Trước kỳ thi đại học, tôi bị mẹ của “đại ca học đường” ném cho một tấm chi phiếu.

Bà ta ăn mặc sang trọng quý phái, thái độ ngạo mạn:

“Nghe nói cô đang quen con trai tôi? Cô là thứ gì chứ?”

“Cháu là học sinh đứng nhất khối.”

Bà ta nghẹn lời, ánh mắt nhìn tôi có phần bối rối:

“Vậy… vậy cô nhìn trúng điểm gì ở con trai tôi?”

“Cháu muốn đưa cậu ấy vào Thanh Hoa – Bắc Đại.”

Bàn tay cầm chi phiếu của mẹ cậu ta khẽ run lên.

1
Chuyện tôi và Hứa Tư Niên yêu nhau đã bị trường phát hiện.
Bởi vì cậu ấy đã đấm thẳng vào mặt một nam sinh dám đưa thư tình cho tôi ngay trong nhà vệ sinh, rồi đè cậu ta xuống đất đánh cho một trận.
Tiếng kêu thảm thiết của nam sinh đó đã thu hút thầy giám thị đến.
Khi bị hỏi, cậu ta lập tức tố cáo tôi là kẻ xúi giục:
“Em tận mắt thấy tuần trước Lâm San và Hứa Tư Niên nắm tay nhau đi dạo ở cổng sau trường! Chắc chắn là do cậu ấy xúi giục!”

Thế là tôi bị cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng tra hỏi, và rất nhanh sau đó thì nhà trường cũng thông báo cho phụ huynh.
Bố mẹ tôi không đến. Người đến là mẹ của Hứa Tư Niên.
Sau khi nói chuyện xong trong văn phòng, buổi chiều tan học bà ấy còn hẹn tôi đến một tiệm trà sữa gần trường.

Tôi vốn đã nghe nói nhà Hứa Tư Niên rất giàu.
Nếu không thì tôi cũng chẳng chọn cậu ấy làm bạn trai.
Nhưng khi tận mắt thấy người phụ nữ ấy bước xuống từ chiếc xe có biển số đuôi 888, trong lòng tôi vẫn không khỏi chấn động một chút.

Bà ấy quý phái cao sang, khí chất hơn người, trên tay đeo chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu.
Đến cả hàng giả tôi còn không dám mua loại to như vậy.

Bà ta liếc nhìn tôi từ đầu đến chân, thấy tôi mặc chiếc áo đã xù lông cùng quần bò bạc màu vì giặt quá nhiều, thái độ cực kỳ ngạo mạn:
“Nghe nói cô đang quen con trai tôi? Cô là cái thứ gì chứ?”

“Cháu là học sinh đứng nhất khối.”

Tôi nghiêm túc nói với dì ấy về thành tích học tập của mình.

“Trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, cháu đứng nhất toàn tỉnh.
Lên cấp ba đến giờ luôn là học sinh giỏi nhất khối.
Lần thi toàn thành phố vừa rồi, cháu đứng thứ hai.”

Thật sự thì, người đứng nhất nghe nói cả nhà đều làm nghiên cứu khoa học, người kém nhất nhà đó cũng là tiến sĩ sau đại học của Thanh Hoa, tôi đành chịu không vượt nổi.

Dì ấy thoáng sững lại, ánh mắt nhìn tôi mang theo vài phần bối rối:
“Vậy… vậy cháu nhìn trúng điểm gì ở con trai dì?”

Thành thật mà nói, tôi để ý đến Hứa Tư Niên vì cậu ấy là “đại ca học đường”, tính khí nóng nảy không dễ chọc vào.
Nghe nói nhà cậu từng quyên tiền cho trường, hồi năm nhất còn nổi tiếng vì đánh một giáo viên phân biệt đối xử đến mức phải nhập viện.
Cuối cùng, nhà cậu ấy bỏ tiền ra dàn xếp êm xuôi.
Có bạn trai như vậy, có thể giúp tôi tránh được khối phiền phức.

Vì vậy, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười ngoan ngoãn:
“Dì ơi, cháu thật lòng thích Hứa Tư Niên.
Cháu có thể giúp bạn ấy thi vào Thanh Hoa – Bắc Đại.”

Đôi mắt dì ấy sáng rực lên, nhìn tôi như thể một người chơi xổ số bất ngờ phát hiện ra vé số trong tay mình trúng giải năm trăm vạn vậy.

“San San à, sau này con chính là con gái ruột của dì!”

