8
Về đến nhà, tôi đang băm cỏ cho lợn thì thấy trước mặt xuất hiện đôi giày nam.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy Tần Tiêu xách nửa cái đầu lợn đứng trước mặt.
“Chú Giang bảo anh để lại cho em.”
Tôi gật đầu, mang thịt lợn vào bếp. Khi quay ra đã thấy Tần Tiêu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ tôi vừa ngồi, băm cỏ lợn giúp tôi.
Anh mặc quần rằn ri, chân mang đôi bốt da ngắn màu đen. Có lẽ vì làm việc nóng nực nên anh chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ đen. Từ phía sau, có thể thấy rõ bờ vai rộng và vòng eo thon gọn của anh.
Dù đã nhìn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng thấy… quyến rũ.
Mặt tôi nóng ran lên, bước đến chỗ anh.
“Để tôi tự làm.”
Tần Tiêu đặt con dao cũ sang một bên rồi đứng dậy. Tôi phải hơi ngước lên mới nhìn thấy anh.
“Tối nay vẫn xem chứ?”
Tôi khựng lại, chớp mắt:
“Xem gì?”
Ánh mắt anh thoáng chút trêu chọc:
“Em nghĩ xem?”
Anh nói xong thì mặt tôi đỏ ửng lên.
“Không xem nữa.”
Sao nhỉ, dường như tôi thấy trong mắt anh thoáng qua chút… thất vọng?
Anh không nói gì, quay lưng bỏ đi. Khi ngồi lại xuống ghế, tôi mới nhận ra cỏ lợn đã được băm xong.
Đêm đó, tiếng nước từ nhà bên lại vang lên. Tôi nằm trong chăn, nhưng trong đầu toàn là hình ảnh Tần Tiêu tắm.
Nửa tiếng trôi qua, tiếng nước vẫn chưa ngừng.
“Anh không sợ kỳ cọ đến tróc cả da à?”
Vừa định trở mình ngủ, tôi bỗng nghe thấy tiếng ậm ừ mờ ám từ ngoài sân, bỗng chốc tôi tỉnh hẳn.
Hay là, muốn nhìn, muốn nhìn, nhìn một chút thôi….
Mặt không biến sắc, tôi trùm kín đầu trong chăn:
“Không, mày không muốn.”
…
9
Kết quả là năm phút sau, tôi vẫn trèo lên tường. Vừa mới ngẩng đầu định nhìn sang, liền chạm phải một đôi mắt mỉm cười, mặt tôi đỏ bừng.
Thì ra anh đang giặt quần áo ngoài sân.
“Không phải đâu, anh à, nửa đêm giặt đồ thôi đã đành, nhưng kêu lớn như vậy có quá không?”
Tôi cẩn thận hỏi:
“Vừa nãy anh giặt đồ thật hả?”
Anh nhếch môi cười nhẹ:
“Không thì là gì?”
Mẹ kiếp, giặt cái đồ thôi mà cũng phải bày vẽ như thế. Mà cũng phải nói, âm thanh đó thật sự có chút quyến rũ, làm tôi nghe mà mềm cả tai.
Tôi cười gượng:
“Thôi được rồi, vậy em về ngủ đây.”
Đang định trèo xuống thì Tần Tiêu đã đưa tay kéo tôi từ trên tường xuống, ép vào tường, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Giang Duệ, em không định giải thích cho anh sao?”
Tôi chớp mắt:
“Giải thích gì cơ?”
Anh khẽ cười:
“Nhìn lén ‘trai tân’ nhà người ta tắm mà không tính làm gì hả?
“Nhìn lâu như thế rồi, không định chịu trách nhiệm sao?
“Thân thể anh cho em xem hết rồi, sau này còn ai thèm lấy anh nữa?”
Tôi: “…”
Anh hơi cúi gần xuống, khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở.
Tôi lỡ lời: “Em .”
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng. Bên tai tôi vang lên tiếng cười nhẹ:
“Được.”
10
Tôi không còn nhớ mình quay về phòng kiểu gì nữa, chỉ biết trước khi ngủ, tôi lại nghĩ đến gương mặt của Tần Tiêu.
“Thôi kệ, cũng không thiệt gì.”
Chỉ là yêu đương thôi mà.
