21

Thấm thoắt lại trôi qua một năm, Cố Tinh Nhiên bắt đầu thay răng.

Để phòng nó lén ăn sô-cô-la ban đêm, tôi đã đặt một chiếc camera nhỏ trong tủ lạnh.

Không ngờ vừa đến ngày thứ ba đã bị tôi bắt quả tang.

Khi đó, Cố Diên Châu đang dụ tôi bịt mắt lại, tập trung cảm nhận anh.

Vừa nghe điện thoại vang lên, anh đã nhanh tay giật lấy.

“Giang Vấn Dư, tập trung nào.”

“Cố Diên Châu, nhột quá…”

“Thế thế này thì sao?”

Tôi siết tay quanh cổ anh, cảnh cáo rằng anh lại nặng tay rồi.

Nhưng lần này, anh chẳng buồn nghe.

Tôi cắn môi, cố nhịn tiếng thét sắp bật ra, thở hổn hển từng đợt.

“Cố Diên Châu, anh… làm người đi.”

Anh cong môi cười khẽ bên tai tôi:

“Thì anh đang… làm người mà.”

…………

Kết quả của một đêm cuồng loạn là đến sáng hôm sau, tôi mới nhớ ra phải kiểm tra camera trong tủ lạnh.

Nhưng đã muộn rồi — viên sô-cô-la đó đã yên vị trong bụng Cố Tinh Nhiên.

Tức điên người, tôi gọi cả hai cha con ra mắng một trận.

Cố Tinh Nhiên giả bộ đáng thương, cầu xin tha thứ.

Cố Diên Châu cảm thấy phải chịu trách nhiệm, liền mở miệng nói dối trắng trợn:

“Thật ra là anh nhờ Tinh Nhiên lấy giúp… là anh muốn ăn sô-cô-la.”

Tôi nhếch môi cười lạnh:

“Ý anh là, anh… kiệt sức?”

Cố Diên Châu lập tức im bặt.

Đạn mạc:

【Hôm qua màn hình tắt mà? Kiệt sức gì? Cố Diên Châu anh sao rồi đấy?】

【Không sao đâu, cưng đi chơi chỗ khác đi.】

【Cố ba nhà ta lại bắt đầu lên sàn trình diễn rồi đấy.】

Thấy bố không đỡ đòn được, Cố Tinh Nhiên sợ tôi giận lây, cũng bắt đầu bịa chuyện:

“Mẹ ơi, thật ra hôm qua là một ngày rất quan trọng!”

“Ngày gì cơ?”

“Ngày sinh nhật của tủ lạnh! Con nghĩ nó làm việc vì nhà mình nhiều năm như vậy, phải tặng nó một món quà.”

“Vậy nên con ăn hết sô-cô-la của nó?”

Cố Tinh Nhiên chu môi:

“Con giúp nó giảm cân thôi mà.”

Đạn mạc:

【Tủ lạnh: Có phải ngày nào cũng giống ngày nào đâu, hôm qua tôi sinh nhật mà.】

【Tủ lạnh: Chủ nhân tốt quá, kiếp sau tôi lại theo cô.】

【Bé Tinh Nhiên nói nhăng cuội gì mà đáng yêu quá vậy, lại đây thơm cái nào 】

22

Như một cái giá phải trả cho việc lén ăn vặt rồi còn ngụy biện.

Tối hôm đó, tôi lôi chiếc xe lắc quen thuộc ra.

Chỉ tay bảo Cố Diên Châu ngồi lên.

“Luật cũ, ăn bao nhiêu, tiêu bấy nhiêu.”

Cố Tinh Nhiên ngoan ngoãn nhận lệnh kéo xe.

Cố Diên Châu thì mặt đỏ như gấc.

Ngoài quảng trường, những người đi dạo xung quanh bật cười thích thú.

Tôi an ủi anh, bảo đến vòng thứ ba sẽ đổi người.

Anh vừa tủi thân vừa đồng ý.

Đến vòng thứ ba, anh vui mừng đứng dậy.

“Vợ ơi, tới lượt em.”

Tôi nhún vai:

“Không chơi nữa đâu, trời tối rồi, về nhà thôi.”

