Tôi nhìn khuôn mặt cười rạng rỡ trước mắt – rõ ràng có vài phần giống với người kia, bỗng linh cảm dâng trào:
“Lục Tịch Ngôn?”

Tổng giám đốc Lục là mẹ của Lục Tịch Ngôn?

Thấy tôi nhận ra, bà cũng không giấu giếm:
“Tiểu Ngư à, cô đến tìm cháu hôm nay, đúng là vì A Ngôn đấy.”

“Cô đã biết chuyện Lâm Nguyệt đến tìm cháu rồi, cháu chia tay A Ngôn cũng vì chuyện đó đúng không?”

Nhớ đến lời đã hứa với Lâm Nguyệt, tôi lặng lẽ cúi đầu không nói.

“Không nói cũng biết mà.”
Tổng giám đốc Lục thở dài:
“Chuyện Lâm Nguyệt tìm cháu, cô đã bảo người giữ kín. Nếu để A Ngôn biết, với tính cách của nó, chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.”

“Con bé đang trong giai đoạn quan trọng, cô không muốn nó bị ảnh hưởng quá nhiều. Sau này cô sẽ để nó đích thân đến xin lỗi cháu. Còn khoản hai trăm nghìn kia, cháu cứ giữ lấy, coi như tiền bồi thường vì đã làm phiền cháu.”

Khoản hai trăm nghìn đó tôi vốn định tìm cách chuyển trả, nghe vậy tôi vội xua tay:
“Thế này không hợp lý, nếu cô quen biết Lâm Nguyệt, vậy cô giúp cháu chuyển lại dùm nhé.”

“Có gì mà không hợp lý?”
Tổng giám đốc Lục thuận tay nắm lấy tay tôi:
“Gọi cô là tổng giám đốc nghe xa lạ quá, gọi mẹ đi.”

Hả?

Tôi tròn mắt, khó khăn mở miệng:
“Cái đó… không ổn đâu ạ.”

Bà bật cười ha hả:
“Cô đùa thôi, gọi cô là dì là được rồi.”

Cách gọi này dễ mở lời hơn nhiều, tôi nhẹ nhõm hẳn:
“Dạ… dì ạ.”

“Ừ.”
Dì Lục vui vẻ đáp lại, rồi mở ví, đẩy về phía tôi một chiếc thẻ ngân hàng:
“Tiểu Ngư à, dì tìm cháu còn một chuyện nữa.”

“Trong thẻ này có một triệu tệ, mật khẩu là sinh nhật của A Ngôn, coi như quà gặp mặt dì tặng cháu.”

Tổng giám đốc Lục nói tiếp:
“Nhưng cô có một yêu cầu nhỏ,  có thể tiếp tục làm bạn gái của A Ngôn được không?”

5

Tôi cầm tờ giấy ghi địa chỉ của Lục Tịch Ngôn bước ra khỏi khách sạn, trong đầu toàn là những điều dì Lục vừa kể về tình hình gần đây của anh.

Dì nói, anh bỏ ăn bỏ ngủ, người gầy đi thấy rõ.
“Dì chưa từng thấy A Ngôn vì ai mà như thế cả.”
“Dì nhìn ra được, con cũng có tình cảm với nó đúng không? Hứa với dì đi, được chứ?”

Tôi vốn dĩ không giỏi từ chối.
Với Lục Tịch Ngôn là vậy, với Lâm Nguyệt cũng vậy.
Với dì Lục… cũng không khác.

Chỉ là, lần gật đầu này, không đơn thuần vì muốn giúp bà, có lẽ còn mang theo một phần tư lợi khó nói thành lời.

Tôi muốn gặp lại Lục Tịch Ngôn.

Anh hiện đang ở một hội sở, cách khách sạn không xa, bắt taxi hơn mười phút là đến.
Tôi báo tên anh với nhân viên, lập tức được đưa đến phòng bao của họ.

Cửa phòng chỉ khép hờ, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.

Một giọng nam lạ hoắc vang lên:
“Chia tay thì chia tay, Lục thiếu của chúng ta nổi tiếng như thế, đi đâu chẳng có người mê.”

“Đúng thế, rồi sẽ có người tốt hơn. Nếu cô ta hối hận quay lại tìm cậu, nhất định đừng mềm lòng.”

