Tôi lao tới, kéo cánh tay của Hạ Tiêu lại.

Ánh mắt Tào San bỗng sáng lên, trong mắt tràn đầy hy vọng nhìn tôi.

Nhưng tôi chỉ nhìn Hạ Tiêu.

“Đừng đánh nhau.”

“Nếu cậu lại bị đình chỉ học, tớ sẽ phải mấy ngày không được gặp cậu đấy.”

Cơn giận dữ trên người Hạ Tiêu như bị gió nhẹ thổi bay.

Tôi nắm tay cậu ấy, nói: “Chúng ta đi thôi.”

“An An!”

Tào San gọi tôi từ phía sau, giọng nói như sắp khóc.

Tôi không hề quay đầu lại.

Tôi nắm chặt tay Hạ Tiêu, có thể cảm nhận rất rõ sự run rẩy của cậu ấy.

Tôi kéo cậu ấy ngồi xuống ghế dài ven đường, sau đó đứng trước mặt cậu ấy, nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy.

“Xoa đầu không đáng sợ đâu, Hạ Tiêu của chúng ta là giỏi nhất.”

Cậu ấy bị tôi chọc cười.

Có chút bất lực nói: “Cậu coi tớ là con nít sao?”

Tôi nhìn vào đôi mắt ngây thơ hoàn toàn không hợp với hình tượng cậu ấy, âm thầm phản bác trong lòng: cậu vốn dĩ chính là con nít mà.

Bé cún nhà tôi là một chú chó con.

Tôi đột nhiên mỉm cười với cậu ấy: “Hạ Tiêu, cậu có từng nghe về lý thuyết tình yêu thoái hóa không?”

Cậu ấy hơi ngơ ngác, lắc đầu.

Cũng đúng thôi, vì cái lý thuyết này là tôi bịa ra mà.

“Lý thuyết đó nói rằng, khi cậu thích một người, cậu sẽ ‘thoái hóa’, sau lưng sẽ mọc ra một cái đuôi.”

“Có đuôi rồi thì tình cảm trong lòng cậu không thể giấu được nữa.”

“Cậu có thể ngoài miệng nói không, có thể mặt lạnh không biểu cảm, nhưng cái đuôi của cậu sẽ bán đứng hết tất cả cảm xúc.”

“Cái đuôi sẽ ve vẩy khi nhìn thấy người mình thích, và sẽ cụp xuống khi người đó không để ý đến cậu.”

Tôi giả vờ ngạc nhiên che miệng, nhìn về phía sau lưng cậu ấy: “Á, cái đuôi của cậu đang vẫy dữ lắm nè.”

【An An, kỹ năng yêu đương của cậu đủ để viết sách rồi đấy.】
【Cún con nhà tôi bị dỗ đến mức hóa mềm mất rồi.】
【Cặp đôi nhỏ này ngọt đến mức tôi muốn xỉu.】

Ban đầu Hạ Tiêu còn nghe rất chăm chú, đến cuối cùng cũng nhận ra hàm ý trong lời tôi nói.

Cậu ấy nghiêng đầu, giả vờ ngây ngốc: “Đuôi của tớ chẳng phải là cậu sao? Ngày nào cậu cũng chạy theo tớ khắp nơi.”

“Đúng rồi, nên tớ biết hết mấy bí mật nhỏ của cậu đấy.”

Tôi nhẹ nhàng vén tóc bên tai, chỉ vào máy trợ thính, nói với cậu ấy: “Giờ là lúc thích hợp, tốt nhất nên thành thật đi nhé.”

Hạ Tiêu im lặng một lúc như đang tự cổ vũ bản thân, sau đó mở miệng:

“An An, tớ thích cậu nhiều năm rồi.”

“Người ta nói tớ đáng sợ, rất hung dữ, ai cũng sợ tớ.”

“Thật ra chúng ta đã gặp nhau từ khi còn nhỏ, cậu là người duy nhất không sợ tớ, còn cười vui vẻ đưa kẹo cho tớ.”

“Thật ra năm đó người cứu cậu khỏi hồ nước là tớ, tớ cũng biết Tào San đã lấy chuyện đó lừa cậu, nhưng tớ vẫn không nói ra. Cậu ấy trông có vẻ dịu dàng, cậu hình như cũng rất dựa dẫm vào cậu ta. Chỉ cần cậu hạnh phúc, tớ chấp nhận đứng sau lặng lẽ bảo vệ cậu là được.”

Hạ Tiêu khẽ thở dài, nở nụ cười vừa bất lực vừa vui mừng:

“Nhưng rồi cậu lại chủ động bước về phía tớ, tớ không muốn buông tay nữa.”

“An An, làm bạn gái tớ nhé?”

【Yêu thầm hai chiều, cứu rỗi lẫn nhau, tuyệt đối là chân ái rồi.】
【Được, được, được, được, chúng tôi đồng ý cuộc hôn nhân này.】
【Nam phụ và nữ chính mới thực sự là định mệnh.】

Tôi chớp chớp mắt, ngay khi cậu ấy vừa dứt lời, tôi đã hôn cậu ấy.

“Tỏ tình thì phải dùng câu khẳng định chứ, ngốc quá.”

“Nhưng tớ tha thứ cho cậu rồi.”

“Bạn trai của tớ.”

10.

Mẹ tôi hiếm khi được về nhà ở lâu như lần này.

Nguyên nhân là vì nhà họ Tào giờ đang loạn cả lên.

Không biết tại sao Tào San như biến thành một con người khác, thường xuyên trốn học, giao du với mấy người ngoài xã hội, còn hay đánh nhau, người đầy thương tích trở về.

