Tôi nổi tiếng là một người nhu nhược, lúc nào cũng chỉ biết nói: “Được thôi.”

Thái tử gia giới Kinh thành – Lục Tịch Ngôn nói rằng anh không tìm được bạn gái, mặt đỏ bừng lên khi bảo tôi làm bạn gái anh.

Tôi: “Được thôi.”

Thanh mai trúc mã của Lục Tịch Ngôn không thích tôi, bày ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương yêu cầu tôi rời xa anh ấy.

Tôi: “Được thôi.”

Mẹ Lục thì không nỡ xa tôi, đưa tôi mười triệu, bảo tôi cứ tiếp tục làm con dâu bà.

Tôi: “Được thôi.”

……

Ngày thứ 180 bên cạnh Lục Tịch Ngôn, tôi cứ qua lại giữa ranh giới tiến – lùi như thế.

Bạch nguyệt quang của anh ấy về nước rồi.

Cô ta đứng trước mặt tôi, muốn nói lại thôi, nước mắt rưng rưng.

Tôi thành thạo gật đầu: “Được…”

Lục Tịch Ngôn siết eo tôi thật chặt: “Nói thêm một chữ nữa, tối nay đừng mong xuống giường.”

Tôi: “…Không được đâu.”

1

Khi bị Lục Tịch Ngôn chặn lại, thật ra tôi đã rất hoảng.

Từ nhỏ tôi đã không giỏi từ chối người khác.

Mẹ tôi từng nói, một đứa ngốc nghếch như tôi, nếu có người nhờ vả, tức là người ta coi trọng tôi.
Nếu tôi từ chối, tức là không biết điều.

Thế nên tôi mới mua nước tương cho ông cụ hàng xóm, cho bạn chép bài, giúp thầy cô dọn văn phòng…

Toàn là mấy việc nhỏ mà một đứa vụng về như tôi có thể làm được.

Nhưng Lục Tịch Ngôn là ai chứ?

Là Thái tử gia của tập đoàn Lục thị – một nhân vật quyền thế.

Anh chỉ cần phất tay một cái là có hàng trăm người tranh nhau tiếp cận.

Một mặt trời rực rỡ như thế, vậy mà lại chú ý đến một hòn đá nhỏ tối tăm như tôi ư?

Tôi lúng túng siết chặt vạt áo: “Lục… Lục học trưởng, có chuyện gì sao?”

Tôi biết, người tìm đến tôi đều là vì cần giúp đỡ.

Nếu tôi không giúp được, sẽ chẳng ai đến tìm tôi cả.

Lục Tịch Ngôn khẽ ho một tiếng, ánh mắt có phần né tránh: “Ờm, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”

“Được thôi.”

Tôi dỏng tai chăm chú lắng nghe.

Nhưng dường như Lục Tịch Ngôn hơi căng thẳng, nói năng lộn xộn.

Lúc thì kể rằng thấy tôi vác bao tải ngày khai giảng, lúc lại nói thấy tôi nhặt chai lọ lúc luyện tập văn nghệ.

Anh cúi đầu, vành tai đỏ ửng, ấp úng: “Nên là… cậu nghĩ sao?”

Dù lời anh lộn xộn, tôi vẫn nhanh chóng nắm bắt được thông tin chính.

Anh không có bạn gái, nên muốn tôi làm bạn gái anh.

Tôi có chút thắc mắc.

Lục Tịch Ngôn vừa đẹp trai lại được yêu thích, ai ai cũng mê anh ấy.

Anh có thể tùy ý chọn một cô gái xinh đẹp, giỏi giang để yêu – sao lại chọn tôi?

Nhưng đã là chuyện Lục Tịch Ngôn mở miệng nhờ, nghĩa là tôi có thể giúp được anh.

Đó là vinh hạnh của tôi.

Tôi không có lý do gì để từ chối.

Thế là tôi gật đầu: “Được thôi.”

“Cậu… cậu nói gì cơ?”
Đôi mắt Lục Tịch Ngôn bỗng sáng rực lên: “Cậu đồng ý rồi à?”

“Đúng vậy.”

Khóe môi Lục Tịch Ngôn cong lên, trông rất vui, dường như sự giúp đỡ của tôi thực sự hữu ích với anh.

“Tiểu Ngư, Ngư Ngư…”

Anh đỏ mặt hỏi nhỏ: “Tôi gọi cậu như vậy được chứ?”

