Thanh mai trúc mã đã tháo máy trợ thính của tôi trước sự cổ vũ của đám bạn học, rồi nhốt tôi vào phòng thiết bị.
Khi tôi đang tuyệt vọng, chính tên bá đạo khét tiếng trong trường đã mở cửa bước vào.
Cậu ấy mặt mày lạnh lùng nói gì đó với tôi.
May mắn là tôi không nghe được, dù sao thì người như cậu ấy chắc cũng chẳng nói điều gì tốt đẹp với tôi đâu.
Nhưng đúng lúc ấy, từng dòng bình luận như đạn bay lướt qua trước mắt tôi.
【Ai hiểu được sức nặng của câu nói “Tôi sẽ bảo vệ cậu”!】
【Cậu cún đáng thương, trước mặt người mình thầm thích chỉ dám tranh thủ lúc cô ấy không nghe được mà nói những lời như vậy!】
【Bé ơi, bỏ đi cái mối tình ngược tâm ngược thân với nam chính đi, duyên phận thật sự của cậu ở đây nè!】
Từ đó, phía sau cậu bá đạo ấy có thêm một cái đuôi nhỏ.
1.
Sau tiết thể dục, tôi bị đám bạn của Tào San chặn lại.
Một học sinh khiếm thính, gia cảnh nghèo khó như tôi mà lại dám thích nam thần hoàn hảo về cả gia thế lẫn ngoại hình?
Bị cười nhạo là chuyện đương nhiên.
Giữa những tiếng cười đùa, Tào San – người tôi thầm thích suốt bao năm – không những không giúp tôi, mà còn tháo máy trợ thính của tôi, nhốt tôi vào phòng thiết bị.
Xung quanh tôi chỉ còn lại bóng tối tĩnh lặng.
Tôi co người ngồi trong góc, như thể bị cả thế giới vứt bỏ.
Không biết đã qua bao lâu, cánh cửa được ai đó mở ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, một người bước tới từ phía ngược sáng.
Trong lòng tôi bỗng bùng lên một tia hy vọng, nhưng khi thấy rõ người đó là ai, ngọn lửa nhỏ lập tức bị dập tắt.
Là Hạ Tiêu.
Tôi chưa từng nói chuyện với cậu ấy, nhưng tôi biết cậu ấy.
Con nhà giàu, bá đạo ngang ngược nổi tiếng trong trường.
Nhìn cậu ấy tiến về phía mình, tôi không kìm được mà run lên.
Cậu ấy lạnh mặt ngồi xổm xuống trước mặt tôi, rồi nói gì đó.
Thật đáng sợ.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi không mang máy trợ thính, nên không nghe được cậu ấy nói gì.
Nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt cậu ấy thôi cũng đủ khiến tôi sợ co rụt cổ lại.
Cậu ấy hơi nghi hoặc, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai.
Thấy tai tôi trống trơn, cậu ấy khẽ thở dài.
Sau đó lại nói thêm gì đó với tôi.
May quá, tôi không nghe thấy.
Một người như cậu ấy chắc chỉ có thể nói những lời như “đồ nghèo kiết xác” hay “con nhỏ điếc” thôi.
Nhưng đúng lúc đó, vài dòng chữ lướt qua trước mắt tôi.
【Aaaaa cậu ấy nói “Tôi sẽ bảo vệ cậu”! Đúng chuẩn bạn trai rồi!】
【Tin tốt: nam phụ cuối cùng cũng chịu mở miệng. Tin xấu: nữ chính không nghe thấy!】
【Cậu cún đáng thương, trước mặt người mình thích chỉ dám tranh thủ lúc cô ấy không nghe được mà nói những lời như vậy.】
Một chuyện còn đáng sợ hơn cả Hạ Tiêu xuất hiện.
Những dòng chữ đó nói rằng Hạ Tiêu thầm thích tôi.
Tôi kinh ngạc trừng to mắt, hoảng loạn chui sâu hơn vào góc tường.
Hạ Tiêu hơi khựng lại, đứng dậy lùi xa tôi một chút.
Cậu ấy ném áo khoác của mình lên người tôi, rồi gõ vài dòng trên điện thoại đưa cho tôi xem.
“Khoác áo vào, tôi đưa cậu về nhà.”
【Nam phụ tưởng rằng mình bị ghét rồi, hu hu hu…】
【Dưới gương mặt lạnh lùng kia là một trái tim đã tan nát.】
【Nữ chính, tôi xin cậu hãy từ bỏ mối tình ngược tâm ngược thân với nam chính đi! Duyên phận thật sự của cậu đang ở đây nè aaaaa…】
2.
Tôi và Hạ Tiêu cả quãng đường không nói với nhau câu nào.
Cậu ấy nhìn tôi bước vào nhà, cũng không chào một tiếng, liền xoay người rời đi.
Thật khó tưởng tượng một Hạ Tiêu như vậy lại thầm thích tôi.
Vừa sạc điện thoại xong, tin nhắn của Tào San đã lần lượt nhảy ra.
【An An, thầy thể dục sẽ kiểm tra phòng thiết bị sau giờ học, cậu sẽ không sao đâu.】
【Về đến nhà thì nhắn cho tớ một tiếng.】
【Xì!!! Buồn nôn! Đồ cặn bã!】
【Giả vờ cái gì chứ, cút đi cho tớ!】
【Sao loại người này lại làm nam chính được chứ, biên kịch chắc não có vấn đề!】
Tôi và Tào San gần như lớn lên bên nhau, chỉ là thân phận cách biệt một trời một vực.
