Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉https://s.shopee.vn/4AnZd3GlsX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
4
Sếp mím môi, mặt thoáng chút ngượng ngùng, một chút xấu hổ, lại thêm phần cố chấp, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Nhìn như thể bị ai làm ô uế trong sạch.
Có thể hiểu được, dù sao cũng vừa bị một nữ nhân viên tầm hai mươi tuổi nhét viên hạ sốt hậu môn.
Nhưng chuyện đó liên quan gì đến tôi cơ chứ?
Tôi chỉ thấy lòng phơi phới, mẹ ơi, con lớn rồi!
Sếp sốt cao mãi không giảm, giờ gần như chẳng tự lo liệu được gì, chỉ còn trông cậy vào mỗi tôi – một nhân viên thấp cổ bé họng mà thôi.
Tôi có phần đắc chí, đang chuẩn bị bẻ đầu sếp qua và ép anh ấy uống thuốc.
Bỗng sếp, như hồi quang phản chiếu, ngồi bật dậy.
Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, anh đột nhiên cúi xuống, “ọe” một tiếng, ói hết lên người tôi.
Viên thuốc trong tay bị bóp nát, cả người tôi đờ ra, á khẩu không nói nên lời.
Trời ơi, đời tôi.
Nôn xong, sếp nằm phịch lại giường, ngủ mê man chẳng biết gì nữa.
Tôi trừng mắt nhìn anh, nếu anh mở mắt ra chắc sẽ thấy rõ cái ánh mắt muốn xé xác người ta.
Sao cảm giác này lại quen thuộc thế nhỉ? Tôi chợt trầm ngâm.
À, nhớ rồi, đây không phải lần đầu sếp ói lên tôi.
Hồi tôi mới vào bộ phận, lần đầu làm chủ nhiệm dự án và đi ăn cùng sếp, anh ấy uống say, mà trùng hợp hôm đó tài xế vội đi đón vợ sinh, thế là đành để sếp lại cho tôi chăm sóc đến nửa đêm.
Nửa đêm, sếp mơ màng túm lấy tay tôi, ngượng ngùng vùi mặt vào lòng tôi, ói đầy người tôi, còn không biết xấu hổ mà bảo tôi vỗ lưng dỗ ngủ.
Sếp, người nuôi cơm tôi, anh bảo dỗ thì tôi dỗ vậy.
Chấp nhận số phận, tôi đứng dậy lau tạm bẩn trên người, sau đó dùng máy hút bụi làm sạch thảm. Quay lại phòng ngủ, tôi thấy sếp đã tỉnh.
Anh tựa đầu giường, nhìn tôi đờ đẫn, đôi mắt trong veo hiện lên đủ loại cảm xúc – ngạc nhiên, bối rối, ngượng ngùng, không thoải mái… Cuối cùng, tất cả lắng xuống, như thể giờ anh mới nhận ra tại sao tôi lại ở đây.
Tôi nhún vai:
“Sếp, có quần áo để thay không?”
Sếp ngoan ngoãn gật đầu, kéo thân mình ốm yếu đứng dậy, lục tủ đồ lấy ra một bộ đồ ngủ còn nguyên tem.
Mặt anh đỏ ửng, hai tay cầm bộ đồ ngủ đưa cho tôi, nhìn như con ngỗng ngốc nghếch.
Tôi nhận lấy bộ đồ ngủ nhãn hiệu cao cấp mà tôi chỉ từng thấy trong quảng cáo, rồi vào phòng tắm.
Sếp cao 1m88, đồ của anh mặc lên người tôi chỗ nào cũng rộng, lùng thùng trên người tôi, cổ áo cũng hơi trễ.
Tôi xắn tay áo, bước ra ngoài, vừa đi vừa cúi xuống xắn ống quần.
Sếp ho khẽ, tôi ngẩng lên thấy anh quay đầu không nhìn tôi, hai má đỏ càng thêm rõ rệt.
Tôi không khỏi thấy lo: không phải chứ, lại sốt lên rồi sao?
Đúng là mệt mỏi, tôi thở dài, cam chịu đỡ anh lên giường.
Quỳ trước mặt anh, tôi đưa tay chạm vào cổ anh để kiểm tra. Nhưng ánh mắt anh lại lảng đi chỗ khác, không dám nhìn tôi.
Gì chứ, tôi nhìn thảm hại vậy sao?
Tôi lạnh lùng nâng mặt anh ấy lên, chỉnh lại đầu của anh.