Dĩ nhiên là được, nhiều người gọi tôi như thế mà.

Tôi nói với anh: “Được thôi.”

“Vậy… có thể nắm tay cậu không?”

Dường như chuyện Lục Tịch Ngôn cần nhờ hơi nhiều, nhưng mà tôi vốn không biết từ chối.

Nên tôi chỉ có thể nói: “Được thôi.”

“Tôi thấy cậu ngồi trong thư viện cả ngày rồi, chắc chưa ăn gì nhỉ?”

Lục Tịch Ngôn kéo tay tôi bước ra ngoài: “Tôi đã đặt bàn rồi, cùng đi ăn nhé?”

Không ngờ Lục Tịch Ngôn còn để ý cả chuyện nhỏ thế này.

Tôi cảm động không thôi: “Được thôi.”

Xe của Lục Tịch Ngôn đỗ ngay gần đó, anh chủ động mở cửa xe cho tôi.

Trên ghế phụ có đặt một bó hồng đỏ rực.

Trên tấm thiệp màu hồng có sáu chữ: Tặng Tiểu Ngư yêu dấu.

Nét chữ mạnh mẽ, ký tên là Lục Tịch Ngôn.

Tôi nâng bó hoa – món quà đầu tiên trong đời mình nhận được, lòng bàn tay khẽ run.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy giúp đỡ người khác là một chuyện thật sự… hạnh phúc.

2

Lục Tịch Ngôn hỏi tôi có kiêng món gì không, tôi lắc đầu.
Mẹ tôi từng nói, ăn cơm không được kén ăn, trẻ con kén ăn thì không xứng được ăn cơm.
Kết quả là Lục Tịch Ngôn gọi rất nhiều món.
Tôi đã cố hết sức để ăn rồi, nhưng vẫn còn thừa lại khá nhiều.

Lục Tịch Ngôn nhận ra sự áy náy trong mắt tôi, liền bảo người đóng gói đồ ăn thừa:
“Yên tâm đi, Tiểu Ngư, sẽ không lãng phí đâu.”

Tôi nhẹ nhõm thở phào:
“Vậy lần sau anh gọi ít lại một chút được không?”

“Đương nhiên rồi.”

Lục Tịch Ngôn nói là làm. Lần thứ hai chúng tôi ăn cơm, quả nhiên anh chỉ gọi vài món.
Nhưng tôi phát hiện ra, mấy món trên bàn đều là những món tôi gắp nhiều nhất hôm qua.

“Cảm ơn anh, Lục Tịch Ngôn.”
Nhưng tôi không nên để anh ấy vì tôi mà phải nhường nhịn như vậy.
Tôi thấy hoảng:
“Anh cứ gọi món anh thích là được rồi, không cần để ý đến em đâu.”

“Sao lại không được?”
Lục Tịch Ngôn nhích lại gần chỗ tôi ngồi:
“Chăm sóc bạn gái của mình là điều đương nhiên.”

Thì ra làm bạn gái của Lục Tịch Ngôn là như vậy sao?
Rõ ràng là tôi đang giúp anh ấy, vậy mà giờ trông như anh ấy đang giúp tôi.

Tôi nghĩ một lúc:
“Lục Tịch Ngôn, em sẽ cố gắng hết sức để giúp anh.”

Lục Tịch Ngôn tốt với tôi như vậy.
Nếu anh còn cần tôi tiếp tục làm bạn gái anh, tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình.

Nếu anh còn có việc gì cần giúp, tôi cũng sẽ nghiêm túc mà làm.

Lục Tịch Ngôn ngẩn ra một chút, lát sau như chợt nghĩ đến điều gì, giơ tay nhéo nhẹ mũi tôi:
“Được thôi.”

“Vậy nhờ Tiểu Ngư lát nữa ăn nhiều thêm một chút nha.”

Yêu cầu của Lục Tịch Ngôn lại đơn giản đến thế sao?
Tới lượt tôi ngẩn người:
“Được thôi.”

Mỗi ngày Lục Tịch Ngôn đều ăn cơm cùng tôi, tôi hỏi anh tại sao.
Anh nhìn tôi đầy u oán:
“Tại ai bảo bạn gái anh ngày nào cũng bận rộn như vậy, chẳng có tí thời gian nào ở bên anh cả.”

Tôi có chút ngại ngùng:
“Xin lỗi.”

