này.

05

Tôi ở trong phòng khách sạn suốt ba ngày liền, ngủ triền miên đến mức trời đất đảo lộn.

Thậm chí, đến khi đứa bé trong bụng đạp mạnh, tôi gần như chẳng còn cảm giác gì nữa.

Tôi chỉ thấy mệt mỏi.

Tôi ép bản thân phải tỉnh táo lại, nhưng ngay cả sức lực để bước ra khỏi phòng cũng không còn.

Cho đến một buổi sáng, một tia nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa, chiếu thẳng vào mặt tôi.

Tôi ngồi dậy, kéo hẳn rèm cửa ra.

Trời đẹp lạ thường.

Cơn mưa lớn đêm qua để lại trong không khí mùi mát lạnh của nước mưa và đất ẩm.

Dưới đường, người xe qua lại tấp nập.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, con người sống một đời, có những chuyện có thể trốn tránh, có những chuyện không thể né tránh.

Tôi gắng gượng đứng lên, chuẩn bị bước ra khỏi phòng.

Đúng lúc đó, tôi nhận được cuộc gọi video từ cô bạn thân – Trần Hòa.

Theo phản xạ, tôi cúp máy ngay. Tôi không muốn cô ấy thấy dáng vẻ tiều tụy của mình lúc này.

Nhưng ngay sau đó, một đoạn tin nhắn thoại lo lắng được gửi đến:

“Gia Nghi, cậu sao vậy? Đêm qua tớ mơ thấy cậu khóc. Cậu ổn không? Sao lại không nghe máy?”

Nước mắt tôi không thể kìm lại được nữa.

Tất cả những giọt nước mắt tôi đã cố nén mấy ngày qua, lúc này trào ra như mưa.

Chiều hôm đó, Hòa Hòa đặt vé máy bay sớm nhất và bay ngay đến bên tôi.

Cô ấy nói:

“Chuyện lớn như vậy, tớ không thể để cậu đối mặt một mình.”

Bỗng dưng, tôi cảm thấy cuộc sống hình như không phải lúc nào cũng cay đắng.

Lúc đó, Hòa Hòa cầm lấy điện thoại của tôi, sợ rằng tôi đang trong trạng thái bất ổn, sẽ xảy ra chuyện gì không hay.

Hòa Hòa đang học tiến sĩ y khoa, cô ấy liên hệ với một người bạn trong ngành và giới thiệu cho tôi một bác sĩ đáng tin cậy.

Chúng tôi nhanh chóng đến bệnh viện để làm kiểm tra tổng quát.

Khi chờ kết quả, tôi bắt đầu thấy sợ.

Tại sao tôi lại để cảm xúc chi phối đến mức quên cả việc này?

May mắn là… sức khỏe của tôi và đứa bé không có vấn đề gì.

06

Tối hôm đó, sau khi xong việc, Lục Kỳ Niên vội vàng trở về nhà.

Anh không rõ vì sao, lý trí nói với anh rằng, với cái bụng bầu lớn như vậy, Thẩm Gia Nghi có lẽ cũng chẳng thể làm gì.

Nhưng trong lòng anh cứ thấp thỏm, bồn chồn không yên.

Trong đầu anh liên tục hiện lên hình ảnh cô ấy lặng lẽ khóc đầy đau đớn, hoặc dáng vẻ mất kiểm soát bật khóc nức nở.

Trước đây, cô ấy mạnh mẽ và kiên cường đến mức khiến người khác e dè.

Giống như lần đầu gặp nhau, cô – một nữ sinh trung học – dám cầm dao ép cha mình phải ly hôn vì phát hiện ông ngoại tình.

Nhiều năm qua, Lục Kỳ Niên luôn nghĩ rằng cô ấy có thể sống tốt mà không cần bất cứ ai.

Cho đến hôm nay, khi thấy cô ấy khóc đến mức nghẹn ngào, anh mới nhận ra, hóa ra cô ấy cũng biết đau lòng.

Lục Kỳ Niên có chút hối hận.

Nhưng rồi, anh lại vô thức tự biện hộ: “Không phải tất cả là lỗi của mình.”

Nếu cô ấy mềm mại, dựa dẫm vào anh nhiều hơn, cần anh hơn…

Anh làm sao mà… làm sao lại si mê sự dịu dàng của người khác bên ngoài được chứ?

Buổi chiều, Giang Dao đến công ty tìm anh.