Dì ấy vui vẻ mời tôi ăn một bữa cơm.
Khi tôi quay lại trường thì tiết tự học buổi tối vẫn chưa bắt đầu.
Tôi đứng ở hành lang hóng gió một lát, nhìn thấy Hứa Tư Niên chạy nhanh về phía mình.

“Mẹ tớ nói gì với cậu vậy? Có bắt nạt cậu không?”

“Không có đâu, dì ấy rất thích tớ.”

Hứa Tư Niên lập tức nở nụ cười, chiếc răng nanh lộ ra thoắt ẩn thoắt hiện:
“Tớ biết mà, cậu đáng yêu thế, lại còn giỏi giang như vậy, mẹ tớ nhất định sẽ thích cậu thôi.”

Vừa nói, cậu ấy vừa cẩn thận dịch người lại gần tôi, mùi gỗ thơm nhè nhẹ hòa cùng hương nước giặt vương trên áo len lặng lẽ len vào mũi tôi.
Đôi mắt Hứa Tư Niên sáng rực, chăm chú nhìn tôi.

“Chúng ta cũng lâu lắm rồi không hẹn hò. Lần cuối cùng nói chuyện đàng hoàng chắc là từ tuần trước rồi nhỉ.”
“Để sau đi, dạo này tớ khá bận.”
“Cậu bận gì cơ chứ?”

Tôi dứt khoát trả lời: “Học hành.”

“Học hành à?”

Hai chúng tôi cùng thốt lên đáp án giống nhau.
Hứa Tư Niên cụp đầu, lẩm bẩm một cách uể oải:
“Tớ biết ngay là cậu sẽ nói vậy mà.”

Dù vậy, cậu ấy vẫn khẽ thở dài, nhún vai đầy bất lực:
“Tớ biết mà, chuyện học hành quan trọng hơn tớ. Cậu về đi.”

Tôi đứng đó nhìn theo bóng Hứa Tư Niên rời đi, rồi quay người trở lại lớp.

Ngay sau chỗ tôi ngồi, nam sinh bị đánh lúc sáng đang trừng trừng nhìn tôi.

“Lâm San, ghê gớm đấy nhỉ, dám mượn dao giết người cơ à.”

Tôi bắt gặp ánh mắt cậu ta, chỉ nhếch môi cười nhẹ:
“Không phục à? Thì tiếp tục viết mấy mẩu giấy quấy rối của cậu đi.”

2
Một tháng trước khi đổi chỗ ngồi, nam sinh kia được chuyển xuống ngồi sau tôi và bắt đầu quấy rối.
Ban đầu là viết cho tôi vài dòng chữ kỳ quặc, sau đó chuyển sang viết thư tình.
Chỉ là… những “thư tình” ấy dùng từ bẩn thỉu đến mức đăng lên mạng cũng bị chặn ngay.

Tôi báo với giáo viên, thầy chỉ bảo tôi cứ yên tâm học hành, đừng để nam sinh nghĩ linh tinh.
Tôi hiểu thầy chỉ giữ nguyên tắc “chuyện nhỏ thì bỏ qua cho yên chuyện”.

Biết sẽ chẳng ai giúp mình, tôi bắt đầu nghĩ cách khác.
Ví dụ như Hứa Tư Niên – nhà có quyền có thế, bản thân lại nóng tính.
Có thể giúp tôi giải quyết không ít rắc rối.

Cậu ấy trông giống như kiểu con nhà được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng va vấp hiểm ác cuộc đời, nên chỉ cần tôi khơi nhẹ là dính ngay.
Tôi gần như chẳng cần tốn sức gì, đã theo đuổi được người rồi.

Lần đầu hẹn hò trong khu rừng nhỏ sau trường, chúng tôi tình cờ bắt gặp một đôi đang hôn nhau.
Hứa Tư Niên đỏ mặt, vừa mới định lại gần tôi đã lập tức rụt về.

“Cậu có bôi son môi à? Hôm nay cậu xinh quá, chắc là mất công trang điểm lắm nhỉ? Tớ sợ làm bẩn mất…”

Cậu ấy càng nói càng nhỏ tiếng, còn chưa làm gì mà đã tự xấu hổ trước.

Tôi trấn an rằng chỉ là son đổi màu thôi, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má cậu ấy.

Tất nhiên, chút ngọt ngào đó là có điều kiện.
Chiều hôm ấy, tôi cố tình làm rơi “thư tình” mà nam sinh ngồi sau đã viết cho tôi từ trong cặp ra ngoài như thể vô tình.

