11

Buổi tối, tôi và chị hiếm hoi ngủ chung với nhau như hồi bé.

Chị bất ngờ hỏi tôi:

“Em có biết tại sao ngày đó chị lại muốn em lấy Ôn Thư An không?”

Tôi trầm mặc hồi lâu.

Ban đầu, tôi nghĩ rằng có lẽ tập đoàn xảy ra vấn đề, cần liên hôn để nhận được sự hỗ trợ từ nhà họ Ôn.

Nhưng bây giờ nhìn lại, có lẽ chị đã sớm sắp xếp sẵn con đường cho tôi.

Thấy tôi không nói gì, chị khẽ cong môi, tiếp tục nói:

“Thật ra, chị không hề muốn em phải lấy chồng. Chị có thể nuôi em cả đời.”

“Nhưng thằng nhóc đó lại rất cố chấp, thậm chí còn nhờ anh trai nó là Ôn Thư Lễ đến tìm chị. Vì chuyện này, anh nó đã tặng chị mấy dự án lớn.”

“Chị đã thay em xem xét kỹ lưỡng. Cậu ta nhìn bề ngoài có vẻ chơi bời, nhưng thật ra lại giống em, đến một mối tình còn chưa từng trải qua.”

Tôi mím môi, trong lòng bất giác ngọt ngào dâng lên.

“Còn nhớ mấy người từng tung tin đồn nhảm về em không? Có phải hôm sau bọn họ đều bị đánh đến bầm dập không?”

Tôi ngẩn người:

“Không phải chị tìm người xử họ sao?”

Chị khẽ cười:

“Chị định làm vậy, nhưng có người ra tay trước rồi.”

Một lúc sau, tôi mới phản ứng lại.

Hóa ra là anh ấy làm.

Mặt tôi nóng bừng, lẩm bẩm:

“Anh ấy làm vậy vì sao chứ?”

Chị nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó xoay người nằm xuống.

“Ngày mai em tự hỏi anh ta đi.”

“Ngày mai?”

“Ừ, anh ấy nói ngày mai sẽ đến đón em.”

“…”

________________________________________

Sáng sớm hôm sau, Ôn Thư An đã xuất hiện trong phòng khách.

Ngay khi nhìn thấy tôi từ trên lầu đi xuống, mắt anh sáng lên, nhưng dưới đôi mắt không giấu được quầng thâm mệt mỏi.

Rõ ràng anh đã không ngủ ngon.

Tôi cảm thấy có chút xót xa, khẽ trách móc:

“Không ngủ thì sao mà chịu được chứ?”

Anh lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng như thể tôi là một món đồ quý giá dễ vỡ.

“Anh nào dám ngủ, suýt chút nữa thì mất vợ rồi.”

Giọng nói của anh khàn khàn, đặc trưng của người thiếu ngủ.

Tôi không nhịn được, bật cười khúc khích.

Ôn Thư An mím môi, cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt như một chú cún nhỏ đáng thương.

Tôi giả vờ lạnh lùng:

“Chuyện của Mạnh Như Nguyệt, anh xử lý đến đâu rồi?”

Sắc mặt anh lập tức lạnh lại, ánh mắt đầy vẻ ghê tởm không che giấu.

“Hoàn Hoàn, em yên tâm, anh đã giao tất cả bằng chứng cho cảnh sát. Cô ta sẽ bị xử phạt nghiêm khắc.”

Được rồi, ai bảo tôi là một công dân tuân thủ pháp luật chứ?

Ban đầu, mẹ Ôn không đồng ý, định lấy danh nghĩa mẹ chồng để gây sức ép với tôi, buộc tôi tha cho Mạnh Như Nguyệt và không truy cứu trách nhiệm.

Nhưng Ôn Thư An đã cản lại.

Người giúp việc dẫn theo Mạnh Như Nguyệt quỳ ở đại sảnh cả một đêm, khiến nhà họ Ôn náo loạn không yên.

Buồn cười là, tình cảnh nhà họ Ôn cũng có phần giống nhà tôi.

Ông bà Ôn đều có tình nhân bên ngoài, chỉ là họ không công khai rầm rộ như cha mẹ tôi.

Hiện tại, nhà họ Ôn do anh trai lớn của Ôn Thư An nắm quyền.

Anh ấy thẳng tay sa thải người giúp việc và xử lý mọi việc theo đúng nguyên tắc, đích thân đưa Mạnh Như Nguyệt đến đồn cảnh sát.

Không ai có thể thay đổi quyết định của anh ấy.

Ông bà Ôn chỉ có thể vừa chửi rủa anh ấy là đứa con bất hiếu, vừa bất lực chịu trận.

Nhưng chẳng ai quan tâm họ nghĩ gì.

________________________________________

12

Trên đường về, tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định hỏi:

“Tại sao anh phải giả vờ làm một kẻ ăn chơi lêu lổng?”

Anh giữ tay trên vô lăng, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt nửa cười nửa không:

“Thứ nhất, không muốn vào công ty làm việc.

“Thứ hai, em đoán xem?”

Tôi cúi đầu, chẳng lẽ là vì tôi?