Cố Diên Châu: …???

Anh đành ngậm ngùi xách xe lên.

Từ xa, Cố Tinh Nhiên lon ton chạy lại, nhìn đông nhìn tây, cười híp mắt nắm lấy tay cả hai người.

Tối nay, ánh trăng rất đẹp, gió cũng rất dịu dàng.

Có gió mát, có tiếng ve, có một gia đình ba người — bình yên, hạnh phúc, và mãi mãi bên nhau.

Phiên ngoại – Lời tự thú của người xuyên sách

Sau khi đột tử vì tăng ca, tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết vừa cày xuyên đêm hôm trước.

Đáng tiếc, tôi không phải nữ chính, cũng chẳng phải nữ phụ, chỉ là một vai pháo hôi chết mất xác từ đầu truyện.

Hệ thống nói tôi là vợ của đại phản diện, mẹ của tiểu phản diện.

Nhiệm vụ của tôi là làm ấm lại trái tim hai cha con họ, giúp họ bước ra khỏi bóng tối.

Tôi ngoài mặt đồng ý, trong lòng lại khinh bỉ.

Xã súc như tôi, việc đến tay là tôi xử lý theo cách của tôi.

Kiếp trước làm trâu làm ngựa đủ rồi, còn sức đâu mà đi “làm ấm lòng người khác”.

Huống chi nhân vật pháo hôi trong sách được nhắc đến sơ sài, tôi nào biết cô ta có tính cách gì.

Quả nhiên, vừa ở cữ về chưa được bao lâu, Cố Diên Châu đã phát hiện ra tôi khác lạ.

Tôi dứt khoát “tung bài”, chơi bài tận hưởng.

Mấy lần tôi còn thấy anh ta âm thầm nhìn tôi lúc ngủ với ánh mắt rất… âm u.

Nhưng sao chứ? Chỉ cần tôi còn chiếm thân thể này, anh ta làm gì được tôi?

Chưa kể, tôi cũng đâu tự nguyện đến đây, là do hệ thống ép.

Quản lý con cái? Xin lỗi, tôi không có hứng.

Trẻ con muốn gì thì cho, đừng quấy tôi là được.

Mà xuyên sách cũng có lợi đấy chứ.

Cuối cùng tôi cũng biết cảm giác ngồi mát ăn bát vàng là gì.

Đồ hiệu, trang sức, xe thể thao — tôi mua không chớp mắt.

Dù không biết lái cũng chẳng sao, tôi… thích.

Chỉ có một điều phiền: Cố Diên Châu lại chung thủy đến phát bực, còn không cho tôi đi quán bar tìm trai đẹp.

Quá chán rồi.

Dù là mỹ thực hay kim cương, ăn nhiều rồi cũng phát ngấy.

Vậy nên đến năm thứ năm, tôi chịu hết nổi.

Bị hệ thống mắng, tôi chửi lại.

Nó tưởng tôi không làm gì được nó — ha, tôi đã sớm điều tra quy trình khiếu nại.

Thành công rút lui khỏi thế giới này.

Còn cái đống bừa bộn tôi để lại ấy à?

Trời sập thì kẻ cao chịu đi, tôi chạy trước. Bye.

Phiên ngoại – Cố Tinh Nhiên

Cố Tinh Nhiên cũng chẳng nhớ rõ mình bắt đầu nghi ngờ mẹ không phải mẹ ruột từ khi nào.

Có thể là khi cậu phát sốt, mẹ lại giao cho bảo mẫu, còn mình thì đứng trước gương thử váy.

Hoặc là khi cậu nêu ra một yêu cầu vô lý đến mức chính mình cũng thấy quá đáng, mẹ vẫn không chút do dự đồng ý.

Lại hoặc là do phản ứng lạ lùng của bố vài lần.

Không nhớ nữa.

Chuyện như vậy xảy ra quá nhiều.

Thật sự không thể nhớ hết.

Cậu chỉ biết ánh mắt mẹ nhìn mình… chưa bao giờ có tình cảm.

Không có ôm hôn như các bà mẹ khác.

Mỗi lần nói chuyện cũng chỉ là qua loa.