Kết quả, chẳng bao lâu sau, hắn ta đã bị Hứa Tư Niên đè ra đánh một trận nhừ tử trong nhà vệ sinh.

Cuối cùng thì bên tai tôi cũng yên tĩnh lại một chút.
Ít nhất thì không còn ai đá ghế tôi trong giờ tự học sáng tối nữa.
Tôi có thể tĩnh tâm làm bài tập liên tục cho đến lúc tan học.

Tan học, Hứa Tư Niên đã đứng đợi sẵn ở cửa lớp.
Thời gian chúng tôi bên nhau chỉ vỏn vẹn năm phút, từ lúc tan học đến khi bước ra khỏi cổng trường.
Bởi vì trên đường về nhà, tôi phải nghe từ vựng tiếng Anh.

Để cho em trai tôi – một học sinh tiểu học – được học ở trường tốt nhất, bố mẹ đã bán căn nhà cũ để mua một căn nhà nằm trong khu vực tuyển sinh của ngôi trường đó.
Từ nhà mới đến trường tôi mất bốn mươi phút đi bộ.
Tôi tận dụng quãng đường ấy để học từ vựng.

Tôi hiểu rõ sự thiên vị của họ, nhưng tôi cũng rất rõ ràng một điều:
Sau kỳ thi đại học, chính là lúc tôi có thể hoàn toàn thoát khỏi họ.

Về đến nhà đã là mười hai giờ đêm.
Tôi vừa mở cửa thì một chiếc dép bay thẳng về phía tôi.

“Sao giờ này mới chịu về? Hôm nay giáo viên gọi cho tôi, nói cô yêu sớm! Cái quái gì đang xảy ra vậy hả?”

Tôi thay dép, giọng bình thản:
“Hóa ra là có nhận được cuộc gọi à.”
Tôi còn tưởng là họ không nghe máy nên mới không đến.
Hóa ra chỉ là… đơn giản không muốn đến mà thôi.

3
Mẹ tôi vừa nghe xong câu đó, lập tức nổi giận:
“Còn dám trách à? Tao đưa mày lên thành phố học cấp ba, kết quả thì sao? Lại còn yêu đương trong trường học nữa! Có phải lần sau định vác cái bụng bầu về nhà luôn không?! Đúng là phải nghe lời dì hai mày, gả mày cho ai đó ở quê cho rồi!”

Nhà tôi xuất thân từ một ngôi làng hẻo lánh nơi miền núi.
Mẹ tôi khi xưa còn chưa học hết cấp hai đã lấy bố tôi.
Ở làng tôi, chuyện con gái mười sáu mười bảy tuổi lấy chồng là điều rất đỗi bình thường.

Chị họ tôi vừa mới tròn mười sáu, đúng ngày nhận được giấy báo nhập học cấp ba, thì bị cha mẹ ép gả cho một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Ngày xuất giá, chị ấy nắm chặt tay tôi mà khóc không ngừng:
“San San, mau chạy đi, càng xa càng tốt.”

Tôi tên là Lâm San, bởi vì bố mẹ tôi hy vọng sau tôi sẽ sinh được một đứa con trai.
Sau khi sinh tôi, mẹ vẫn còn mang thai vài lần nữa, nhưng mỗi lần biết là con gái đều phá bỏ.
Mãi đến bảy năm trước, mới sinh được em trai tôi.

Trước khi em tôi ra đời, mẹ thường xuyên bị bố đánh đập.
Khi ấy tôi nghĩ bà là người bị hại, đêm nào cũng mơ đến việc mình có thể kiếm thật nhiều tiền, đưa mẹ thoát khỏi ngôi nhà ấy.

Nhưng từ khi có em trai, mẹ tôi đã trở thành kẻ gây tổn thương.
Trong mắt bà chỉ còn đứa con trai khó khăn lắm mới có được ấy, còn tôi thì đã sớm bị lãng quên.

“Mặt lúc nào cũng ủ rũ, như thể cả nhà này thiếu nợ mày không bằng, nuôi ăn nuôi mặc cho mà còn chưa đủ chắc?”
“Chẳng được cái tích sự gì, chẳng bù cho thằng em mày hoạt bát vui vẻ, nhìn mày là tao thấy chướng mắt rồi!”

Bố mẹ tôi ngồi trên ghế sofa mà thi nhau chì chiết tôi.
Tôi giả vờ không nghe thấy gì, lặng lẽ đi vào ban công.

Nhà ở khu trường học giá đắt, bán căn hộ ba phòng trước đây rồi, cả nhà mới đủ tiền mua một căn hộ chỉ có hai phòng.