Nhìn thẳng vào mắt tôi, đồ nhãi con.
Mặt anh ấy càng đỏ hơn.
Tôi xoa xoa má anh ấy bằng lòng bàn tay, cảm giác nóng hổi, mềm mịn, đúng là độ ấm vừa đủ cho tay.
Không nhịn được, tôi lại nhéo má anh thêm hai cái.
Hàng mi hơi cụp xuống, đối diện với ánh mắt hơi ngơ ngác do sốt cao của anh nhưng vẫn sáng đến đáng sợ, tôi liền chột dạ, vội rụt tay lại, nhấn anh trở lại chăn, chỉnh góc chăn cho ngay ngắn:
“Đắp kín người, toát mồ hôi đi.”
Ánh mắt anh dõi theo tôi, ánh đèn ngủ màu vàng nhạt hắt lên một bên mặt, như phủ một lớp ánh kim lên bức tượng điêu khắc, đôi môi đỏ mịn hơi hé mở, trông mềm mại như thể…
Tôi nuốt khan.
Đứng trước sắc đẹp thật khó cưỡng, mọi người hiểu không?
Vì thế, tôi túm lấy góc chăn, kéo phủ kín đầu sếp.
Bên dưới chăn, anh ấy quờ quạng mấy cái, dường như bị ngộp đến tỉnh táo hơn, giận dữ gọi to:
“Vũ! Hy! Hy!”
Sốt đến mơ màng mà vẫn nhận ra tôi, sau này khỏi rồi chắc không để bụng đâu ha?
Tôi chột dạ co cổ lại, vô thức đáp:
“Rõ.”
Aiz, đúng là cái nghiệp nô lệ trắng này.
5
Sau một đêm trằn trọc, cuối cùng sếp cũng yên ổn lại, tôi đắp tấm chăn nhỏ mà sếp “ban tặng”, co ro nằm trên sofa.
Ngủ được nửa đêm, bỗng nhiên có cảm giác như bị rơi xuống, tôi bật dậy, mơ màng chống tay ngồi lên.
Xoa xoa đầu nhìn xung quanh, ồ, tôi ngã xuống đất.
Chẳng đau chút nào, sàn nhà sếp trải thảm cao cấp, nằm dưới đất cũng ấm áp, dễ chịu.
Thế nên tôi không buồn ngồi dậy, kéo tấm chăn nhỏ, tiếp tục ngủ trên thảm.
Giữa đêm mơ màng, tôi lại có cảm giác như bị nhấc bổng lên.
Nhưng mí mắt nặng trĩu, không cách nào mở nổi.
Cứ cho là ảo giác đi, tôi lười để ý, quá buồn ngủ, để tôi ngủ xong rồi tính.
Khi tỉnh lại, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ lớn chiếu lên mặt, tôi chớp chớp mắt, vươn vai.
Thảm nhà sếp còn mềm hơn cả giường nhà tôi, nằm ngủ ngon lành thật.
Khoan, cảm giác dưới tay tôi có gì không đúng.
Mơ màng sờ thử, mịn màng, ấm áp, hơi nóng.
Tôi mở mắt, nhìn theo tay mình, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm.
Sếp đang nhướng mày nhìn tôi, còn tay tôi thì…
Đang chui vào vạt áo ngủ của sếp, sờ trúng món đồ “nóng tay” chính hiệu.
Tôi hét lên, theo phản xạ co chân đạp mạnh, sếp ngay lập tức bị tôi đá văng khỏi giường.
Sau đó nghe tiếng rơi nhẹ, tôi vẫn còn kinh hãi nhìn sếp đang vịn mép giường bò dậy, mặt đỏ bừng pha lẫn sắc đen.
“Sếp… sếp, tôi xin lỗi!”
Tôi lúng túng đỡ sếp lên giường.
Xoa xoa cái đầu rối như ổ gà, tôi dần tỉnh táo lại, nhìn đăm đăm vào chiếc gối bên cạnh sếp, thắc mắc rốt cuộc tôi làm thế nào mà lên được giường sếp từ tối qua.
Sếp như đọc được suy nghĩ của tôi, mấp máy môi muốn nói, nhưng vừa cất giọng, chân mày nhíu lại đầy khó chịu.
Tôi nhìn anh ấy, dùng kinh nghiệm “chẩn đoán” ngay: chắc anh ấy vào giai đoạn “nuốt lưỡi dao” rồi.