Cậu ấy là thiếu gia, tôi chỉ là con gái của người giúp việc trong nhà cậu ấy.
Nhận ân huệ từ ba mẹ cậu ấy, tôi sống trong biệt thự nhà cậu ấy suốt thời thơ ấu, mãi đến khi vào cấp ba, mẹ tôi mới dọn ra ngoài.
Tào San rất đẹp trai, đối xử với người khác luôn dịu dàng.
Quan trọng nhất là cậu ấy từng cứu tôi.
Trong nỗi sợ sắp chết đuối, cậu ấy như vị thần kéo tôi ra khỏi vực thẳm.
Thích cậu ấy, đối với tôi là chuyện đương nhiên.
Những lần cậu ấy tỏ ra quan tâm, tôi chưa từng từ chối, cậu ấy cũng có vài hành động mập mờ với tôi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi cứ nghĩ cậu ấy cũng thích tôi.
Cho đến khi chúng tôi cùng đỗ vào một trường cấp ba, cậu ấy nói với tôi rằng ở trường phải giữ khoảng cách.
Cậu ấy là nhân vật nổi bật trong trường, nói làm vậy là để bảo vệ tôi, tránh để tôi bị các bạn khác làm phiền.
Nhưng tôi biết lý do thật sự.
Vì tôi bị khiếm thính, gia cảnh lại nghèo khó.
Một người như tôi đứng bên cạnh cậu ấy, thật sự không xứng.
Tôi nhắn lại cho cậu ấy: 【Tại sao cậu lại làm như vậy?】
【An An, cậu đừng nhạy cảm quá, mọi người chỉ đùa thôi mà.】
【Nếu hôm nay không có tớ ở đó, bọn họ còn làm quá hơn nữa cơ.】
Mắt tôi bỗng nóng lên, nước mắt bất chợt rơi xuống.
【Đừng khóc vì đàn ông! Khóc rồi sẽ gặp xui xẻo!】
【Chạy ngay đi!!! Bây giờ rời khỏi nam chính vẫn còn kịp!】
Những lần thất vọng về Tào San cuối cùng cũng tích tụ đến ngày hôm nay.
Tôi lau mắt, gạt đi nước mắt.
Đây là lần cuối cùng tôi khóc vì Tào San.
Tôi tắt điện thoại, không còn để ý đến những tin nhắn mà cậu ấy gửi nữa.
Tình cảm nhiều năm dành cho Tào San đã tan thành mây khói.
Chỉ còn một chút tiếc nuối.
Chàng trai từng nhảy xuống hồ vào mùa đông để cứu tôi, mãi mãi chỉ còn lại trong ký ức.
【Không phải đâu bé ơi! Năm đó người cứu cậu là Hạ Tiêu mà, cậu ấy vẫn luôn ở bên cậu đấy!】
【Quay đầu nhìn cậu cún nhỏ của chúng ta đi hu hu…】
【Ai nói nam phụ là vai phụ chứ, cậu ấy cầm kịch bản y như nam chính luôn rồi!】
Làm sao có thể là Hạ Tiêu được?
Thật ngốc quá, hóa ra bao năm nay tôi đã theo đuổi nhầm người rồi.
Tôi nhìn chiếc áo khoác của Hạ Tiêu vắt trên lưng ghế.
Đột nhiên, tôi rất muốn gặp cậu ấy.
3.
Đứng trước cửa lớp C, tôi hít sâu mấy lần mới có thể trấn tĩnh lại nhịp tim.
Sau đó tôi nói với bạn học gần cửa nhất: “Bạn ơi, bạn có thể giúp mình gọi Hạ Tiêu ra được không?”
Bạn học đó nhìn tôi như thể thấy ma: “Mình không dám, giờ nghỉ mà quấy rầy cậu ấy là sẽ bị đánh đấy.”
Cậu ấy chỉ tay: “Muốn gọi thì tự đi mà gọi.”
Ở góc lớp, Hạ Tiêu đang gục đầu ngủ trên bàn.
Tôi có nên tới gọi cậu ấy không?
Chiếc túi đựng áo khoác của Hạ Tiêu trong tay bỗng trở nên nặng tựa ngàn cân, nhớ tới câu “cậu ấy sẽ đánh người” của bạn học, tôi chần chừ mãi không dám bước ra một bước đó.
【Sợ gì chứ! Đi đi! Cậu ấy sẽ không đánh cậu đâu, cùng lắm là hôn cậu thôi!】
【Haha đúng rồi, hoặc nếu cậu ấy tức giận thì cậu cứ hôn cậu ấy là xong.】
【Không có gì mà một nụ hôn không giải quyết được!】
“Phải hôn”, “Hôn một cái” – những dòng bình luận tràn ngập trước mắt tôi, đáng sợ hơn là những bình luận đó dường như thực sự có sức mạnh, khi tôi lấy lại tinh thần thì đã bị sức mạnh đó đẩy tới trước mặt Hạ Tiêu rồi.
Đã tới rồi thì tới luôn vậy.
Tôi liều mình, vỗ vỗ vai cậu ấy.