Tôi đặt đũa xuống, gọi bảo mẫu, cầm theo túi rác, bắt đầu lục tìm đống đồ ăn vặt Cố Tinh Nhiên giấu trong nhà.
Vừa đến đầu giường, đã bắt quả tang nó đang chổng mông ăn khoai tây chiên.
Thấy từng gói đồ ăn vặt lần lượt rơi vào túi rác, đôi tay mũm mĩm của nó run lên.
“Chị thật không có võ đức!”
Tôi làm ngơ.
Cố Tinh Nhiên biết không ngăn được nữa, vội vàng nhét hết phần khoai còn lại vào miệng, nhai điên cuồng.
Thấy tôi đi ra, nó thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ tôi lại quay đầu tiến thẳng vào phòng giải trí và thư phòng – nơi nó thường lui tới.
Thằng bé này cũng khôn, biết không bỏ hết trứng vào một giỏ.
Nhưng chiêu đó, tôi hồi bé chơi rồi.
Cố Tinh Nhiên hoàn toàn sụp đổ.
“Hu hu hu, tha cho mấy món ăn vặt đi, cầu xin đó!”
“Đó là combo giới hạn của con! Con dành dụm tiền tiêu vặt bao lâu mới mua được, còn chưa nỡ ăn mà!”
“Muốn lấy gì thì lấy con luôn đi, đừng lấy đồ ăn của con mà!”
“Đồ ăn vặt! Không có mày, tao sống sao nổi!”
Lần này, Cố Tinh Nhiên thực sự khóc rồi.
Nó vừa lau nước mắt, vừa thút thít rất nhỏ.
【Haha, nhìn nhóc béo này khóc sao mà buồn cười, còn đáng yêu nữa là.】
【Bình thường ghét trẻ con khóc lắm, nhưng Cố Tinh Nhiên khóc nhỏ nhẹ, không hét ầm lên như mấy đứa khác. Không thì tôi đã out rồi.】
【Trở lại chuyện chính, có khi nào thằng bé khóc như vậy vì sâu trong tiềm thức, nó biết người xuyên sách không phải mẹ ruột của mình…】
【Ối giời, comment trên làm tôi nổi da gà…】
Tôi ngồi xổm xuống, ôm lấy Cố Tinh Nhiên, vỗ vỗ lưng nó, bảo rằng mấy món ăn vặt chỉ là tạm thu giữ, chứ không phải đem vứt đi.
Sau này chỉ cần nó ăn uống đàng hoàng, tôi sẽ trả lại.
Nó ngừng khóc ngay lập tức, nghiêng đầu dựa vào vai tôi, rồi níu lấy vạt áo tôi, khẽ nói:
“Mẹ…?”
Tôi dịu dàng đáp lại:
“Ừ, con ngoan.”
6
Sau vụ “chiến dịch dẹp đồ ăn vặt”, Cố Tinh Nhiên đột nhiên ngoan hẳn.
Nhưng tật hay lén ăn vẫn chưa bỏ được.
Chỉ trong hai ngày, tôi với nó đã đấu trí tới hơn ba trăm hiệp.
Cho đến khi tôi tung ra đòn sát thủ.
Tôi bàn với nó rằng nếu thực sự thèm ăn vặt quá, thì vẫn được ăn.
Nhưng ăn bao nhiêu, phải tiêu hao bấy nhiêu.
Lúc đầu Cố Tinh Nhiên không coi là gì, gật đầu ngay lập tức.
Cho đến buổi tối khi đi dạo, tôi đẩy ra một chiếc xe lắc.
Cố Tinh Nhiên cứ tưởng tôi mua cho nó, liền cảm động cảm ơn.
Nhưng khi thấy tôi ngồi phịch lên xe, nó sững người.
Ngay sau đó lại hào phóng nói: “Không sao, mẹ chơi trước cũng được.”
Tôi cười không nói gì, cầm dây thắt lưng buộc lên người nó.
Cố Tinh Nhiên nhìn tôi ngơ ngác.
