9
Để có trạng thái tốt nhất tỏ tình với Khương Ứng Tinh, tôi quyết định bắt đầu… giảm cân.
Sáng ăn trứng gà, trưa ăn đùi gà, tối ăn ức gà.
Ăn suốt một tuần, mặt tôi tái như rau luộc.
Cuối cùng, vào một đêm tội lỗi…
Tôi không nhịn được nữa, đặt ngay combo “Họ hàng nhà Heo”.
Tai heo trộn, ba chỉ chiên giòn, móng giò kho đậm đà.
Ăn nhiều dầu mỡ đột ngột, nửa đêm tôi bắt đầu ói mửa không ngừng.
Vốn định canh đúng 0h chúc mừng sinh nhật Khương Ứng Tinh.
Nhưng tình hình lúc ấy quá khẩn cấp.
Lúc được bạn cùng phòng đưa đi viện, tôi còn quên đem theo điện thoại.
Khoa cấp cứu rạng sáng, tôi co ro trên ghế truyền nước.
“Bác sĩ bảo là viêm dạ dày cấp, do ăn uống kích thích.”
Tôi yếu ớt giơ tay: “Điện thoại của tôi…”
“Lúc này mà còn nhớ tới điện thoại à!”
Điền Thiểm tức đến dí tay vào trán tôi.
Lúc xong xuôi trở về ký túc, đã gần trưa.
Điền Thiểm dìu tôi yếu xìu bước từng bước.
Tôi tiếc rẻ:
“Chậc, vậy là em không còn là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật Khương Ứng Tinh nữa rồi.”
Vừa rẽ qua góc hành lang, đụng ngay bạn nam cùng lớp.
Thấy tôi, cậu ta vội vàng chạy tới.
“Bí thư lớp, cái bảng biểu hôm trước phát còn không?”
Tôi cau mày nhớ lại rồi gật đầu.
“Còn, nhưng ở phòng, cậu đợi dưới ký túc một lát nha.”
“Ừ.”
Đúng lúc đó Điền Thiểm có việc phải đi, liền giao tôi cho Trần Mặc.
Cậu ta cẩn thận đỡ tay tôi.
“Tôi khoẻ rồi, không cần đỡ đâu.”
Nhưng Trần Mặc vẫn cố chấp: “Không được, Điền Thiểm dặn rồi… mà bí thư cậu sao vậy?”
“Đừng gọi tôi là bí thư nữa, gọi tên đi.”
“Ờ…”
Tôi nheo mắt nhìn cậu ta: “Là cậu quên tên tôi nên mới gọi bí thư suốt đúng không?”
Trần Mặc ngước nhìn trời.
“Quên tên tôi mà nghe lời Điền Thiểm thế hả?”
Tôi nhấn mạnh “Điền Thiểm”.
Cậu ta vẫn im lặng, nhưng mặt đỏ rần.
Tôi vừa chọc vừa cười đi đến dưới ký túc thì chợt liếc thấy bóng dáng quen thuộc.
Hình như là Khương Ứng Tinh.
Tôi toan gọi, nhưng nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác vừa đi viện về, cuối cùng đành thôi.
Dù gì cũng sẽ gặp lại sau.
Lấy lại điện thoại, việc đầu tiên là nhắn tin chúc mừng sinh nhật.
“Chúc mừng sinh nhật! Tối nay rảnh không? Em có chuyện muốn nói với anh, tiện đưa quà luôn.”
Viết được nửa, tôi lại xoá hết.
Dù gì hôm nay vốn định tỏ tình.
Nhưng mặt tôi nhợt nhạt, mắt sưng vì thức đêm.
Không hợp làm “nữ chính tỏ tình” tí nào.
Chỉnh sửa nửa tiếng, cuối cùng tôi chỉ gửi đúng một câu:
“Chúc mừng sinh nhật!”
Gửi xong, tôi nằm vật xuống giường đầy thất vọng.