Ôn Thư An khẽ cười mũi, giọng điệu vẫn bình thản, nhưng tôi nghe ra chút tủi thân:

“Còn không phải vì có người từng nói rằng, thích kiểu đàn ông trông giống như kẻ tồi tệ, ngày ngày la cà quán bar hội sở, như thế mới có sức hút sao.”

Tôi lập tức phản bác:

“Tôi nói thế bao giờ chứ…”

Khoan đã!

Tôi nhớ rồi!

Hồi trung học, có rất nhiều người tỏ tình với tôi.

Tôi cảm thấy phiền phức vô cùng.

Lần đó, sau khi bị tỏ tình trước đám đông, tôi bèn buột miệng viện cớ:

“Tôi không thích mấy anh chàng ngoan ngoãn đâu. Tôi chỉ thích kiểu bad boy, trông vừa lêu lổng vừa ngầu, tốt nhất là ngày nào cũng la cà quán bar, coi rượu như nước uống. Như thế mới có chất đàn ông!”

Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ vẻ mặt sợ hãi của cậu bạn kia.

Sau đó, số người tỏ tình với tôi ít đi hẳn, và tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.

Nhưng không ngờ, câu nói ấy lại bị Ôn Thư An nghe thấy, còn khiến tôi dính phải tên khốn Li Bân.

Nghĩ lại, tôi cảm thấy mình đúng là tự chuốc họa vào thân. Từ giờ về sau, thề không bao giờ ăn nói tùy tiện nữa!

Tôi không tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố tránh ánh mắt anh.

________________________________________

Ôn Thư An thì lại buông một câu đầy vẻ lêu lổng:

“Vợ à, vì hạnh phúc của chúng ta, sau này anh có thể uống ít rượu hơn không?

“Cái thứ đó thật sự chẳng ngon lành gì.”

Mặt tôi đỏ bừng:

“Tôi đâu bắt anh uống!”

Đèn đỏ, xe dừng lại.

Anh nhếch môi, cúi người ghé sát tai tôi, hơi thở ấm áp phả lên vành tai:

“Bây giờ anh cũng là người có vợ quản rồi, cuối cùng không cần phải ghen tỵ với Lục Thành nữa.”

Lúc này tôi mới hiểu, ánh mắt của Lục Thành đêm đó có ý gì.

Hóa ra đám bạn xấu này đã biết từ lâu!

Nhìn gương mặt tươi cười đầy mê hoặc của Ôn Thư An trước mắt, tôi nghiến răng, rồi bất ngờ hôn mạnh lên môi anh.

Hàng mi anh khẽ rung, vẻ mặt gần như không giữ được bình tĩnh, ánh mắt ngày càng trở nên sâu thẳm.

“Hoàn Hoàn, làm thế dễ xảy ra tai nạn lắm.”

Tôi cười đắc ý:

“Ôn Thư An, gần đây anh có rảnh không?”

“Anh là một kẻ ăn bám anh trai, rảnh rỗi nhất chính là anh.”

Tôi bật cười, suýt quên mất rằng cả hai chúng tôi đều là kiểu con nhà giàu vô dụng dựa vào anh chị.

“Nếu thế,” tôi mỉm cười rạng rỡ hơn, “chúng ta đi bù tuần trăng mật nhé!”

“Rất sẵn lòng.”

Đèn xanh bật sáng, xe tiếp tục lăn bánh.

Không có việc gì gấp, cuộc sống yên bình.

Đây là lúc thích hợp nhất cho một chuyến du lịch không cần điểm đến.

________________________________________

Hậu ký:

Sau chuyến du lịch, tôi dẫn Ôn Thư An về nhà mình trước, muốn tạo cho chị gái một bất ngờ.

Không ngờ, thứ chờ đợi tôi lại là một cú sốc.

Tôi nhìn thấy chị tôi bước vào cửa, rồi lập tức bị một người đàn ông ôm lấy, cả hai hôn nhau đắm đuối không rời.

Khi anh ta bế chị tôi xoay người lại, tôi trố mắt kinh ngạc.

Người đó lại chính là anh trai của Ôn Thư An – Ôn Thư Lễ!

Theo phản xạ, tôi định kêu lên, nhưng miệng đã bị Ôn Thư An nhanh chóng bịt lại.

Anh giơ ngón tay lên môi ra hiệu tôi giữ im lặng, rồi bế ngang tôi trở lại phòng.

________________________________________

Tôi ngồi trên giường, vẫn chưa hết sốc, hỏi:

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Anh áp tôi lên cửa, hạ thấp giọng:

“Mạnh kết hợp mạnh, thân càng thêm thân.”

“…”

Cũng tốt, không cần lo phá sản trong tương lai rồi.

Tôi chọc chọc vào cơ bụng săn chắc của anh, lẩm bẩm:

“Giờ thì sao, không thể ra ngoài, chán chết đi được.”

Anh khẽ rên, toàn thân cứng đờ, rồi nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của tôi.

Đôi mắt đen của anh ánh lên tia sáng nguy hiểm, trong đó phản chiếu bóng dáng tôi, vừa gợi cảm vừa đầy đe dọa.

“Vậy thì chơi chút gì đó không nhàm chán đi.”

Tôi nhếch môi cười, chủ động quàng tay lên cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Từ đó, mọi thứ trở nên không thể kiểm soát.
End