Những bài tập vật lý khó nhằn ban sáng, qua lời giảng của Hứa Gia Tùy, bỗng trở nên rõ ràng và dễ hiểu.

Anh giảng rất ngắn gọn, nhưng cách nói chuyện dễ nắm bắt.

Những suy nghĩ rối rắm trong đầu tôi được anh từ từ gỡ rối.

Dù có phần nào tôi vẫn chưa hiểu, anh cũng không hề tỏ ra khó chịu.

Trái lại, anh kiên nhẫn giải thích để tôi hiểu cặn kẽ.

Ánh đèn vàng ấm áp trong quán chiếu lên khuôn mặt anh, khiến anh trông vô cùng dịu dàng.

Hứa Gia Tùy cúi đầu, hàng lông mi dài phủ xuống một bóng mờ nhỏ.

Phát hiện ánh mắt tôi đang nhìn mình.

Anh gõ bàn, cố tỏ vẻ nghiêm nghị:
“Đừng mất tập trung.”

Thế nhưng, vành tai anh lại đỏ ửng lên.

11

Mỗi tối sau giờ tự học,

Hứa Gia Tùy đều dành một tiếng đồng hồ giúp tôi học bù.

Rồi lại đưa tôi về nhà.

Ở trường, chúng tôi giữ nguyên trạng thái xa lạ như trước.

Nói cách khác, là tôi cố ý tránh anh.

Hứa Gia Tùy có vẻ không vui:
“Giang Chi, tôi tưởng chúng ta là bạn, sao cậu phải tránh mặt tôi?”

Tôi không biết phải nói thế nào với anh.

Hứa Gia Tùy là một người tốt.

Không cần phải bị liên lụy chỉ vì tiếp xúc với tôi.

Là tôi tham lam, muốn anh giúp tôi học bù.

Tôi cúi đầu, bấu chặt vào lòng bàn tay, không nói lời nào.

Anh dịu giọng lại:
“Tôi không trách cậu, chỉ là tôi nghĩ chúng ta bây giờ là bạn rồi.”

Nói xong, anh đưa cho tôi một chiếc móc khóa nhỏ, vừa vặn bằng lòng bàn tay.

Tôi không hiểu ý anh.

Anh đặt nó vào tay tôi:
“Lần sau đừng bấu tay mình nữa, sẽ đau lắm. Cầm cái này, cậu có thể bóp nó.”

Tôi bóp thử, chiếc móc khóa mềm mại, rất dễ chịu.

“Hứa Gia Tùy.”

Anh ngẩng lên nhìn tôi.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, trả lời:
“Chúng ta là bạn, chính vì vậy tôi không muốn liên lụy đến cậu.”

Lúc đầu, Thẩm Lâm An nhắm vào tôi, không phải ai cũng xa lánh tôi.

Khi ấy, người ngồi cùng bàn với tôi là một cậu bạn gầy gò.

Vì cậu ấy không hùa theo đám Thẩm Lâm An bắt nạt tôi.

Nên sau giờ học, cậu ấy bị một nhóm du côn chặn lại trên đường về.

Bị đánh đến bầm dập cả mặt mũi.

Bọn chúng đe dọa, ép cậu ấy không được lại gần tôi nữa.

Ai cũng biết đó là trò của Thẩm Lâm An.

Nhưng vì gia đình hắn giàu có, nhà trường luôn bao che cho hắn.

Hắn thậm chí không cần xin lỗi, mọi chuyện cứ thế rơi vào im lặng.

Kể từ đó, không một ai trong lớp dám nói chuyện với tôi nữa.

Tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu bạn ấy, muốn xin lỗi cậu.

Nhưng cậu ấy chỉ lạnh lùng nói:
“Giang Chi, cậu chỉ cần tránh xa tôi, tôi đã biết ơn lắm rồi.”

Vì thế, mỗi tối sau giờ học, tôi đều rất cẩn thận.

Chỉ sợ Thẩm Lâm An phát hiện Hứa Gia Tùy đang tiếp xúc với tôi.

12

Hứa Gia Tùy nghe xong, khẽ cười nhạt:
“Đúng là đồ vô dụng. Dùng những trò hèn hạ này, chỉ chứng tỏ Thẩm Lâm An không ra gì.”

Anh nói, Thẩm Lâm An dựa vào gia thế và bạo lực để ép buộc người khác tâng bốc mình, rồi bắt nạt tôi.