Vì những hành vi quá giới hạn này của cậu ta, trong nhà ngày nào cũng cãi nhau.

Gia đình không muốn chuyện xấu lan ra ngoài, ba mẹ cậu ta cho tất cả nhân viên nghỉ dài hạn, nói là đợi giải quyết xong chuyện của Tào San rồi mới quay lại làm việc.

Chuyện của Tào San tôi nghe tai này lọt tai kia, trong lòng chỉ thấy vui vì mẹ tôi có thể ở bên tôi lâu hơn trong thời gian này.

Nhưng có người lại không vui.

Hạ Tiêu nhắn tin cho tôi: 【Hôm nay tan học lại về nhà ngay sao?】

Dạo gần đây, để Hạ Tiêu – tên “ma vương” ham chơi này – có thể đỗ vào cùng trường đại học với tôi, tôi đã tranh thủ dạy kèm cho cậu ấy mỗi ngày sau giờ học.

Nhưng từ khi mẹ tôi về nhà, tôi hơi lơ là cậu ấy một chút.

Ban đầu tôi định nhắn lại “đúng vậy”, nhưng nghĩ đến dáng vẻ ấm ức mà cứng đầu của cậu ấy, tôi lại không sao gửi được tin nhắn đó.

【Hay là hôm nay cậu về cùng tớ nhé? Mẹ tớ nấu ăn ngon lắm.】

【Ra mắt phụ huynh sao?! Tớ thật sự được phép sao?】

Cái gì mà linh tinh vậy chứ.

【Ở giai đoạn hiện tại, cậu chỉ có thể làm bạn cùng lớp tới ăn cơm thôi nhé.】

Hạ Tiêu chỉ gửi lại một sticker cún con với vẻ mặt buồn thiu.

Tôi chọc chọc vào khuôn mặt chú cún trên màn hình, như thể đang chạm vào chính cậu ấy vậy.

Cậu cứ yên tâm mà chờ nhé, vì tớ cũng đang cùng cậu chờ đợi đấy.

Tan học, tôi bị Tào San – người đã lâu không gặp – chặn lại.

Cậu ta mặc một chiếc hoodie rộng thùng thình, khuôn mặt dưới vành mũ trông u ám, trên khóe môi và trán vẫn còn mấy vết thương chưa lành, không còn chút dáng vẻ nam thần được mọi người theo đuổi như trước kia.

Tào San tiến lại gần tôi, mùi thuốc lá nồng nặc trên người cậu ta khiến tôi khó chịu.

“An An, ba mẹ tớ muốn gửi tớ đi du học.”

Tôi siết chặt quai cặp, cơ thể theo phản xạ chuẩn bị sẵn tư thế bỏ chạy: “Ồ.”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, một lúc sau bỗng nở nụ cười.

“Đến chút phép lịch sự tối thiểu cậu cũng không muốn cho tớ sao? Theo tính cách của cậu, lẽ ra phải chúc tớ lên đường bình an chứ.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi nhíu mày: “Đừng nói như thể cậu hiểu rõ tớ lắm vậy.”

“Thế giới của cậu từ trước đến giờ, luôn chỉ có chính cậu mà thôi.”

Có vẻ câu nói này đả kích cậu ta không nhẹ, lúc mở miệng lại, giọng cậu ta trở nên nghẹn ngào.

“Chúng ta thật sự không còn cơ hội nào sao?”

“Tớ sẽ không lẩn tránh mối quan hệ giữa chúng ta nữa, tớ sẵn sàng trò chuyện với cậu, nắm tay cậu trước mặt bạn bè.”

“Nếu cậu thích kiểu người như Hạ Tiêu, tớ cũng có thể thay đổi vì cậu…”

Tôi chợt hiểu ra, hóa ra thời gian qua cậu ta thay đổi như người bị ma ám là vì chuyện này.

“Cậu đừng có điên nữa, cậu hoàn toàn không giống cậu ấy.”

“Và cậu cũng sẽ không bao giờ trở thành cậu ấy được.”

Hạ Tiêu trước mặt tôi không phải là ma vương, cậu ấy là hiệp sĩ.

Sự quan tâm và che chở của cậu ấy dành cho tôi, dù ai bắt chước cũng không thể sánh bằng một phần vạn.

Tôi nói với Tào San lời cuối cùng.

“Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Ra đến cổng trường, Hạ Tiêu đã đợi tôi ở đó.

Cậu ấy liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Hôm nay trễ hơn thường ngày năm phút.”

“Đã có chuyện gì sao?”

Tôi vừa bực vừa buồn cười: “Cậu tính cả thời gian tớ ra khỏi trường mỗi ngày à? Biến thái thật đấy.”

Tôi chỉ buột miệng đùa một câu, nhưng vẻ mặt Hạ Tiêu lập tức có chút thất vọng.

“Xin lỗi, nếu cậu không thích, sau này tớ sẽ không làm vậy nữa.”

Cún lớn vốn rất thích chiếm hữu, rất dính người, rất cần được quan tâm.

Tôi đã sớm biết cậu ấy là người như vậy, sao tôi có thể giận cậu ấy được.

Tôi lắc đầu: “Tớ đâu có nói là không được.”

“Cậu cứ thích tớ theo cách của cậu đi.”

Ánh mắt cậu ấy lại sáng lên, như thể trong đôi mắt chỉ có duy nhất tôi, như thể cả thế giới đều gói gọn trong ánh mắt ấy.

Cún con có thể không giỏi nói lời hoa mỹ, nhưng sẽ luôn luôn thích bạn.

Tôi mỉm cười nhìn Hạ Tiêu.

Vậy thì, xin cậu hãy luôn luôn thích tớ như thế này nhé.

[Hoàn]