Anh tôi là người sống thanh cao.

Dù mẹ mắc bệnh nặng triền miên, anh cũng không chịu nhận thẻ đen của thiên kim nhà giàu.

Tôi giật lấy thẻ, chạy thẳng đến bệnh viện quẹt 500 nghìn tệ.

Anh tôi ngơ ngác luống cuống: “Số tiền này biết lấy gì mà trả đây?”

Tôi cười khẩy: “Em đem anh bán rồi, một trăm tệ một ngày.”

01

Lúc này, anh tôi đang nhìn thiên kim tiểu thư nhà giàu – Giang Thư Nguyệt với ánh mắt đầy chán ghét: “Cút đi, tôi không cần bất kỳ sự bố thí nào của cô.”

Giang Thư Nguyệt rưng rưng nước mắt, đáng thương rút tay lại, cầm theo chiếc thẻ đen.

Tôi bật dậy, “chát” một cái tát vang dội giáng lên mặt anh trai.

“Giả vờ cái gì? Tối qua còn nói với em, người anh yêu nhất chính là chị Giang Thư Nguyệt cơ mà.”

Anh tôi ôm má, ngây ra như phỗng nhìn tôi.

“Lâm Thiển, em điên rồi à? Khi nào anh từng nói anh thích Giang Thư Nguyệt chứ.”

Tôi nhếch môi cười lạnh: “Trong lúc mơ, anh gọi tên Giang Thư Nguyệt tổng cộng 784 lần.”

Ngay lập tức, mặt anh tôi đỏ bừng, xấu hổ hóa giận, chỉ tay vào tôi: “Anh… anh không có! Em… em nói dối!”

“Á!” Giang Thư Nguyệt ở bên cạnh mừng rỡ hét lên, đôi mắt ánh lên niềm hân hoan chưa từng có.

Cô nàng nhìn anh trai tôi bằng ánh mắt si tình, ngượng ngùng ném thẻ đen về phía tôi rồi xấu hổ chạy đi.

Tôi vội vàng chụp lấy chiếc thẻ, nhanh chóng nhét vào túi, thở phào một hơi.

“Lấy thẻ ra đây, trả lại cho cô ấy.”

Lúc này anh tôi mới hoàn toàn hoàn hồn, nghiêm mặt quát tôi.

Nhưng tôi đã nhanh chân bỏ chạy, biến mất dạng từ lâu.

Tôi rời khỏi trường, lập tức lao thẳng đến bệnh viện.

Trong mắt đầy vẻ lo lắng.

Vì mẹ tôi đang nằm ở đó, chờ từng đồng để cứu mạng.

02

Đúng vậy, tôi đã trọng sinh.

Kiếp trước, anh trai tôi tự cho mình là thanh cao, nhiều lần từ chối tiền của Giang Thư Nguyệt, khiến bệnh tình của mẹ cứ kéo dài mãi, cuối cùng bà ra đi mãi mãi.

Còn tôi, thật lòng muốn anh nhận lấy chiếc thẻ đen, nhưng vì sĩ diện, mãi vẫn không mở miệng được.

Mãi đến khi mẹ nguy kịch, tôi khuyên mãi, anh mới miễn cưỡng nhận tiền của Giang Thư Nguyệt.

Tiếc là vì bệnh đã kéo quá lâu, mẹ vẫn không qua khỏi.

Không ngờ, anh trai lại ghi hận lên người Giang Thư Nguyệt.

Anh cho rằng cách cô ấy đưa tiền quá trắng trợn, khiến anh mất mặt, không dám nhận, mới gián tiếp khiến mẹ qua đời.

Thế là anh bắt đầu kế hoạch trả thù.

Giả vờ yêu đương, kết hôn với Giang Thư Nguyệt.

Sau đó sắp đặt một vụ tai nạn giao thông, khiến cô ấy chết không nhắm mắt, mà tôi lúc đó cũng ở trên xe, không thoát nổi.

Anh trai ôm ảnh tôi, khóc như kẻ mất trí.

Về sau, được ánh trăng trắng nghèo kiết xác trong lòng anh chữa lành vết thương tinh thần.

Hai người họ quay về bên nhau, dựa vào tài sản thừa kế của Giang Thư Nguyệt mà sống những ngày như thần tiên quyến lữ.

Giờ đây sống lại một đời, tôi quyết không để bi kịch ấy tái diễn.

Tôi lao đến bệnh viện.

Lập tức thanh toán toàn bộ viện phí, mãi đến khi mẹ được đẩy vào phòng phẫu thuật, dây thần kinh đang căng như dây đàn của tôi mới dần buông lỏng.

03

Chỉ chốc lát sau, anh tôi đã chạy tới.

Hai mắt đỏ hoe, anh túm lấy cổ áo tôi, gằn giọng giận dữ: “Lâm Thiển, em còn biết xấu hổ không hả? Em lại dám nhận tiền của Giang Thư Nguyệt! “Đó là sự bố thí đầy sỉ nhục, em có biết không?”

“Anh của em, đến cả cột sống cũng thà gãy chứ không cúi đầu.

“Đưa thẻ đây! Nếu không, anh với em từ nay cắt đứt quan hệ!”

Tôi nhếch môi, đưa thẻ ra trước mặt anh: “Được thôi, lấy đi. Em vừa quẹt 500 nghìn tệ, nhớ trả lại cho người ta đấy nhé.”