Tôi nói:
“Hôm nay con ăn hai gói khoai tây, một hộp kem, một gói bim bim cay, hai miếng sô-cô-la và một chiếc bánh nhỏ.
Mẹ tính rồi, chỉ đi bộ thì không thể tiêu hết lượng calo đó.
Nên, chúng ta cùng tham gia hoạt động thân thiện gắn kết mẹ con nhé.”
Vâng, chính xác.
Cái gọi là “hoạt động mẹ con” tức là tôi ngồi xe lắc, còn Cố Tinh Nhiên kéo xe phía trước.
“Con là trẻ con mà!”
“Ừm, vậy thì chọn đi: hoạt động mẹ con hay là đồ ăn vặt?”
Cố Tinh Nhiên im lặng.
Cố Tinh Nhiên cúi đầu kéo xe.
Cố Tinh Nhiên kéo đến mức mặt mũi méo xệch thành sticker biểu cảm.
7
Cuối tuần trôi qua, Cố Tinh Nhiên được bảo mẫu đưa đến trường mẫu giáo.
Tôi tranh thủ thời gian rảnh xem xét lại tình hình vận hành công ty.
Công ty này vốn do tôi và Cố Diên Châu cùng sáng lập.
Anh phụ trách kỹ thuật, tôi phụ trách đối ngoại và quảng bá.
Cố Diên Châu là một người hướng nội điển hình, không giỏi giao tiếp.
Không ngờ năm năm trôi qua, anh vẫn có thể vận hành công ty ngày càng phát triển.
Cổ tức từ số cổ phần đứng tên tôi cũng tăng gấp nhiều lần.
Điều này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm — dù sau này chúng tôi có xảy ra chuyện xấu nhất, tôi vẫn có vốn để làm lại từ đầu.
Tôi nhanh chóng cập nhật lại thông tin trên mạng để bù khoảng trống năm năm qua, đồng thời lên kế hoạch tìm các dự án đầu tư đáng tin cậy.
Đúng lúc đó, điện thoại bỗng vang lên.
“Phụ huynh của Cố Tinh Nhiên phải không ạ?”
“Cậu bé đã đánh bạn trong trường, phụ huynh bên kia cũng đã tới, mời chị lập tức đến ngay.”
Đạn mạc:
【Tới rồi tới rồi, pha vả mặt kinh điển màn đầu tiên.】
【Có nhầm lẫn gì không chứ? Cố Tinh Nhiên bị chị pháo hôi dạy cho một trận rồi, sao còn dám làm càn nữa?】
【Không có nhầm đâu, tôi thấy rõ ràng lắm, Cố Tinh Nhiên cố ý mà, bản chất ác sẵn rồi.】
【Bao giờ cái nhà này chết hết đi cho tôi đỡ tức. Nhưng mà béo con dám bắt nạt con gái nữ chính cũng coi như đụng trúng lưỡi dao rồi.】
【Tên mập chết tiệt tưởng nhà có tí tiền là ngon à, biết đâu nam chính là thái tử gia giới chính trị, đợi khi ảnh theo đuổi lại nữ chính, một cú búng tay là dẹp luôn cái nhà họ Cố.】
Thấy vậy, tôi khẽ nhướng mày, âm thầm ghi nhớ một thông tin quan trọng.
8
Khi tôi đến, Cố Tinh Nhiên đang đứng lặng ở góc tường, cúi đầu im lặng.
Không xa, một người phụ nữ xinh đẹp đang dịu dàng dỗ dành một bé gái.
Có lẽ sợ tôi chối tội, cô giáo ngay lập tức mở đoạn camera giám sát.
Tuy nói “hành hung” có hơi nặng, nhưng quả thực Cố Tinh Nhiên đã đẩy bạn ngã.
Tôi ngồi xổm xuống.
“Bạn đó có chửi con không?”
Cố Tinh Nhiên nhìn tôi, lắc đầu.
“Hay là bạn ấy âm thầm bắt nạt, làm gì tổn thương con mà người lớn không thấy?”