Tôi nhét điện thoại vào tay sếp:
“Sếp, dùng cái này đi.”
Tôi nghiêng đầu nhìn sếp bấm trên màn hình.
Nhìn gần, mới thấy tay sếp thật đẹp, trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt gọn gàng. Gân trên mu bàn tay chạy dọc lên tận cẳng tay, vừa căng đầy sức sống, vừa như kiềm chế một cách nghiêm nghị.
Sếp gõ trong ghi chú:
“Tối qua tôi bế cô lên giường, sợ cô bị cảm.”
Tôi sững sờ.
Sếp lo tôi bị lạnh, dù bệnh nặng cũng ôm tôi lên giường.
Vậy mà vừa nãy tôi lại đá anh ấy xuống đất khi còn đang yếu ớt.
Tôi đúng là đồ đáng chết.
Rồi sếp nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục gõ:
“Nếu cô ốm, sẽ không ai chăm tôi.”
…?
Thôi được, hóa ra tôi đã hiểu lầm cái ông tư bản đáng chết này.
6
Sếp mệt mỏi dựa vào đầu giường, sắc đỏ trên mặt đã nhạt đi, gương mặt lộ vẻ tái nhợt của bệnh nhân, trông khá đáng thương.
Tôi đưa tay sờ cổ anh ấy, không còn nóng nữa.
Sếp ngẩn người nhìn tôi, có vẻ không hiểu, nhẹ nhàng tránh về phía sau, khó khăn thốt ra mấy tiếng khàn khàn:
“Đổ mồ hôi rồi, bẩn.”
Chậc, đàn ông đúng là quá kiểu cách.
Tôi lắc lắc nhiệt kế, nhấc cánh tay săn chắc của anh ấy lên, kẹp nhiệt kế thủy ngân vào dưới nách.
37,2 độ, vất vả cả đêm, cuối cùng cũng hạ sốt.
Tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm, thì sếp lại khiến tôi nghẹn mất nửa hơi thở.
Anh ấy bảo muốn tắm.
Ôi Chúa ơi, cứu lấy cái chứng ám ảnh sạch sẽ này với.
Nhớ lại lần tôi sốt cao ba ngày liên tiếp, sau khi hạ sốt mà tắm suýt ngất xỉu.
Anh ấy mới sốt một ngày đã dám tắm, đúng là kẻ không biết sợ.
Chẳng khác nào công khai thách thức các bậc tiền nhân.
Tôi kéo ống quần anh ấy:
“Hay nhịn chút đi? Giờ mà tắm nguy hiểm lắm.”
Sếp kéo lại thắt lưng suýt bị tôi giật ra, cố chấp khàn giọng:
“Tôi không chịu nổi nữa, tôi phải tắm.”
Không nghe lời tiền nhân, thiệt hại ngay trước mắt, sếp à, anh sẽ hối hận đấy.
Tôi không yên tâm, đứng dựa cửa phòng tắm, lắng nghe bên trong. Nước chảy róc rách hơn mười phút, rồi một tiếng “rầm” lớn vang lên.
Lòng tôi chùng xuống, thôi rồi, lại thành lời tiên tri rồi.
Tôi vội đẩy cửa vào, trước mắt là một phòng tắm mờ hơi nước, sếp nằm trần truồng trên sàn, vòi sen vẫn xả nước không ngừng lên mặt anh.
Tôi mau chóng tắt vòi sen, bọt xà phòng trên người sếp đã bị xả trôi hết. Ánh mắt bất giác lướt xuống cơ bụng anh, rồi cứ thế nhìn xuống dưới…
Đột nhiên, tôi bị “bắt buộc” trở thành kẻ vô lại.
Nuốt khan một cái, tình huống lúc này thực sự rất khó xử. Rất muốn quay ra ngoài, nhưng lại không thể làm ngơ.
Vì vậy, tôi nhắm mắt, lấy một chiếc khăn tắm từ giá đằng sau cửa, ném qua che đi “ánh xuân” của sếp.
Gọi vài lần đến 120 đều không ai nghe máy, mà bây giờ là giai đoạn đặc biệt, hệ thống y tế quá tải là chuyện bình thường.
Hơn nữa, giờ mà gọi 120, có thể cứu được mạng anh ấy, nhưng sếp bị đưa vào viện trong tình trạng trần như nhộng, sau khi tỉnh lại chắc chắn sẽ không tha cho tôi đâu.