Cô ta khóc lóc thảm thiết, không khác gì trước đây.

“Những bức ảnh chị ấy chụp thì sao đây? Em bị hủy hoại hết rồi, anh phải chịu trách nhiệm với em!”

Lục Kỳ Niên phiền đến cực điểm, không kìm được chửi thề:

“Cô bảo tôi chịu trách nhiệm, vậy ai chịu trách nhiệm với tôi? Nếu không phải cô cứ đòi đến nhà, làm sao thành ra thế này?”

“Anh nói gì đấy, Lục Kỳ Niên? Chẳng lẽ tôi cưỡng ép anh chắc? Tôi có thể tự dưng biết mã khóa nhà anh? Có thể tự vào phòng ngủ của anh à? Giờ đổ hết lỗi lên đầu tôi sao?”

Người phụ nữ trẻ trung, đáng yêu ngày nào, bây giờ lộ ra bộ mặt hung dữ, đáng sợ.

Đột nhiên, anh lại nghĩ đến Thẩm Gia Nghi.

Cô mạnh mẽ, nhưng luôn giữ sự tử tế và tôn nghiêm của mình.

Cô chỉ chọn cách cắt đứt dứt khoát, chứ không bao giờ làm cho mọi thứ trở nên xấu xí, thảm hại thế này.

Cắt đứt…?

Nghĩ đến đây, trái tim anh bỗng nhói lên, bất an tột độ.

Không còn tâm trạng tranh cãi với Giang Dao, anh vội vàng lái xe về nhà.

Ban đầu, anh còn định mua một bó hoa mang về.

Anh vẫn nhớ loài hoa mà Thẩm Gia Nghi thích nhất là hoa hồng màu hồng vải litchi.

Cô thích cắm những bông hoa mềm mại vào lọ, bật một bản nhạc nhẹ, cuộn mình trong góc sofa đọc sách.

Nhưng lòng anh ta rối bời, hoảng loạn đến mức chẳng còn tâm trạng mua hoa.

Anh tự an ủi bản thân: “Lần sau bù lại là được.”

Trước đây vì Giang Dao cứ gây chuyện, đã rất lâu rồi anh không mua hoa cho Thẩm Gia Nghi.

Anh từng nghĩ, “Đã là vợ chồng lâu năm, không cần phải làm mấy chuyện này nữa.”

Nhưng kể từ khi bị bắt quả tang, dù có lúc anh tỏ ra tồi tệ, nghĩ rằng với cái bụng bầu lớn như vậy, cô chẳng thể làm gì.

Song, từ sâu thẳm trong lòng, anh vẫn không muốn giữa hai người tồn tại khoảng cách quá lớn.

Dù sao, tình cảm bao năm qua cũng đã trở thành thói quen.

Anh nghĩ, có lẽ chỉ cần dỗ dành cô ấy một chút, mọi chuyện sẽ qua đi.

Anh không hề biết rằng, sẽ không còn lần sau.

Những bông hoa anh định mua sẽ không bao giờ được cô nhận nữa.

Đêm đã khuya, khu chung cư chìm trong yên tĩnh.

Anh ngẩng đầu, lần đầu tiên… ánh đèn chờ đợi anh bao năm nay không còn sáng.

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác chột dạ và sợ hãi như cơn sóng lớn ập đến, nhấn chìm anh.

Anh không cam tâm, mở cửa bước vào.

Trong giây phút bật đèn lên, người phụ nữ từng ngồi trên sofa đợi anh đã không còn.

Chỉ còn lại một căn nhà tan hoang, đổ nát.

Mọi thứ đều bị đập nát thành từng mảnh.

Ngôi nhà từng ấm áp, sạch sẽ và đầy ánh sáng, giờ đây không còn gì cả.

Lần đầu tiên trong đời, Lục Kỳ Niên cảm thấy hoang mang, luống cuống.

Anh điên cuồng gọi điện cho Thẩm Gia Nghi.

Không ai nghe máy.

Anh lên mạng tìm kiếm xem số bị chặn thì khi gọi sẽ như thế nào.

Thật may, cô chưa chặn anh.

Lòng anh tạm thời bình ổn đôi chút.

Anh nghĩ cô chỉ đang giận dỗi.

Ban đầu, anh còn kiên nhẫn, muốn dỗ dành cô.

Nhưng bất kể nhắn gì, đều chẳng nhận được hồi âm.