Nhưng thật sự tôi rất khó sắp xếp thời gian.
Môn học sắp kết thúc vẫn còn mấy bài tập phải nộp, bạn cùng phòng ai cũng bận, lần lượt nhờ tôi làm thêm một bài PPT giùm.
Mỗi người lại phải trình bày góc nhìn khác nhau, nên càng cần nhiều tài liệu hơn.

Tôi hầu hết thời gian đều ở thư viện tìm tài liệu.

“Thôi nào.”
Lục Tịch Ngôn ôm tôi vào lòng, cười nói:
“Anh không giận, không cần xin lỗi.”

Đang nói thì điện thoại tôi vang lên, là một bạn cùng phòng gọi đến.

“Tiểu Ngư.”
Giọng cô ấy có phần không vui:
“Tại sao bài PPT cậu làm cho Hứa Hứa có 26 trang, của tớ chỉ có 18 trang? Bài của cô ấy rõ ràng tốt hơn bài của tớ!”

“Ý cậu là gì? Cố tình sao?”

Giọng cô ấy đầy chất vấn, tôi ngây người mất mấy giây, vội vàng giải thích:
“Không phải đâu, đề tài của các cậu khác nhau mà. Tài liệu cho đề tài của cậu ít hơn, tớ đã cố tìm rồi nhưng vẫn không đủ…”

“Thế sao cậu không nói sớm với tớ một tiếng?”
Cô ấy vặn lại:
“Hay là cậu cố ý muốn tớ bị điểm thấp? Không muốn giúp thì có thể không giúp mà…”

Những lời trách móc chua chát nối tiếp nhau, tôi dần dần chẳng nghe rõ gì nữa, tai chỉ còn ong ong hỗn loạn.
Tôi muốn nói là mình đã nhắc cô ấy rồi, nhưng lúc đó cô ấy đang bận đi chơi với bạn trai, chỉ phất tay nói đó là bài tập nhỏ, không quan trọng.

Nhưng cổ họng tôi như bị ai bóp nghẹn lại, chẳng thể thốt nên lời nào.

Không gian trong xe rất yên tĩnh.
Lục Tịch Ngôn ngồi sát cạnh tôi, giọng nói đầu dây bên kia anh nghe rất rõ ràng.
Anh cau mày thật chặt:
“Tiểu Ngư, mấy bài tập em cứ nói là phải làm, không phải là của em sao?”

“Một vài bài… là vậy.”

Lục Tịch Ngôn hít sâu một hơi, không kìm được nữa, giật lấy điện thoại:
“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì? Nhờ vả người ta mà cái thái độ đấy hả?”

“Tiểu Ngư nhà tui tao chịu giúp mày thì mày phải biết ơn rồi, còn quay sang cắn lại ân nhân hả?!”

“…Tao là ai à? Tao là bạn trai của Tiểu Ngư! Nghe rõ chưa? Sau này mấy chuyện của tụi mày đừng có tìm tới cô ấy nữa, cút đi càng xa càng tốt!”

Lục Tịch Ngôn chửi rất dữ, bên kia dường như đã sắp bật khóc, cuối cùng tức giận cúp máy.

Ngay sau đó, tôi cũng nhận được một tin nhắn mới.

【Lý Ngư, sau này mày có van xin tao, tao cũng không để mày giúp nữa!】

Lục Tịch Ngôn rõ ràng cũng thấy tin nhắn đó.
Anh sa sầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm.

Làm bạn gái của Lục Tịch Ngôn bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh lộ ra vẻ mặt như vậy.

Tôi hơi hoảng, cổ họng khô khốc:
“Lục Tịch Ngôn, anh giận à?”

“Ừ!”
Lục Tịch Ngôn giận dữ đáp.

Tôi không biết vì sao anh lại giận, nhưng tôi nghĩ mình nên xin lỗi:
“Xin lỗi!”

“Em xin lỗi cái gì?”
Lục Tịch Ngôn trông còn tức hơn.

Anh nghẹn ba giây, cuối cùng vì quá tức mà nhéo mạnh lên mặt tôi một cái:
“Từ giờ trở đi, ngoài anh ra, bất kỳ ai em cũng không được giúp!”

Thấy tôi còn do dự, anh nhéo mạnh hơn:
“Nghe rõ chưa?”

Hơi đau…

Tôi đành phải thỏa hiệp:
“Được thôi.”