Chỉ có kẻ vô dụng mới thích thú với những trò hạ cấp như thế.

Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao hắn lại nhằm vào tôi.

Tôi đã tự hỏi vô số lần, rốt cuộc mình đã làm gì đắc tội với hắn.

Hứa Gia Tùy đóng bút lại, bình thản nói:
“Lỗi duy nhất của cậu là không tự mình tát vào mặt hắn.”

Anh dẫn tôi đến phòng tập, bắt đầu dạy tôi luyện tập tán thủ.

Hứa Gia Tùy rất giỏi, anh học từ nhỏ, tham gia nhiều giải đấu và giành được không ít huy chương vàng.

Anh bảo tôi:
“Khi cậu có đủ sức mạnh, hắn sẽ kiêng dè, không dám dễ dàng làm tổn thương cậu. Lúc đó, cậu cũng sẽ có cơ hội phản kháng.”

Luyện tập rất vất vả, Hứa Gia Tùy không còn dịu dàng, kiên nhẫn như trước, mà trở nên cực kỳ nghiêm khắc.

Mỗi ngày, anh đều chạy bộ mang tạ cùng tôi.

Khi đấu tập, anh chưa bao giờ nhường.

Một lần nữa bị anh đánh ngã, nằm bẹp trên sàn, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Hứa Gia Tùy cúi xuống, lau mồ hôi trên trán tôi:
“Nếu mệt quá thì nghỉ một lát đi.”

Tôi lắc đầu, gượng đứng dậy:
“Tiếp tục!”

Thẩm Lâm An đã không đến trường suốt một tháng.

Nhưng khoảng thời gian yên ổn này không khiến tôi thả lỏng.

Tôi luôn trong trạng thái căng thẳng, điên cuồng học tập và luyện tập tán thủ.

Tôi biết khi hắn quay lại, mọi chuyện sẽ lại như cũ, hắn sẽ tiếp tục bắt nạt tôi.

Tôi không muốn mãi là kẻ bị động.

Những mẩu giấy trả thù chẳng thấm vào đâu.

Đó chỉ là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra lúc đó.

Nếu tôi có đủ khả năng, tôi sẽ không dùng những trò trẻ con như vậy để đáp trả hắn.

Tôi sẽ dùng nắm đấm của mình để bắt hắn ngậm miệng.

Để hắn biết rằng, Giang Chi không phải là người dễ bắt nạt.

Tôi muốn có thành tích tốt để nhà trường không thể dễ dàng bao che cho hắn.

13

Sau một tháng luyện tập, thành tích của tôi đã cải thiện đáng kể.

Thể lực tôi không còn yếu ớt như trước.

Tôi cảm nhận được cơ bắp đang dần hình thành dưới lớp áo, mang đến sức mạnh khiến tôi phấn khích.

Tôi không còn né tránh Hứa Gia Tùy.

Chúng tôi trò chuyện như những người bạn bình thường.

Giọng nói chua ngoa của Lý Văn Đình vang lên, không hề giấu giếm, truyền thẳng vào tai tôi:
“Ngày nào cũng lôi kéo con trai, biến trường học thành khách sạn rồi.”

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta:
“Cậu nói ai?”

Lý Văn Đình chẳng buồn quan tâm, che miệng cười:
“Tôi có chỉ đích danh ai đâu. Nếu cậu muốn tự nhận thì tôi cũng đành chịu.”

Nói xong, cô ta và đám con trai xung quanh cười phá lên.

“Hứa Nam thần cứu mỹ nhân, Viên Viên đã trao trọn con tim rồi!”

“Anh Thẩm không có ở đây, Viên Viên chắc buồn chán, cô đơn quá!”

Nghe những tiếng cười kinh tởm quen thuộc, tôi không hề tức giận.

Vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Văn Đình:
“Cậu nói ai?”

Cô ta lấy sách ném vào người tôi:
“Nói cậu đấy, hài lòng chưa?”

Tôi cúi xuống nhặt cuốn sách lên, ném thẳng trả lại.

Những ngày luyện tập không uổng phí.

Ngay khi tôi đáp trả, Lý Văn Đình giận điên người, lao thẳng vào tôi.

Cô ta định túm tóc tôi, nhưng tôi dễ dàng tránh được.

Cô ta giơ tay định đánh, tôi chụp lấy cổ tay cô ta, giữ chặt, khiến cô không thể cử động.

Nhìn cô ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét lên:
“Giang Chi, buông tay ra!”