Một người khác cũng đồng tình.

“Tôi mà mềm lòng cái gì!
Cho dù có phải nhảy lầu, tôi cũng không bao giờ đồng ý quay lại với cô ta!”

Giọng nói có phần khàn khàn, mang theo tức giận – là giọng của Lục Tịch Ngôn.

Tim tôi lỡ một nhịp, bất giác căng thẳng.
Lục Tịch Ngôn tiếp tục giận dữ:
“Ai còn dây dưa với cô ta, người đó là chó!”

Anh càng nói càng kích động, cuối cùng đập mạnh một cái xuống bàn.

Cả phòng im bặt.

Không phải thời điểm tốt để vào, tôi đang do dự giữa việc gõ cửa hay đẩy cửa thì…

Cánh cửa lại bị kéo mở từ bên trong.

Tôi không kịp phản ứng, đối diện ngay với ánh mắt của Lục Tịch Ngôn đang ngồi chính giữa.

Anh bật dậy, mặc cho những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, sải bước đến trước mặt tôi:
“Tiểu Ngư, em về rồi à?”

Lời vừa dứt, như chợt nhớ ra điều gì, nét mừng rỡ nơi khóe môi lập tức thu lại, anh cố giữ gương mặt cứng đờ:
“Em đến làm gì?”

Dì Lục bảo tôi chỉ cần nói tôi không muốn chia tay, muốn ở bên anh, xin anh tha thứ,
Lục Tịch Ngôn chắc chắn sẽ đồng ý.

Nhưng tôi nghĩ có lẽ dì đã đoán sai rồi.

Lục Tịch Ngôn vừa nãy còn nói chắc như đinh đóng cột – sẽ không bao giờ chấp nhận quay lại.

Nhưng tôi đã hứa với dì, nên vẫn phải cố gắng một lần.

Tôi nuốt nước bọt, nói như dì dặn:
“Lục Tịch Ngôn, em không muốn chia tay…”

“Em nói gì?”

Lục Tịch Ngôn lập tức ngắt lời tôi, đôi mắt sáng như sao chăm chăm nhìn tôi:
“Em không muốn chia tay nữa?”

Tôi nghiêm túc gật đầu:
“Ừm.”

“Không lừa anh?”

“Ừm.”

Lục Tịch Ngôn cười khẩy:
“Em nghĩ anh là chó chắc? Em muốn anh đến là anh đến, muốn anh đi là anh đi?”

Tôi tưởng không còn cơ hội, đang định cúi đầu xin lỗi rồi rời đi thì anh lại nói tiếp:
“Anh nói cho em biết, chỉ lần này thôi đấy.”

Anh ôm chầm lấy tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Nể tình em thành tâm như vậy, anh cho em cơ hội cuối cùng.”

Trong vòng tay ấm áp quen thuộc ấy, những lo lắng và bất an mấy ngày qua trong tôi cuối cùng cũng dần lắng xuống.
Tôi cũng không nhịn được mà giơ tay ôm lại anh, vùi mặt vào ngực anh thật sâu.

Một lúc lâu sau, Lục Tịch Ngôn mới buông tôi ra.
Anh liếc nhìn cái balo to trên lưng tôi:
“Em vừa đi khảo sát về à?”

Xem ra anh cũng đã dò hỏi tin tức của tôi.

Tôi đáp:
“Ừ, chuyến bay lúc 12 giờ 30 trưa.”

“Ăn cơm chưa?”

“Chưa.”
Vừa xuống sân bay là bị dì Lục gọi lên gặp, xong lại đến thẳng chỗ anh, chưa kịp ăn gì cả.

“Chờ anh một lát.”

Lục Tịch Ngôn xoa đầu tôi, rồi quay lại phòng cầm áo khoác:
“Tôi đưa bạn gái đi ăn, mấy cậu tùy tiện đi.”

Hội bạn của anh: “???”

Nhưng Lục Tịch Ngôn chẳng quan tâm đến phản ứng của họ, thản nhiên nắm tay tôi kéo ra ngoài.

Anh nhận lấy balo trên vai tôi, thuận tay nhấc thử:
“Nặng thế, sao không kéo vali?”