Anh tức giận, nghĩ thầm:
“Để xem cô ấy mạnh mẽ được bao lâu. Chẳng lẽ đến lúc sinh con cũng không thông báo cho mình sao?”

Ngôi nhà giờ đã không thể ở được nữa.

Anh vào phòng ngủ lấy vài bộ quần áo.

Lúc đi ngang qua cửa, một chiếc bánh kem tan chảy nằm trong góc.

Nó đã vỡ nát, méo mó, chỉ còn lại vỏ hộp là nguyên vẹn, gợi nhớ rằng…

Đây là loại bánh kem mà anh thích nhất.

Nhưng vì phải xếp hàng rất lâu, nên anh hiếm khi mua.

Hôm nay nhiệt độ lên tới 31 độ.

Thẩm Gia Nghi với cái bụng bầu lớn như vậy, đã xếp hàng bao lâu?

Cô đã vất vả mang nó về nhà thế nào?

Anh không dám tưởng tượng.

Như có ma xui quỷ khiến, Lục Kỳ Niên quỳ xuống, đưa tay quệt một chút kem tan từ chiếc bánh trong túi ra nếm thử.

Nhưng tất cả những gì anh ta nếm được chỉ là vị đắng ngắt.

Lẽ nào kem tan ra lại đắng như vậy sao?

Lục Kỳ Niên không biết.

Thứ đắng chát không phải là chiếc bánh kem, mà là trái tim một người phụ nữ đã bị đập nát, chà đạp và vỡ vụn.

Mấy ngày liền, anh ta không thể liên lạc được với Thẩm Gia Nghi.

Bạn bè khuyên anh ta nên tìm cô ngay, kẻo sau này hối hận không kịp.

Anh ta cứng giọng nói:

“Nếu cô ấy muốn cứng rắn thì cứ cứng rắn đến cùng. Cô ấy đã 30 tuổi rồi, chẳng lẽ còn giống như mấy cô gái ngoài 20 tuổi, chưa hiểu chuyện hay sao?”

“Cô ấy đã ở nhà ba năm rồi, thế giới bên ngoài sớm đã thay đổi. Để rồi khi nếm đủ khổ sở, cô ấy sẽ tự tìm về tôi thôi.”

Người bạn nhìn anh ta, im lặng một lúc lâu, rồi chỉ nói:

“Anh bạn, vợ cậu đang mang bầu đấy. Đến khi có chuyện thật, khóc cũng chẳng kịp đâu.”

Câu nói này khiến Lục Kỳ Niên bùng nổ giận dữ.

Anh ta giơ ly rượu trong tay, ném thẳng ra ngoài.

May mà người kia tránh kịp, nếu không chắc chắn đã bị đập máu đầy mặt.

Từ đó, không ai trong phòng dám nhắc thêm câu nào nữa.

Giống như những gì Lục Kỳ Niên dự đoán, vài ngày sau, cuối cùng Thẩm Gia Nghi cũng gọi điện cho anh ta.

Trong lòng anh ta có chút đắc ý.

Quả nhiên, cô ấy vẫn không thể chịu đựng được.

Sớm biết vậy, hà tất phải làm ầm lên như thế.

Tuy nhiên, khi viên đá trong lòng còn chưa kịp hạ xuống hoàn toàn, giọng nói bên kia điện thoại lại là của Trần Hòa.

Sự bực tức dâng lên trong lòng anh ta, giận vì Thẩm Gia Nghi lại đi kể với người bạn thân phiền phức của mình về chuyện này.

Cô ta không thể buông tha cho chuyện này được sao?

Lục Kỳ Niên nghĩ, có lẽ mình đã quá chiều chuộng cô ấy.

Con người chẳng lẽ không thể mắc chút sai lầm trong đời sao?

Trong lòng anh ta chất đầy những lời muốn nói với Thẩm Gia Nghi.

Nhưng người gọi đến không phải cô, nên anh đành nén lại, xem rốt cuộc hai người họ muốn làm gì.

Không ngờ rằng, Trần Hòa chẳng nói dư thừa một câu nào.

Cô chỉ lạnh lùng báo địa chỉ của một bệnh viện phụ sản rồi cúp máy.

Anh ta ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại, trong lòng hoang mang.

Ngay giây sau, một suy nghĩ như cơn sóng thần nhấn chìm toàn bộ tâm trí anh ta.

Thẩm Gia Nghi… cô ấy dám sao?