Bao nhiêu dũng khí tích lũy trong mấy ngày tan sạch.
Mơ màng thiếp đi, đến khi bị bạn lay tỉnh.
“Tầm Chân! Khương Ứng Tinh tìm cậu kìa!”
“Hả?”
Tôi dụi mắt, mơ màng.
“Nó nhắn cậu không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy, nên gọi sang cho tôi luôn.”
Tôi lật đệm tìm điện thoại, mới thấy mình vô tình bấm chế độ im lặng.
Vừa mở lên, thông báo tin nhắn ngập màn hình.
Nhìn xuống từ ban công, quả nhiên thấy Khương Ứng Tinh đang đứng dưới.
Dường như cảm nhận được, anh ngẩng đầu, ánh mắt chạm ngay tôi.
Anh chỉ tay vào điện thoại.
Cùng lúc đó, tin nhắn đến:
“Em xuống không?”
Tôi do dự, cuối cùng vẫn cầm quà xuống.
“Bà bảo em bị bệnh, đỡ chưa?”
“Chỉ là viêm dạ dày cấp, truyền dịch cái là khoẻ.”
Tôi đưa quà cho anh.
“Chúc mừng sinh nhật, đáng lẽ em định chúc đúng 0h, nhưng quên điện thoại.”
Khương Ứng Tinh gật đầu, giơ giỏ đồ ăn.
“Bà nấu cháo kê cho em, ăn đồ thanh đạm dễ chịu hơn.”
Tôi nhận lấy, bầu không khí lại lặng đi.
Tôi nhìn mũi giày mình, tim đập như trống trận.
“À đúng rồi, hôm nay sinh nhật anh, nhớ ước nha!” Tôi phá tan không khí.
Anh hơi ngẩn ra, rồi bật cười.
“Ừ.”
Nói rồi anh nhìn tôi, ánh mắt như phát sáng.
“Em có điều ước gì không? Anh có thể ước giùm.”
Tôi tim nhảy một nhịp, đầu nóng lên buột miệng:
“Gì cũng được sao?”
“Ừ.”
Anh gật đầu, ánh mắt tập trung đến nỗi mặt tôi nóng ran.
Tôi hít sâu, tay siết chặt vạt áo.
Nhìn thẳng vào mắt anh, tôi nửa đùa nửa thật:
“Vậy em muốn… anh.”
Thời gian như đông cứng.
Đồng tử Khương Ứng Tinh co lại, yết hầu khẽ chuyển động.
Thấy anh không đáp, tôi luống cuống.
“Không phải… em đùa đó ha ha.”
Anh vẫn không nói gì, nhưng mắt bắt đầu đỏ.
“Anh… không phải định khóc đấy chứ?”
Anh cúi đầu tránh ánh mắt tôi.
Tôi sao tha cho anh được, lôi điện thoại chụp lia lịa.
“Chụp gì đó?” Anh hoảng.
“Chụp ảnh anh khóc!
“Lúc cần em sẽ đem ra uy hiếp!”
“Khương Ứng Tinh, anh cũng không muốn bị lộ ảnh khóc chứ?”
Tôi chưa nói xong đã cười không nhịn được.
Anh cũng cười, mắt vẫn còn chút nước.
Anh lấy điện thoại từ tay tôi, nhìn tôi chăm chú:
“Không có ảnh cũng được.”
“Hả?”
“Không cần uy hiếp, không có ảnh anh cũng sẽ nghe lời em.”
“……”
Tôi như bị đánh trúng tim.
“Lạc Tầm Chân, anh thích em.
“Lẽ ra phải có nghi thức gì đó, nhưng anh nhịn không nổi nữa rồi.
“Xin lỗi, nhưng anh vẫn muốn hỏi—
“Em đồng ý làm bạn gái anh không?”
Tim tôi đập đến mức sắp văng khỏi lồng ngực.