“Phiền phức quá.”

“Lúc em đi với anh thì đâu có thấy phiền?”
Lục Tịch Ngôn nhỏ giọng lườm một cái.

Tôi không biết đáp lại thế nào, đành im lặng.

Lục Tịch Ngôn hạ giọng, mềm mỏng nói:
“Anh chỉ tiện miệng nói vậy thôi. Sau này em đi đâu, mang anh theo là hết phiền.”

“Được thôi.”

Tôi siết chặt tay anh.

Nếu có thể, tôi cũng muốn… mãi mãi ở bên Lục Tịch Ngôn.

6

Lục Tịch Ngôn không tin lý do chia tay mà tôi đã nhắn cho anh, nhất quyết truy hỏi nguyên nhân thực sự.

Chuyện này dì Lục không dặn trước, tôi chỉ có thể né ánh mắt anh, cố vắt óc nghĩ cách ứng phó.

Vất vả lắm mới tra được một lý do có vẻ hợp tình hợp lý trên mạng, thì Lục Tịch Ngôn lại bất ngờ nhét một con tôm đã bóc sẵn vào miệng tôi.

“Nghĩ không ra thì đừng bịa nữa.”

Lục Tịch Ngôn nhìn thấu mọi chuyện:
“Khi nào em nghĩ xong thì nói với anh.”

Tôi chột dạ nhai con tôm trong miệng, chỉ lí nhí “ừm ừm” mấy tiếng mơ hồ.

Đã quay lại với nhau, chuyện dọn đến nhà Lục Tịch Ngôn ở – vốn bị trì hoãn – cũng nhanh chóng được anh đưa lên lịch.
Lục Tịch Ngôn chẳng muốn chờ thêm một ngày nào, tự mình lái xe đưa tôi về nhà anh, lại còn thuê hai người đến ký túc xá giúp tôi dọn đồ.

Cô giúp việc do anh thuê gọi điện đến xác nhận danh sách đồ đạc.
Lục Tịch Ngôn ôm tôi trong lòng, nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt bỗng trầm xuống.

Cúp máy xong, anh đột nhiên bế tôi đặt lên đùi mình, môi nóng hổi phủ lên môi tôi.

Lục Tịch Ngôn không phải chưa từng hôn tôi, nhưng trước giờ đều chỉ là chạm nhẹ thoáng qua, không hơn.
Tôi cứ ngỡ lần này cũng vậy.

Lúc định theo thói quen rụt lại thì bất ngờ bị anh giữ lấy sau đầu.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, hơi thở tôi rối loạn đến mức gần như không thở nổi, khí nóng lưu luyến men theo khóe môi lướt xuống tận cổ.

Cảm giác tê dại xa lạ bị khơi gợi, khiến tôi bất giác run lên một chút.

Tôi theo phản xạ siết lấy cổ áo anh:
“Nhột.”

Lục Tịch Ngôn dường như cố tình, lại hôn thêm một cái nữa.

Tôi rụt cổ né tránh, lúc này anh mới chịu dừng lại.

Anh vùi mặt vào hõm vai tôi, thì thầm hỏi:
“Dì bảo mọi thứ đều đã dọn sẵn, hôm nay em không quay lại ký túc xá, vậy là em đã thu dọn từ hôm đó rồi đúng không?”

Tôi biết anh đang nói đến cái ngày tôi rời đi.

“Ừm.”

“Vậy tại sao hôm đó lại đột ngột chia tay với anh?”
Lục Tịch Ngôn hỏi tiếp:
“Có ai nói gì với em sao?”

Có đôi khi, sự nhạy cảm của Lục Tịch Ngôn thật khiến người ta phát hoảng.

Tôi sợ chỉ cần anh hỏi thêm vài câu nữa là mình sẽ bị bại lộ, vội chuyển chủ đề:
“Lục Tịch Ngôn, anh không giữ lời.”

Rõ ràng anh đã nói tôi có thể đợi đến khi nghĩ xong mới nói với anh cơ mà.

Lục Tịch Ngôn nghẹn họng.

Anh chẳng làm gì được tôi, cuối cùng đành bất lực nhéo nhẹ má tôi:
“Được rồi, em giỏi nhất!”