Thế thì cậu cũng phải phản kháng chứ.

Cậu dần dần không còn để tâm đến người gọi là “mẹ” ấy nữa.

Chỉ là, mỗi khi bố không có nhà… cậu lại thấy buồn.

Và nỗi buồn ấy, chỉ khi được ăn đồ ăn vặt mới dịu đi một chút.

Bố từng dạy dỗ cậu, khi cậu thấy hợp lý thì đều nghe lời.

Chỉ có một lần, cậu không nhịn được mà hét lên:

“Nếu mẹ con còn sống, chắc chắn sẽ không đối xử với con như thế này!”

Nhưng vừa nói xong, cậu đã hối hận.

Biểu cảm của bố như thể toàn thân đều tan vỡ.

Bố mấp máy môi mấy lần, cuối cùng lại chẳng nói gì.

Cậu vội vàng xin lỗi.

Bố chỉ xoa đầu cậu.

“Không trách con…”

Cố Tinh Nhiên từng nghĩ, có lẽ cả đời cậu sẽ như vậy.

Bị mọi người ghét bỏ, rồi cũng ghét bỏ cả thế giới.

Cho đến một ngày…

Mẹ bắt cậu, cùng bảo mẫu quấn chặt tay lại.

Cậu hơi bất ngờ — có gì đó… đã thay đổi.

Sau đó, mẹ bắt đầu dạy dỗ cậu, giảng giải cho cậu hiểu.

Cậu bắt đầu thấy mẹ thật sự là… mẹ của mình.

Thật ra sau này, cậu chẳng còn quá thích đồ ăn vặt nữa.

Nhưng trong thời gian ngắn, cậu vẫn rất thích cảm giác — được mẹ quan tâm.

Hihi.

Phiên ngoại – Cố Diên Châu

Đạn mạc biến mất vào một ngày của năm sau.

Lúc đó, Giang Vấn Dư đã quá chán việc bị gọi là “chị pháo hôi”, liền mở miệng nói:

“Tôi tên là Giang Vấn Dư, không phải pháo hôi gì hết.”

Ngay khoảnh khắc đó, như thể quy tắc đã nhận ra bug đang ẩn nấp.

Đạn mạc lập tức biến mất không dấu vết.

Sau này, Cố Diên Châu mới biết chuyện từ miệng vợ.

Anh có phần uất ức, vùi đầu vào bụng cô.

“Bảo sao em nhất định không chịu đọc nhật ký của anh.”

Giang Vấn Dư xoa đầu anh.

“Nay đọc.”

Khi mở khóa, cô trêu chọc:

“Vẫn là ngày mình gặp nhau lần đầu à?”

Cố Diên Châu không đáp, chỉ cúi xuống hôn cô.

Bởi vì… với anh, đó là ngày quan trọng nhất đời.

Nhật ký bên trong rất đơn giản.

Ngoài những dòng như ghi sổ nhật trình về việc anh làm, việc con làm, còn lại toàn là… nghĩ về vợ.

Có những trang chữ nhòe vì nước, nhưng lại càng khiến cảm xúc chân thật hơn.

Giang Vấn Dư vuốt nhẹ từng hàng, ngẩng đầu hôn lên khóe mắt anh.

“Lớn vậy rồi, mà còn giống trẻ con.”

Tình yêu có thể khiến con người sâu sắc hơn… cũng có thể khiến họ ngốc nghếch như con nít.

Cố Diên Châu giữ chặt gáy cô, hôn xuống.

Có những bí mật anh không viết vào nhật ký.

Và… cũng không định nói cho Giang Vấn Dư biết.

Ví dụ như, anh làm việc đến liều mạng không phải để nuôi người xuyên sách sống hưởng thụ.

Mà là… để lại đủ tài sản cho Cố Tinh Nhiên.

Lại ví dụ, nếu cô mãi không trở lại… thì đến khi con trai 18 tuổi, anh sẽ đi tìm cô.

Nhưng may mắn thay… cô đã về.

Và mọi câu chuyện, đã khép lại trọn vẹn trong mùa hè năm ấy.

 

[Toàn văn hoàn]