Trên lầu có tiếng hú hét cố nén, nhưng lúc này thế giới của tôi chỉ có Khương Ứng Tinh.
“Nếu vậy thì…”
Tôi đỏ mặt thì thầm:
“Sau này anh lo chạy bộ cho em nha, bạn trai!”
10
Yêu nhau rồi tôi mới biết Khương Ứng Tinh siêu bám người.
Tôi dặn anh chưa nói với chị Ngọc Trân vội.
“Tại sao? Anh mất mặt lắm à? Em định chơi xong bỏ à?”
Không phải! Đừng vu oan cho em!
“Chẳng qua là em với bà anh là chị em mà!”
Anh gật gù: “Càng tốt, chị em thành người thân.”
Tôi: ……
“Không được!”
Ban đầu là chị em thân thiết, giờ thành bạn gái cháu người ta.
Cảm giác hơi sai sai.
“Để từ từ em sẽ nói.”
Khương Ứng Tinh vẫn xị mặt.
Tôi phải hôn mấy cái mới chịu gật đầu.
Chân chị Ngọc Trân sớm khỏi, nhưng Khương Ứng Tinh vẫn đi tập Thái Cực cùng tôi mỗi sáng.
Chị hơi ngạc nhiên.
“Sao cháu cũng tới đây?”
Khương Ứng Tinh mặt tỉnh bơ: “Dạo này cháu thích Thái Cực.”
Còn nhấn mạnh hai chữ “Thái Cực”, ánh mắt thì nhìn tôi chằm chằm.
Tôi trừng mắt liếc anh.
“Tầm trước chị không bảo cháu đến giữ chỗ cho em à? Có khi vì thế mà thích luôn ấy.”
“Chị không có nha.”
Chị nhìn anh đầy nghi hoặc.
“Chị chỉ bảo em chắc không dậy nổi, nên nhắc cháu đến sớm thôi.”
Tôi và chị đồng loạt nhìn anh như đèn pha.
Khương Ứng Tinh giả vờ ngắm mây trời.
Tập xong, tôi với anh tay trong tay đi về.
“Hóa ra anh có âm mưu từ lâu rồi.”
Nghĩ tới chuyện chưa kịp hỏi lần trước, tôi buột miệng:
“Trong máy tính anh… không phải có ảnh em đấy chứ?”
Khương Ứng Tinh đỏ mặt, gật đầu.
Tôi cười phì.
Anh ôm tôi vào lòng, cằm tựa lên vai tôi.
“Cuối cùng cũng có được em rồi, chỉ là chưa có danh phận.”
Tôi chưa từng thấy anh dịu dàng đến vậy, tim mềm nhũn.
Tôi hôn nhẹ cằm anh: “Thôi về đi.”
Ai ngờ anh đột nhiên siết chặt eo tôi, mắt trầm xuống.
“Vậy thôi à?”
Chưa kịp phản ứng thì môi anh đã ập xuống.
Nụ hôn này sâu đến mức tôi suýt nghẹt thở.
Tôi đẩy anh, nhưng lại bị ôm chặt hơn.
Không biết bao lâu, anh mới chịu buông.
Vừa định đi ăn sáng thì thấy chị Ngọc Trân đang đứng cách đó không xa.
Tay còn cầm nửa cái quẩy, mặt đầy biểu cảm.
“Bà…” – Khương Ứng Tinh lần đầu nói lắp.
Tôi xấu hổ muốn chui xuống đất.
Chị nhìn qua lại giữa hai đứa, rồi dừng ở đôi tay đang đan vào nhau.
“Chị bảo mà, dạo này tập Thái Cực hăng thế là có lý do.”
Chị lại nhớ ra gì đó, bừng tỉnh:
“Hôm Tầm Chân đau bụng, sao cháu ngẩn ngơ thế.”
Tôi nhìn sang anh.
