5.

Trận đấu bóng rổ cuối cùng kết thúc trong một cuộc ẩu đả giữa hai lớp.

Người ra tay trước là Hạ Tiêu, bị ghi lỗi và bị đình chỉ học ba ngày.

Trong mấy ngày đó, Tào San liên tục nhắn tin cho tôi.

Ban đầu là mấy câu kiểu “chúng ta nói chuyện một chút đi” rất bình tĩnh, sau đó lời lẽ ngày càng quá quắt.

Tôi chịu không nổi nữa nên đã chặn cậu ta.

May mà ở trường cậu ta cũng không muốn dính líu gì với tôi, từ sau lần mất kiểm soát trên sân bóng hôm đó, cậu ta chưa từng chủ động tìm tôi nữa.

Dù tôi có chặn cậu ta, cậu ta cũng chỉ thỉnh thoảng liếc tôi lạnh lùng khi không có ai chú ý.

Tôi chẳng buồn quan tâm, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Hạ Tiêu.

Hôm nay là ngày Hạ Tiêu quay lại trường, cũng là ngày tôi trực nhật.

Tôi đứng trong vườn nhỏ, cầm chổi, buồn bã quét dọn.

Nếu không phải trực nhật, tôi đã có thể đi tìm Hạ Tiêu ngay sau khi tan học rồi.

Có lẽ ông trời nghe thấy điều ước của tôi.

Hạ Tiêu thật sự xuất hiện trước mặt tôi.

“Hạ Tiêu!”

Tôi vui mừng nhìn cậu ấy, khi chạy tới bên cậu ấy thậm chí tôi còn muốn ôm cậu ấy thật chặt.

Nhưng tôi đã kìm lại, chỉ kiềm chế nói với cậu ấy: “Cậu quay lại rồi à.”

Trên mặt cậu ấy vẫn còn vài vết thương, đang trong thời gian hồi phục, bầm tím nhìn rất tội.

Tôi hỏi: “Còn đau không?”

Cậu ấy lắc đầu: “Không đau.”

Nhưng biểu cảm của cậu ấy vì hành động đó mà vô thức nhăn lại vì đau.

Tôi nhón chân, nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên má cậu ấy: “Thổi thổi, hết đau nhé.”

【Anh em ơi, cún con của tôi đỏ mặt rồi.】
【Tôi đã lường trước cảnh lần sau cậu ấy lại lao vào đánh nhau chỉ vì muốn được thổi thổi.】
【Nhà tôi chỉ có một con cún này thôi, đừng để bị câu mất nhé.】

Hạ Tiêu như bị ai hù dọa, vội vàng lùi lại một bước.

Tôi giả vờ vô tội hỏi: “Sao vậy?”

Cậu ấy che mặt, ấp úng: “Không có gì.”

Hạ Tiêu lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho tôi: “Tặng cậu.”

“Tặng gì vậy?”

“Máy trợ thính mới.”

Hóa ra cậu ấy vẫn nhớ lần trước tôi nói máy trợ thính cũ nghe không rõ.

Tôi không nhận ngay mà hỏi lại: “Sao tự nhiên lại tặng quà cho mình?”

“Xin lỗi… lần trước mình đã đánh người cậu thích…”

Lần đầu tiên tôi thực sự nổi giận với Hạ Tiêu, trừng mắt nhìn cậu ấy, từng chữ từng chữ nói: “Mình không thích Tào San.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Mắt Hạ Tiêu lập tức sáng lên, nở nụ cười đắc ý: “Thật hả?”

Tôi càng tức hơn: “Không thích! Không thích! Không thích!”

Vừa gặp lại đã nói mấy chuyện tôi không muốn nghe, tôi bỗng không còn tâm trạng nói chuyện với cậu ấy nữa.

“Tôi về đây.”

Tôi quay người đi, nhưng cậu ấy lại kéo tay tôi.

“Vậy coi như mình nói sai rồi.”

“Quà này không phải xin lỗi, là cảm ơn cậu đã đưa nước cho mình hôm đó.”

【Cún con đã thông minh hơn rồi, lập tức ngọt lại rồi nè.】
【Chúc mừng An An đã lập kỷ lục mới: chỉ mất một phút là hết giận Hạ Tiêu.】

Tôi mím môi cười với Hạ Tiêu: “Vậy được rồi.”

Tôi tháo máy trợ thính trên tai xuống, trong không gian yên tĩnh ấy, tôi thấy môi Hạ Tiêu khẽ mấp máy.

【Trời ơi, sao tôi toàn giúp mấy anh nam thẳng bắn lời yêu như súng, vậy mà cậu lại nhát như cún vậy hả?】
【Nói hay lắm, lần sau chờ khi nữ chính nghe được hãy nói lại nha.】
【Cảm giác bất lực kiểu muốn ghi âm câu “tớ thích cậu” lại rồi phát cho An An nghe ấy.】

Tôi cúi đầu cười khẽ.

Tôi đã biết cậu ấy nói gì rồi.

6.

Tôi nghi ngờ Tào San đã tiến hóa thành kẻ biến thái rồi.

Vừa tan học, tôi mới bước ra khỏi cổng trường thì xe đưa đón của nhà họ Tào đã dừng ngay trước mặt tôi.

Cửa sổ phía sau hạ xuống, Tào San nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm: “Về nhà với tôi.”

Đồ điên.

Tôi liếc nhìn xung quanh, não tôi lập tức vận hành hết tốc lực để tính toán một tuyến đường bỏ chạy có thể thắng được xe hơi.

Tào San nhìn thấu ý đồ của tôi, liền bổ sung: “Dì muốn gặp cậu.”

Người mà cậu ta gọi là “dì” chính là mẹ tôi.

