10
Chắc hẳn là mẹ nuôi của Tạ Dự An.
Bà ta cầm một tấm ảnh, trừng trừng nhìn cậu ấy:
“Đã học lớp 12 rồi, tôi tốn biết bao tiền nuôi cậu ăn mặc học hành, chuyển cậu vào trường này không phải để cậu kết bè với mấy đứa hư hỏng đâu!”
Tim tôi chợt thắt lại.
Dù không nhìn rõ trong ảnh là ai, tôi cũng đoán được chắc là tụi tôi.
Người phụ nữ vung tay quất thẳng tấm ảnh vào mặt Tạ Dự An. Mép ảnh sắc lẹm cứa một đường dài trên má cậu ấy.
Tạ Dự An không nhúc nhích, mắt cụp xuống, gương mặt ẩn trong bóng tối, không rõ biểu cảm.
Nhưng tôi bỗng cảm thấy cậu ấy chắc chắn… rất đau lòng.
Ngực tôi cũng như bị ai bóp nghẹt, tức đến nghẹn thở.
Người phụ nữ càng nhìn thấy vẻ dửng dưng của Tạ Dự An thì càng tức giận, giọng the thé:
“Quỳ xuống!”
Tạ Dự An vẫn đứng yên không động đậy.
Ngón tay bà ta run lên, gần như chọc vào mặt cậu:
“Tốt lắm, giờ tôi nói gì cậu cũng không nghe nữa phải không? Tôi đúng là ngu mới nhận nuôi thứ vô ơn như cậu! Cậu cứ đợi đấy, tôi sẽ lần lượt tìm từng người trong ảnh này, để phụ huynh tụi nó biết con mình đang giao du với ai!”
“Đừng đi.” – Tạ Dự An đột ngột cất tiếng.
Không do dự, cậu từ tốn… quỳ xuống.
Chiếc đèn đường cũ kỹ chớp chớp vài cái.
Dưới ánh sáng nhợt nhạt đó, Tạ Dự An quỳ thẳng lưng, dáng vẻ vững vàng như cây tùng giữa trời tuyết.
Cậu nói:
“Từ nay tôi sẽ không qua lại với bất kỳ ai nữa.”
11
Anh tôi nghiến răng chửi thầm một tiếng, tay nắm chặt phát ra tiếng răng rắc, kéo tôi ra sau định lao lên tính sổ:
“Con mụ đó là cái gì vậy?! Tuệ Tuệ, em núp ở đây, để anh lên nói chuyện bằng nắm đấm với bà ta!”
Tôi giơ tay cản lại, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Đừng manh động!”
Anh tôi cũng nhận ra vấn đề, đứng khựng lại.
Chuyện này đâu phải cứ hăng máu là giải quyết được.
Nếu không thể thật sự giúp Tạ Dự An thoát khỏi hoàn cảnh đó, thì mọi hành động bốc đồng hôm nay… sẽ chỉ biến thành con dao đâm ngược lại cậu ấy sau này.
Ở đằng xa, người phụ nữ kia dường như đã mắng mỏi mồm, lặng lẽ quay lưng rời đi, Tạ Dự An đi sau.
Tôi quay đầu vừa nói vừa nghĩ:
“Chúng ta phải bàn kỹ, lên một kế hoạch chu toàn rồi—”
Vừa quay sang, tôi đã thấy anh tôi mặt trắng bệch, trán đầm đìa mồ hôi lạnh.
Tôi giật mình. Gì ghê vậy?! Đừng nói là tức giận đến xuất huyết não nhé?!
Anh tôi nhếch miệng cười thảm:
“Tuệ Tuệ à, hồi nãy anh giận quá… giẫm nhầm chân rồi.”
Tôi: “…”
Và thế là, giữa tiếng rên rỉ của anh tôi, một ngày hỗn loạn chính thức khép lại.
Nửa đêm, đang ngủ ngon lành thì—
“KHÔNG ĐÚNG!!”
Anh tôi đột ngột bật dậy, phóng tới trước cửa phòng tôi đập rầm rầm:
“Không đúng nha! Anh có biết đâu mà nói Tạ Dự An là trẻ mồ côi chứ?! Anh có bảo cậu ta là sao chổi hồi nào?! Thẩm Tuệ! Ra đây nói rõ coi!!”
Tôi trở mình úp mặt vào gối, ngủ càng ngon hơn.
12
Quả nhiên, Tạ Dự An bắt đầu lạnh nhạt với chúng tôi hơn hẳn.
Tuy vẫn mặt không biểu cảm như cũ, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự khác biệt tinh tế:
Ví dụ, môi mím chặt hơn một chút.