Thế nên sau đó, mỗi lần nhìn anh tắm, tôi đều cực kỳ thản nhiên, thậm chí có khi còn nhảy xuống… sờ thử vài cái rồi mãn nguyện về ngủ.
Chỉ là sắc mặt của Tần Tiêu có vẻ kỳ quặc.
Cho đến khi tôi uống vài chén rượu quê và bắt đầu say, giữa lúc anh đang tắm thì tôi lại đẩy anh ngồi lên ghế, ôm chặt lấy eo anh rồi hôn lên cơ bụng. Rồi… lăn ra ngủ mất.
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên giường của Tần Tiêu.
Tôi hoảng hốt không thôi, vội xỏ giày vào rồi trèo tường chạy về. Tần Tiêu đứng một bên, ánh mắt tràn đầy trách móc.
..
Hằng ngày, Phí Khiêm Nam vẫn đến tìm tôi, xin lỗi đủ kiểu. Chỉ là tôi không thèm đoái hoài đến anh ta. Ai bảo nhà bên cạnh có một đôi mắt rực lửa cứ nhìn tôi cháy bỏng như thế chứ.
Cho đến khi bác Lưu nói với tôi:
“Cái cậu thành phố kia với Tần Tiêu đánh nhau ngoài đồng rồi.”
Tôi vội chạy ra chỗ cánh đồng vừa mới thu hoạch lúa xong, trên đồng đã trống trải nên từ xa, tôi đã thấy Phí Khiêm Nam xô ngã Tần Tiêu xuống đất.
Tôi vội vàng đến đỡ Tần Tiêu dậy, anh hơi khựng lại rồi tựa vào vai tôi một cách tự nhiên.
“Phí Khiêm Nam, anh đang làm gì thế? Anh về Bắc Kinh đi, tôi đã nói rồi, tôi không đi cùng anh đâu.”
Mắt Phí Khiêm Nam đỏ hoe:
“Giang Duệ, em nhất định phải thế sao? Anh biết anh sai rồi, lẽ ra không nên bỏ tay em khi gặp người quen lúc hẹn hò, cũng không nên chê em thô lỗ, rồi đi với Thương Tư Tư.”
“Chỉ là anh thấy cô đơn quá khi ở nước ngoài. Anh chỉ là quá mù quáng nên mới đánh mất em.”
Tôi nhìn sang Tần Tiêu, tuy mặt anh không biểu cảm nhưng đôi môi mím chặt. Tôi thở dài, nắm lấy tay anh, lúc đó anh mới dần dần thả lỏng.
11
“Phí Khiêm Nam, anh không cần xin lỗi tôi nữa. Dạo này anh ở đây, cứ muốn tôi đi cùng anh lên Bắc Kinh, nhưng mỗi lần anh đi ngang qua nhà tôi, anh đều không tự chủ mà nhăn mày, anh có biết không?”
“Ngay cả khi bố mẹ tôi đứng đó, anh cũng không bước lên chào, dù chỉ là đồng nghiệp đi chăng nữa thì họ cũng lễ phép hơn anh.”
“Anh luôn miệng bảo tôi đi theo anh, nhưng Phí Khiêm Nam, đây là nhà của tôi. Anh nghĩ tôi chỉ đang giận dỗi với anh, thậm chí còn tưởng chỉ cần anh quay lại là tôi sẽ tha thứ và bên anh sao?”
“Tôi chưa từng thấy bố mẹ mình là điều gì đáng xấu hổ, chưa từng thấy ngôi nhà này đáng xấu hổ, chỉ là tôi thấy anh mới thật đáng xấu hổ. Anh đã theo đuổi tôi, nhưng cũng chính anh coi thường tôi.”
Tôi nhìn Phí Khiêm Nam mà trong lòng chỉ cảm thấy bình lặng, không còn chút cảm xúc nào được khơi dậy nữa.
“Phí Khiêm Nam, chẳng ai lại không muốn được như anh, lớn lên trong biệt thự ở Bắc Kinh, nhưng đó chỉ là anh may mắn hơn thôi, không có nghĩa là chúng tôi kém hơn anh.”
“Vả lại, tôi có bạn trai rồi.”
Ngày trước, không biết bao lần tôi đã cảm thấy tự ti vì hành động của anh ta, thậm chí còn lo được lo mất.