Sắc mặt anh tôi lập tức tái nhợt, nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ trong tay tôi, nhất thời chẳng dám đưa tay nhận lấy.

“Tiền đâu rồi?” Anh lắp bắp hỏi, mặt mũi như gỗ đá.

Tôi bật dậy, lại tặng thêm một cái tát: “Lâm Tu Viễn, anh hỏi tiền đâu à? Dĩ nhiên là dùng để chữa bệnh cho mẹ rồi! Anh là đồ súc sinh, mẹ nằm viện thế kia mà anh còn giả vờ thanh cao! Mẹ sinh ra anh đúng là uổng phí!”

“Giang Thư Nguyệt chịu đưa tiền cho anh, đó là phúc phận của nhà chúng ta. Anh mà có làm trâu làm ngựa cho cô ấy, nhổ cái cột sống ra nấu canh cũng là chuyện nên làm!”

Anh tôi bị tôi mắng đến mặt mày xanh đỏ lẫn lộn.

Tôi hiểu anh tôi.

Anh đối với mẹ, với tôi – đứa em gái này – thật sự tốt không lời nào tả xiết.

Chỉ là đầu óc đôi lúc không rõ ràng, vì cái gọi là sĩ diện, vì cái gọi là tình yêu thuần khiết, mà không biết phân biệt nặng nhẹ trước sau.

Đúng lúc này, một cô gái mặc váy trắng, tay xách hộp cơm xuất hiện.

“Á, Tu Viễn, mặt anh sao thế này?”

Cô ta nhìn khuôn mặt ửng đỏ của anh, vành mắt long lanh lệ, tay đưa lên sờ má anh, gương mặt đầy xót xa.

“Chát!” – một tiếng giòn vang.

Tôi thẳng tay hất tay cô ta ra, chắn trước mặt anh trai: “Lục Thiên Thiên, nam nữ thụ thụ bất thân, cô không biết sao? Đụng tay đụng chân kiểu đó nhìn có ra thể thống gì không?”

Không sai, người này chính là Bạch Nguyệt Quang của anh tôi – Lục Thiên Thiên.

Kiếp trước, cuối cùng cô ta là người ở bên anh tôi.

Thế nhưng, linh hồn tôi sau khi chết vẫn còn vất vưởng, và tôi đã thấy rất nhiều chuyện — biết rõ người phụ nữ trước mắt này chẳng hề đơn giản như vẻ ngoài.

Sau khi anh tôi cưới Giang Thư Nguyệt, vì tiền, cô ta đã làm tiểu tam của không ít người.

Khi nghe tin Giang Thư Nguyệt qua đời, cô ta lập tức tìm đến anh tôi, và cuối cùng thật sự đạt được mục đích, sống cuộc sống quý phu nhân giàu sang.

Bản chất cô ta cực kỳ mê tiền, chỉ giỏi giả vờ.

Giờ đây lấy lòng anh tôi, chẳng qua chỉ vì suất tuyển thẳng vào Thanh Bắc mà Giang Thư Nguyệt đang nắm.

Kiếp trước, điều kiện để anh tôi chịu hẹn hò với Giang Thư Nguyệt chính là: cô ấy phải nhường suất đó cho Lục Thiên Thiên.

Còn Giang Thư Nguyệt, đầu óc yêu đương mù quáng, lại thật sự đồng ý.

Thật khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.

“Lâm Thiển, em thật sự điên rồi.” Anh tôi gạt tôi sang một bên, nắm lấy tay Lục Thiên Thiên, tràn đầy dịu dàng.

Lục Thiên Thiên lúc này mới khẽ nghẹn, nước mắt rưng rưng: “Thiển Thiển, có phải chị làm gì sai khiến em không vui? Chỉ cần em nói, chị nhất định sẽ xin lỗi.”

Tôi đảo mắt một vòng: “Đúng vậy, chính là cô chọc tôi khó chịu. Tôi cảnh cáo cô, tôi không ưa cô, sau này tránh xa anh tôi ra một chút.”

Vừa dứt lời, nước mắt của Lục Thiên Thiên liền rơi lộp bộp.

“Tôi… hôm nay tôi chỉ muốn mang canh gà đến cho bác gái thôi, tôi đã hầm nó suốt hai tiếng đồng hồ…”

Nói xong liền nhét hộp canh vào tay anh tôi rồi quay người bỏ đi.

Bóng lưng đó, nhìn sao mà cô đơn, sao mà đáng thương.

Anh tôi nhìn theo dáng cô ta, mặt mũi đầy đau lòng và xót xa.

“Lâm Thiển, em làm ra cái trò gì thế hả?” Anh quay đầu lại mắng tôi, rồi như chưa hả giận, tiếp tục: “Hai tiếng đồng hồ đó, cái tấm lòng ấy làm sao có thể so với việc Giang Thư Nguyệt ném tiền vào mặt người khác được chứ?”

Anh rất muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến mẹ vẫn đang trong phòng phẫu thuật, đành phải nén lại.

Tôi cười nhạt: “Nồi áp suất mười lăm phút là xong. Sáng còn học trên lớp, tan học đến giờ mới được một tiếng, cô ta nấu canh hai tiếng mà anh cũng tin?”

“Ờ…” Anh tôi lập tức nghẹn họng, cúi đầu không nói nên lời.

Anh trai tôi, ngoài việc đẹp trai đến độ gây rối trật tự xã hội và học giỏi, thì thật sự chẳng có ưu điểm nào khác.