Tôi siết chặt hơn, khiến cô ta đau đến méo mặt.

“Nếu cậu còn bịa chuyện, tôi sẽ đánh thẳng vào miệng cậu.”

Ánh mắt cô ta đầy thù hận nhưng không dám nói thêm lời nào.

Sức mạnh áp đảo khiến cô ta không dám tiếp tục khiêu khích.

Những nam sinh xung quanh thấy vậy cũng im bặt.

Một lần ra tay để răn đe.

Sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ khiến tôi không dám động vào đám con trai, trừ khi chắc chắn mình có lợi thế.

Hiện tại, kỹ năng tán thủ của tôi vẫn chưa đủ tốt.

Nhưng khi tôi mạnh hơn, tôi nhất định sẽ khiến những kẻ miệng lưỡi bẩn thỉu kia phải im miệng.

Quay đầu lại, tôi thấy Hứa Gia Tùy đang giơ ngón tay cái về phía tôi, ánh mắt đầy vẻ khích lệ.

Tôi không nhịn được mà mỉm cười với anh.

Nhưng tôi không hề nhận ra, ở cửa lớp, Thẩm Lâm An đang đứng đó, ánh mắt tối tăm, nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

14

Khi Thẩm Lâm An quay lại, hắn không còn ngông nghênh như trước.

Đám con trai vây quanh hắn ồn ào, nhưng hắn bực bội ngắt lời:
“Im hết đi, cút ra chỗ khác.”

Không ai dám chọc giận hắn.

Tôi nghe thấy tiếng hắn nổi cáu.

Nếu là trước đây, tôi sẽ lo lắng trong lòng, liệu hắn có trút giận lên tôi không.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ dừng bút một chút, rồi tiếp tục làm bài.

Tôi coi hắn như không khí.

Vào cuối tuần, tôi càng tập luyện chăm chỉ hơn.

Hứa Gia Tùy nhìn tôi bị ngã hết lần này đến lần khác, rồi lại kiên cường đứng lên, không khỏi thở dài:
“Cậu căng thẳng quá rồi.”

Tôi theo phản xạ định bóp chiếc móc khóa, nhưng phát hiện nó không ở trên tay.

Anh đưa tay ra trước mặt tôi:
“Bóp tay tôi đi, tôi không sợ đau.”

Tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Tôi nắm lấy tay anh.

Cảm giác ấm áp, cùng lớp chai mỏng trên tay anh, khiến tim tôi khẽ loạn nhịp.

Như bị điện giật, tôi lập tức buông tay ra:
“Không cần đâu.”

Hứa Gia Tùy hơi nhướng mày:
“Vậy thì, tôi có thể mời Giang Chi đi công viên giải trí thư giãn một chút được không?”

Những ngày qua anh luôn kèm tôi học và luyện tập, tôi cũng thấy hơi áy náy.
Vì thế, tôi không chút do dự mà đồng ý.

Người ta nói, đi công viên giải trí một mình là cảm giác cô đơn thuộc top 3 trên thế giới.

Sau những gì xảy ra, tôi gần như không dám giao tiếp với ai.

Công viên giải trí cũng đã lâu rồi tôi chưa từng ghé qua.

Hứa Gia Tùy rất hứng khởi, cùng tôi chơi đủ trò.

Nhưng khi vào nhà ma, người vừa không chớp mắt khi ngồi tàu lượn siêu tốc như anh lại tỏ ra sợ hãi.

Anh chìa tay ra trước mặt tôi:
“Tôi hơi sợ, có thể nắm tay cậu được không?”

Tôi không bỏ qua vành tai đỏ ửng của anh, tim đập loạn xạ.

Sau một hồi bối rối, tôi nắm lấy tay anh.

Anh cũng nhẹ nhàng siết chặt tay tôi.

Khi một NPC đột nhiên xuất hiện, tôi giật mình hoảng hốt.

Phản ứng đầu tiên của Hứa Gia Tùy là kéo tôi vào lòng, bảo vệ tôi thật chặt.

Anh trấn an:

“Đừng sợ, có tôi ở đây.”

Chờ đến khi hoàn hồn, tôi nhận ra mình đang ở trong vòng tay anh.

Anh lập tức xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Mặt tôi nóng bừng, nhưng may mắn được bóng tối xung quanh che giấu.

Tôi nắm lấy tay anh một cách tự nhiên:
“Nắm chặt tay tôi đi, đừng để lạc.”