Ánh mắt cũng có vẻ cố gắng kiềm chế nhiều hơn một chút.
Tôi nhìn cậu ấy chăm chú một lúc lâu, đến mức làm cậu bối rối, tô liền mấy đáp án C vào phiếu bài tập.
Tôi ra hiệu với anh tôi.
Anh tôi lập tức lò dò tới cạnh bàn Tạ Dự An, gõ lên mặt bàn rồi chỉ ra ngoài cửa sổ:
“Thấy tòa nhà kia không?”
Anh tôi nhướng mày đầy kiêu ngạo:
“Hồi lớp 10, anh đánh nhau với một thằng đầu gấu chuyên thu tiền bảo kê—tòa nhà đó là mẹ anh quyên góp xây dựng đó.”
Anh quay tay chỉ sang hướng khác:
“Chỗ kia là hồi lớp 11, anh đấm một ông già dê xồm định giở trò với con gái nhà người ta. Rồi còn bên kia nữa…”
Anh tôi thao thao kể chiến tích như rồng cuộn, kết thúc bằng một tràng cười man dại:
“Biết anh ghê gớm chưa? Há há há há há!”
Tôi im lặng, từ từ đưa tay lên che mặt.
Diễn xuất của anh tôi… đúng kiểu bước chân vào showbiz là bị antifan đào mộ luôn ngày đầu.
Nhưng mà… dù diễn dở, lại có tác dụng.
Tạ Dự An rõ ràng đã thả lỏng hơn nhiều, không còn căng như dây đàn nữa.
Tôi vừa nhẹ lòng thì Tạ Dự An hỏi:
“Đêm qua… hai người có nhìn thấy gì không?”
Tôi bắn người dậy như cái lò xo:
“Không—không có! Hoàn toàn không có!”
…Thôi xong.
Diễn xuất của tôi y như của anh trai.
“Được rồi, bọn tớ có thấy.” – Tôi ỉu xìu, cúi đầu nghịch ngón tay.
“Xin lỗi nhé, bọn tớ không cố ý rình mò đâu. Và cậu cứ yên tâm, tụi này tuyệt đối không có ý cười nhạo cậu. Thật ra… tụi mình chỉ muốn biết có thể giúp gì cho cậu không…”
Gương mặt Tạ Dự An thoáng vẻ bối rối, ngẩn người ra, có chút lúng túng không biết phải phản ứng thế nào.
Cuối cùng, cậu chỉ khẽ nói:
“Không sao đâu.”
Mắt tôi sáng rực, lập tức nắm chặt tay cậu ấy:
“Vậy cậu có muốn rời khỏi cái nhà đó không? Tụi mình đã nghĩ ra một kế hoạch cực kỳ kín kẽ! Chắc chắn giúp được cậu!”
Có lẽ là ánh sáng trong mắt tôi quá nóng bỏng.
Có lẽ là hơi ấm từ bàn tay nắm chặt ấy len lỏi vào tim.
Tạ Dự An bỗng dưng… muốn tin tưởng vô điều kiện.
Cậu đáp:
“Được.”
13
Chiều hôm đó, anh tôi và Giang Ninh phục sẵn ngoài cổng trường, ẩn mình trong bóng tối như mấy tên gián điệp.
Tôi thì ngồi kế bên Tạ Dự An, nghiêm túc ghi chép vào sổ tay:
“Cậu nói lại lần nữa xem, bà ta ghét nhất cậu làm gì?”
“Điểm thấp, về nhà muộn, khóa cửa phòng, nói chuyện quá mười phút, còn…”
Tạ Dự An ngập ngừng, rồi bổ sung:
“Yêu sớm.”
Tôi chẳng nghi ngờ gì, gật gù, lấy bút khoanh tròn mục “yêu sớm”:
“Rồi, quyết định vậy!”
Tôi lập tức khoác tay Tạ Dự An, làm ra vẻ yểu điệu thục nữ dính như sam, cùng cậu sánh vai bước ra khỏi cổng trường.
Tạ Dự An rõ ràng cứng người.
Tôi cũng khựng lại, mới nhận ra mình làm gì.
Đêm đen tĩnh mịch, không một âm thanh.
Chỉ có tiếng hai hơi thở chồng lên nhau, khẽ khàng mà… mờ ám.
Càng đi, tôi càng thấy không ổn.
Bước chân càng chậm, tim càng đập loạn.
Ngay khi vừa bước ra khỏi cổng—
Từ trong bóng tối, anh tôi hét toáng lên:
“Không đúng rồi!!”
Tên ngốc này, dọa người thế là hỏng việc rồi!