Mặc dù hai mẹ con tôi đã chuyển ra khỏi nhà họ Tào, nhưng mẹ tôi vẫn làm việc cho gia đình cậu ta, thỉnh thoảng vẫn quay về nhà đó.

Đúng là tôi đã gần một tháng chưa gặp mẹ.

Nhưng đây không phải lý do để tôi lên xe cậu ta.

“Tôi có thể bảo mẹ vài ngày nữa về nhà mà.”

“Tự cậu quyết định: bây giờ về với tôi, hay để tôi về tự mình nói với dì rằng cậu ở trường suốt ngày lăn lộn với đám côn đồ, không chịu về nhà.”

“Cậu!”

Tôi cắn chặt môi, cuối cùng vẫn lên xe của cậu ta.

Về đến nhà họ Tào, quả nhiên mẹ tôi đang đợi tôi.

Mẹ hỏi tôi dạo này học có vất vả không, quan hệ với bạn bè trong lớp thế nào.

Tào San ngồi một bên yên lặng nghe, không nói lời nào.

Mẹ tôi vui vẻ nói: “Dạo này mẹ bận quá, may mà thiếu gia Tào chủ động nói sẽ đón con về.”

Tào San mỉm cười, khẽ gật đầu: “Đó là việc tôi nên làm.”

Đúng là cậu ta không có ý tốt mà!

Mẹ tôi không nhìn ra sự giằng co ngấm ngầm giữa tôi và Tào San, để hai chúng tôi ở lại phòng khách, còn mẹ đi vào bếp nấu cơm.

Đúng lúc này, điện thoại tôi nhận được cuộc gọi từ Hạ Tiêu.

“An An.”

“Ừ, tớ đây.”

“Cậu về nhà chưa?”

Đối mặt với sự quan tâm của Hạ Tiêu, tôi cảm thấy có chút chột dạ: “Về rồi, cậu yên tâm đi.”

Thời gian gần đây, ngày nào Hạ Tiêu cũng đưa tôi về nhà, chỉ là hôm nay cậu ấy có việc xin nghỉ nên không đến trường, mới để Tào San có cơ hội này.

Nhưng nhà Tào San đông người như vậy, hơn nữa mẹ tôi cũng ở đây.

Cậu ta sẽ không dám làm gì tôi đâu, tôi cũng không muốn nói chuyện bị Tào San ép lên xe với Hạ Tiêu, sợ cậu ấy lo lắng.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Không biết hôm nay Hạ Tiêu có phải mệt lắm không, giọng cậu ấy nghe có vẻ buồn buồn.

“Ừ, vậy thì tốt, mai gặp lại nhé.”

Cúp máy với Hạ Tiêu xong, tôi không kìm được mà lại lật xem hết một lượt lịch sử trò chuyện của hai chúng tôi trong thời gian qua.

Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là vì người bên kia là Hạ Tiêu nên tôi luôn cảm thấy mỗi tin nhắn đều thật thú vị.

“Cậu vui đến vậy sao?”

Tào San ngồi bên cạnh, cười lạnh.

Tôi lười để ý đến cậu ta: “Chuyện của tôi không cần cậu quản.”

Tào San bước tới trước mặt tôi, cúi xuống nhìn tôi từ trên cao.

Sự dịu dàng năm xưa chỉ là lớp vỏ ngụy trang của cậu ta, còn người lạnh lùng, kiêu ngạo, coi trời bằng vung trước mặt tôi mới là bản chất thật sự.

“An Di, cậu thật giỏi chọc tôi tức điên.”

Tôi thản nhiên đáp: “Thật à? Tôi không cảm nhận được, có lẽ vì trong mắt tôi đã không còn cậu nữa rồi.”

Có yêu mới có hận, còn khi thật sự không quan tâm, chỉ là phớt lờ.

Tào San bị thái độ của tôi làm cho tức đến mức gần như mất kiểm soát: “Đây là cái mà cậu gọi là thích sao?”

“Thích tôi bao lâu như vậy, cậu có thể dễ dàng buông bỏ. Thế còn Hạ Tiêu, cậu sẽ thích cậu ta được bao lâu? Một tuần? Một tháng?”

“An Di, tình cảm của cậu rẻ tiền vậy sao?”

Tôi đứng dậy, không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt cậu ta:

“Tình cảm của tôi rất quý giá, là thứ một trong vạn, độc nhất vô nhị.”

“Chỉ là cậu không xứng mà thôi.”

“Đừng lôi Hạ Tiêu ra so sánh, cậu hoàn toàn không bằng cậu ấy.”

【Thỏ con nổi giận! Xin đừng chọc!】
【Thỏ con cắn người rồi kìa!】
【Ông trời có mắt! Tôi ship nữ chính đáng thương x nam phụ cún con cuối cùng cũng thành thật rồi! Ai dám nói tôi theo nhầm thuyền chứ!】
【Tôi chưa bao giờ thấy sảng khoái thế này!】
【Drama ngược máu đã hóa thành tình yêu học đường thuần khiết! Đã quá!】

“Chuẩn bị xong rồi, ra ăn cơm thôi con.”

Mẹ tôi đi tới, cắt ngang cuộc đối đầu giữa tôi và Tào San.

Tào San gượng gạo nặn ra một nụ cười, cố giả vờ bình tĩnh: “Dì ơi, tối nay cháu không ăn đâu, dì với An An ăn đi ạ.”

Nói xong cậu ta lập tức lên lầu.

Mẹ tôi lẩm bẩm: “Ôi chà, sao trông thằng bé tái xanh vậy, không phải bị ốm rồi chứ?”

Tôi chẳng buồn liếc cậu ta lấy một cái, khoác tay mẹ bước về phía phòng ăn: “Không sao đâu mẹ, đừng để ý đến cậu ta.”