Nhìn thấy ảnh anh ta và Thương Tư Tư tay trong tay, “thân mật” trong khách sạn ở Paris trên mạng xã hội, dù tôi giả vờ không bận tâm, nhưng cũng từng tự hỏi liệu có phải mình quá tệ nên bị bỏ rơi dễ dàng như thế.
Nhưng bây giờ, tôi đã hoàn toàn buông bỏ.
12
Sắc mặt Phí Khiêm Nam có chút tái nhợt:
“Em thật sự đang ở bên anh ta sao? Giang Duệ, em thật sự tuyệt vọng đến thế sao?”
“Một người giết lợn mà em cũng để mắt được. Rời xa anh rồi, mắt nhìn người của em kém đến thế à?”
Sự khinh bỉ trong mắt anh ta khiến tôi đau nhói.
Có lẽ anh ta còn chẳng nhận ra rằng, không phải vì tôi và Tần Tiêu ở bên nhau mà anh ta trở nên mất kiểm soát đến thế. Anh ta chỉ xem tôi như công cụ, như tài sản riêng của mình, không thể chấp nhận việc tôi từ chối quay lại với anh ta mà lại ở bên Tần Tiêu.
“Giết lợn thì sao? Tôi là người cho lợn ăn đây này.”
“Đúng vậy, tôi thích anh ấy đấy thì sao. Anh còn dám nói mắt nhìn người của tôi kém đi sao? Không hề, ngược lại tôi thấy lúc trước mình mắt mờ mới từng ở bên anh.”
Mắt Phí Khiêm Nam lập tức đỏ lên.
Anh ta từ nhỏ học hành xuất sắc, gia cảnh sung túc, luôn được người khác tung hô nên làm sao chịu nổi mấy câu đó của tôi. Anh ta nghiến răng, trừng mắt nhìn Tần Tiêu:
“Em bảo vệ anh ta đến vậy sao? Em tưởng anh ta là người tốt à?”
“Anh ta vừa nói em hôn anh ta, nên anh mới ra tay đánh anh ta. Em đừng để anh ta lừa.”
Tôi nhìn Tần Tiêu, anh vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, trông rất thản nhiên, chỉ có đôi tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
“Chuyện này không liên quan đến anh.”
Nói xong tôi liền kéo Tần Tiêu rời đi.
13
Sau khi khử trùng vết thương cho Tần Tiêu, tôi kéo chiếc áo ba lỗ đen của anh lên.
Vết đỏ trên bụng anh đã mờ đi nhiều, nhưng vẫn còn thấy rõ. Chỉ là… Phí Khiêm Nam làm sao nhìn thấy chỗ này?
Tôi nghi ngờ nhìn khuôn mặt của anh. Tần Tiêu mím chặt môi, quay mặt đi không nhìn tôi, ngay cả cổ cũng đỏ lên.
Tôi bật cười. Không ngờ, trông anh kín đáo ít nói vậy mà lại có tính cách khác biệt thật.
Nhưng thôi, ít nhất Phí Khiêm Nam cuối cùng cũng rời đi.
“Đừng có lần sau nhé.”
Tần Tiêu khẽ đáp lại một tiếng.
Má anh cũng bị trầy một chút, chỉ là vết thương rất nhỏ, tôi phải ghé sát mới nhìn thấy. Không hiểu sao, tôi lại cúi xuống, khẽ hôn lên đó.
Hơi thở của Tần Tiêu trở nên gấp gáp hơn, anh hơi nâng cằm lên rồi hôn lên môi tôi.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, phát ra tiếng nuốt nhẹ. Tôi gần như không thở nổi, chỉ cảm thấy sao người này lúc này trông thật quyến rũ. Thế là tôi cũng đáp lại. Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, siết chặt.
Và khi cả hai đang chìm đắm thì từ phía sau đột nhiên vang lên tiếng xẻng và giỏ tre rơi xuống đất.
Toàn thân tôi cứng đờ, quay lại và thấy bố mẹ đang đứng sững nhìn chúng tôi, biểu cảm trên mặt đầy kinh ngạc.
Có lẽ nhận ra tình huống này là gì nên hai người vội vã chạy ra khỏi cửa, một người rẽ trái, một người rẽ phải, trông luống cuống đến buồn cười.