Tôi vừa quay đầu đã thấy… mẹ nuôi của Tạ Dự An hầm hầm đi tới.
Dường như không hề bị anh tôi ảnh hưởng chút nào.
Thành công rồi!!
Không kịp suy nghĩ, tôi lập tức kéo Tạ Dự An bỏ chạy.
Vừa quẹo vào ngõ, anh tôi và Giang Ninh đã đuổi theo.
Anh tôi còn hét lớn:
“Thằng kia, buông tay em gái tao ra! Buông ra! Ngay!!”
Tôi cười gượng:
“Ha ha… thật ra là em nắm tay cậu ấy đó ạ.”
Anh tôi càng hét to hơn.
Nếu không nhờ Giang Ninh mất kiên nhẫn bịt miệng lại, e là cả khu dân cư đã xuống đường tưởng có cháy lớn.
14
Tối hôm đó, Tạ Dự An bị anh tôi sắp xếp ngủ ở phòng khách cách xa tôi nhất có thể.
Sáng hôm sau lại cùng chúng tôi đến trường.
Quả nhiên, người đó đã đợi sẵn ở văn phòng giáo viên từ sớm.
Tạ Dự An nói với tôi, bà ta tên là Tạ Ân.
Vừa thấy tôi, bà Tạ Ân mắt đã bốc lửa, xông tới quát:
“Chính là con nhỏ mặt dày này dụ dỗ con trai tôi phải không?! Lại đây! Còn nhỏ tuổi mà không biết giữ mình, nhà cô dạy dỗ thế à?!”
Anh tôi không nói không rằng chắn ngay trước mặt tôi.
Tạ Ân túm cổ áo anh tôi đẩy sang một bên.
Anh tôi thuận thế lăn ra đất, ôm chân rên rỉ:
“Á! Chân tôi gãy rồi! Đền tiền!”
Tôi lập tức nhào tới quỳ sụp, hai mắt rưng rưng, nắm lấy vai anh tôi lắc lắc:
“Anh ơi! Anh ơi đừng chết mà!”
Lúc ấy còn sớm, văn phòng chỉ có mỗi cô Dư – người đáng thương ấy.
Cô Dư vốn biết hoàn cảnh của Tạ Dự An, giờ nhìn hai anh em tôi diễn như vậy, chợt linh quang lóe lên:
“Ôi trời, cậu chủ nhà họ Thẩm ơi, sao cậu lại bị thương thế này? Để tôi báo cho nhà Thẩm đến đón cậu ngay! Nhưng chuyện này không liên quan đến trường đâu nhé, phải để mẹ của bạn học Tạ chịu trách nhiệm một mình thôi!”
Anh tôi lập tức giận dữ:
“Sao lại không liên quan?! Tôi nói cho cô biết, nếu chân tôi có chuyện gì, mấy tòa nhà mà nhà tôi tài trợ cho trường tôi sẽ đòi lại hết! Còn cậu, Tạ Dự An! Tôi sẽ khiến cậu không trường cấp ba nào ở trong nước dám nhận!”
Tôi nghi ngờ sâu sắc: câu cuối là nhân cơ hội trả thù riêng thì có!
Tạ Ân vốn đang giơ tay định tát tôi, bỗng khựng lại.
“Cậu chủ? Nhà họ Thẩm? Tài trợ xây trường?”
Bà ta lắp bắp, mặt tái mét, quay đầu lại cười gượng:
“Hiểu nhầm, là hiểu nhầm thôi. Tôi có dùng lực đâu, làm sao mà gãy chân được chứ?”
Anh tôi hừ lạnh:
“Cô nói không tính.”
Tạ Ân nghẹn họng, giận đến run tay.
“Các người… là các người cấu kết với nhau hãm hại tôi!”
Tôi lập tức lấy tay bịt miệng, hít một hơi lạnh đầy khoa trương:
“Dì à, cơm có thể ăn linh tinh, chứ lời thì đừng nói bậy nhé! Văn phòng có camera đấy, rõ ràng là dì đẩy anh tôi mà!”
Thấy tình hình không ổn, Tạ Ân bắt đầu la toáng:
“Gọi công an! Tôi muốn báo công an!”
Tạ Dự An, từ nãy vẫn im lặng, bỗng cất tiếng:
“Mẹ, dừng lại đi.”
Tạ Ân sững người. Lúc này mới nhận ra—
Tạ Dự An đã rất lâu không gọi bà ta như thế nữa rồi.
Những năm tháng qua đi, những lần bà ta gào thét, còn cậu im lặng nhẫn nhịn…
Đã dài hơn gấp nhiều lần những ngày tháng mẹ con ấm êm lúc trước.