Anh xấu hổ kể:
“Em không trả lời tin nhắn, anh chạy đến ký túc tìm, thấy em được một cậu con trai đỡ đi…”
“Anh tưởng chỉ có mình anh thích em, sau nghe bà nói em bệnh mới biết là hiểu lầm.”
Gì mà nắm tay, đó là người ta đỡ tôi mà!
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt “bó tay thật rồi”.
“May mà kết cục vẫn đẹp.” – Anh cười hì hì.
Tôi nhìn chị Ngọc Trân, ngập ngừng.
“Em không cố tình giấu chị…”
“Được bao lâu rồi?”
Chị nghiêm mặt.
Tôi lo lắng, lắp bắp.
Khương Ứng Tinh bóp tay tôi, nhỏ giọng:
“Bà ơi, là con dụ dỗ cô ấy!”
Tôi: ……
Chị: ……
“Thật quá đáng! Hai đứa quen nhau rồi, sau này chị còn dắt em đi gặp trai kiểu gì nữa?”
Hả?
Gì thế này?
“Tầm Chân à, em dại quá! Vì một cái cây bỏ cả khu rừng!”
Khương Ứng Tinh khổ sở: “Bà ơi…”
“Thôi thôi, không quấy rầy tụi nhỏ nữa.”
Chị phẩy tay, còn nháy mắt với tôi.
Nhìn bóng chị xa dần, tôi thở phào, quay sang trừng anh.
“Tất cả tại anh đó.”
Anh cười rạng rỡ ôm tôi vào lòng:
“Sớm muộn gì cũng biết mà.”
Nói thế thôi.
Nhưng hôm sau tôi tới công viên tập Thái Cực, gặp lại chị, vẫn thấy hơi ngượng.
May mà chị vẫn cười nói như bình thường.
Lúc tôi làm động tác “ôm chim trái”, thấy có vài người lạ mới tập.
Tôi không để ý, cố gắng tập trung.
Đến khi kết thúc, một đôi nam nữ bước đến trước chị Ngọc Trân.
“Hai người gọi chị là… mẹ?”
Tôi suýt sặc nước bọt.
Gặp phụ huynh rồi á???
“Mẹ? Sao mẹ tới đây?” – Khương Ứng Tinh cũng sốc.
Mẹ anh là phụ nữ trung niên đẹp đẽ, nhìn hiền hậu.
Bỏ qua con trai, bà nhìn tôi đầy hào hứng.
“Con chính là cô gái thích thằng con trai ngốc nhà dì hả?”
Tôi căng thẳng líu lưỡi:
“Cháu… chào dì ạ.”
Dì đột ngột lấy từ túi ra một cái thẻ.
Tôi còn chưa kịp nói, Khương Ứng Tinh đã chắn trước.
“Mẹ! Cho dù mẹ đưa cô ấy 20 triệu, con cũng không chia tay cô ấy!”
Ủa??? Nhiêu vậy luôn hả?
Không khí đông cứng.
Mẹ anh trợn mắt: “Cái gì vậy? Đây là quà gặp mặt!”
Bà nhét thẻ vào tay tôi, vỗ vai an ủi:
“Con trai dì đầu óc không được nhanh, chắc con cực lắm.”
“Ra là cháu ruột nha~”
Chị Ngọc Trân cười đến run vai.
“Thôi thôi, đừng dọa con bé.”
Chị dắt phụ huynh về rồi, tôi liền đấm Khương Ứng Tinh hai cái.
Trên đường về, tôi hỏi:
“Nếu ba mẹ anh không đồng ý thì sao? Lỡ thật sự đưa tiền kêu em chia tay?”
“Thì em cứ nhận.”
“Rồi sao?”
“Thì mình yêu thầm lén lút.”
“Lỡ bị bắt thì sao?”
“Thì anh nói do anh dụ em, là anh năn nỉ làm cún của em.”
Nắng sớm trải dài trên đường lát đá, kéo bóng chúng tôi thật xa.
Những buổi sáng như thế này, chúng tôi còn rất nhiều.
[Hoàn]