Cố Tinh Nhiên nghĩ ngợi một chút, rồi lại lắc đầu.
Đạn mạc:
【Chị pháo hôi đừng hỏi nữa, con gái nữ chính đang chơi đồ chơi yên ổn, tên mập tự chạy đến bắt chuyện, người ta không thèm trả lời, thế là nổi đóa, đẩy ngã luôn. Đúng kiểu… tởm.】
【Ai hiểu được cái cảm giác muốn vả mà không vả được xuyên màn hình này không?】
【Không cha dạy, không mẹ dưỡng, mà là phá hoại luôn đấy. Nếu là con tôi, tôi đạp cho mấy phát trước cho hả giận.】
Mặc dù đạn mạc đã nói rõ cả tiền căn hậu quả, tôi vẫn kiên nhẫn hỏi:
“Vì sao con lại bắt nạt bạn?”
Cố Tinh Nhiên quay mặt đi, không chịu nhìn tôi.
Tôi xoa đầu nó, không ép nữa.
Sau đó tôi bước đến chỗ mẹ của bé gái, nhẹ nhàng xin lỗi, đồng thời cam kết sẽ bồi thường chi phí thuốc men, dinh dưỡng và thiệt hại của phụ huynh.
Người phụ nữ vốn còn đang tức giận lập tức dịu xuống.
Chắc chị ta tưởng gặp phải kiểu phụ huynh ngang ngược, ai ngờ tôi lại hòa nhã, nên cũng đỡ căng.
9
Chiều đó, tôi xin nghỉ cho Cố Tinh Nhiên.
Trước khi rời trường, cô giáo đặc biệt gọi tôi lại.
“Chị là mẹ của Cố Tinh Nhiên đúng không, tôi không muốn tố cáo gì, nhưng cháu bé không phải lần đầu đánh bạn ở trường.
Trước kia toàn là con trai, va chạm chút thì cũng bình thường, chị cho bảo mẫu đến tôi cũng nhắm mắt bỏ qua.
Nhưng lần này cháu lại đánh cả con gái, chị cũng thấy đấy, bé kia chẳng làm gì cả.”
“Làm cha mẹ, dù có bận đến đâu, sinh con ra thì cũng phải có trách nhiệm.”
……
Rời khỏi văn phòng giáo viên, Cố Tinh Nhiên đang đứng đợi bên ngoài, mím môi nhìn tôi.
Nó chắc tưởng tôi sẽ mắng một trận, nhưng tôi chẳng nói gì.
Về đến nhà, tôi cũng hành xử như thường.
Ngược lại, chính nó là người tỏ ra bất an.
Lâu lâu lại chạy đến xem tôi đang làm gì.
Khi ăn cơm cũng không còn đấu trí với tôi nữa, ngoan ngoãn ăn theo trình tự rau – thịt – cơm.
Khi đi dạo buổi tối, nó còn chủ động đề nghị kéo xe tiếp.
Tôi từ chối.
Tôi nói hôm nay nó không ăn quá nhiều, không cần tập nặng.
Nó cúi đầu lí nhí: “Dạ…”
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ít nhất, con tôi… vẫn còn có thể dạy dỗ được.
10
Quả nhiên, chưa được bao lâu.
Cố Tinh Nhiên đã lặng lẽ bước đến kéo vạt áo tôi.
“Mẹ… mẹ không mắng con à? Chuyện hôm nay ấy.”
Tôi dịu giọng đáp:
“Mẹ tin con. Trước khi biết rõ nguyên do, mẹ không muốn vội vàng trách nhầm con.
Dù mọi người đều nói con sai, mẹ vẫn muốn nghe lý do của con.
Ít nhất, con luôn có quyền được giải thích trước trong lòng mẹ.”
Lời vừa dứt, Cố Tinh Nhiên bỗng òa khóc.
Nó nhào vào lòng tôi, liên tục xin lỗi.
Nó nói nó thật sự không cố ý, chỉ là muốn được Tiên Tiên để ý, muốn được chơi cùng.