11
Một chuyện khiến người ta không ngờ đã xảy ra.
Anh trai tôi bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Nguyên nhân lại là do Lục Thiên Thiên.
Dạo gần đây, ngày nào cô ta cũng được xe sang đưa đón đến trường.
Hình tượng trong sáng đáng yêu ngày nào, hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Cô ta bắt đầu trang điểm, mang túi xách hàng hiệu, ăn mặc bóng bẩy lộng lẫy.
Thường xuyên trốn học, điểm thi thử thì tụt dốc không phanh.
Mọi người đều nói cô ta đã buông bỏ kỳ thi đại học.
Bởi chủ nhân của chiếc xe sang kia, nghe đồn là một thiếu gia nhà giàu.
Anh tôi lập tức trở thành trò cười cho thiên hạ.
Một nam thần vừa học giỏi vừa đẹp trai như anh, lại bị đá tận hai lần liên tiếp.
Anh tôi thì cuống cuồng, chạy đi tìm Lục Thiên Thiên: “Thiên Thiên, em thật sự không định học tiếp nữa sao?”
Lục Thiên Thiên cười khinh bỉ: “Lâm Tu Viễn, anh không thấy mình giả tạo lắm sao? Lúc em muốn học, anh không chịu giúp em xin suất tuyển thẳng. Giờ em nghĩ thông rồi, nhận ra mình vốn không hợp với chuyện học hành, anh lại quay sang khuyên nhủ ngọt ngào?”
“Anh không thấy mình hèn à?”
Mấy câu nói của cô ta khiến mặt anh tôi tái xanh tái tím như gan lợn.
“À đúng rồi, tôi khuyên anh nên tránh xa tôi ra một chút. Anh là cái đồ nghèo rớt mồng tơi, coi chừng bạn trai tôi mà thấy thì sẽ đánh anh phải quỳ xuống xin tha.”
Rõ ràng cô ta oán hận anh tôi đến tận xương tủy, lời nói chẳng nể nang gì nữa.
“Được, được… xem như tôi lòng tốt bị chó gặm, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.” Anh tôi hoàn toàn lạnh lòng.
Lục Thiên Thiên cười khẩy: “Ai thèm…”
Tiếng động cơ xe vang lên.
Cô ta uốn éo bước lên xe, rồi lập tức ôm hôn với thiếu gia tóc vàng kia ngay trước mặt mọi người.
Sau nụ hôn, cô ta thì thầm gì đó với hắn, lại còn liên tục liếc về phía anh tôi.
Thiếu gia tóc vàng nở nụ cười nham hiểm nhìn anh tôi, ánh mắt đầy khiêu khích.
Anh tôi bị hắn nhìn đến rợn cả người, đành hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.
12
Đêm khuya, anh tôi bị một đám người chặn trong hẻm nhỏ.
Bị đánh đến mức ngã lăn ra đất, không bò dậy nổi.
Gót giày cao gót của Lục Thiên Thiên giẫm lên người anh tôi không chút thương xót.
Thiếu gia tóc vàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vào mặt anh tôi.
“Nghe nói mày là hàng hiếm đấy. Nhà nghèo rớt mồng tơi, mẹ thì sắp chết bệnh mà còn không chịu nhận tiền người ta giúp?”
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thiên Thiên.
Lục Thiên Thiên che miệng cười khanh khách: “Chồng à, đúng vậy đó, cái đồ ngốc này chẳng khác gì thằng thiểu năng.
“Cũng có thể gọi là thằng vong ân phụ nghĩa, suýt chút nữa hại chết mẹ ruột của mình, hahaha…”
Đám đàn em xung quanh nghe vậy cũng phá lên cười ha hả.
“Á! Tôi báo cảnh sát rồi! Các người dám đánh người, xong đời rồi đấy!” Tôi gào lên từ đầu hẻm.
Tóc vàng lập tức biến sắc, dẫn người bỏ chạy mất hút.
“Anh! Anh có sao không? Anh ơi?”
Tôi chạy đến trước mặt anh, giả vờ hoảng hốt hỏi.
Anh tôi nằm đó, sắc mặt xám ngoét như tro tàn, đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời, không còn chút tiêu cự nào.
Thật lâu…
“Anh… thật sự suýt chút nữa đã hại chết mẹ… phải không…”
“Người đối xử tốt với anh nhất… luôn luôn là Giang Thư Nguyệt… phải không…”
“Anh… không bằng cầm thú…”
Vừa dứt lời, anh gào khóc òa lên.
Khóc đến tan nát ruột gan, khóc đến lồng ngực co rút từng hồi.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh khóc đến như vậy.
Khoảnh khắc ấy, tôi khẽ mỉm cười.
Tôi biết, cuối cùng anh tôi đã tỉnh ra rồi.
Nếu anh vẫn cứ ngu muội như trước, tôi thà để anh chết đi, còn hơn để anh đi phá nát sự dịu dàng của Giang Thư Nguyệt.
Tôi muốn anh và Giang Thư Nguyệt bên nhau một cách chân thành, không còn khúc mắc.
Ở một góc khuất phía xa, Giang Thư Nguyệt che miệng khóc không thành tiếng.
13
Không sai, tất cả chuyện này… là do tôi đạo diễn.
Tiền là Giang Thư Nguyệt bỏ ra, công sức là tôi góp vào.
Tóc vàng kia thật ra chỉ là một tên côn đồ từ nơi khác đến, hoàn toàn không phải thiếu gia gì.
Việc hắn tiếp cận Lục Thiên Thiên là do tôi chỉ thị.
Không ngờ lại dễ dàng đến thế.
Chủ yếu là vì bản chất trà xanh của Lục Thiên Thiên quá nặng.
Còn anh tôi thì cứ lơ mơ chẳng phân biệt được trắng đen, theo tôi, kiểu người như vậy phải ăn một trận nhục nhã và đòn đau mới có thể tỉnh lại.
Dĩ nhiên, theo dặn dò của tôi, tên tóc vàng đã nương tay, nhiều lắm chỉ là vài vết trầy xước bên ngoài.
Ban đầu Giang Thư Nguyệt sống chết không đồng ý, phần lớn là vì không nỡ.
Sau nhiều lần tôi kiên trì thuyết phục, cuối cùng chị ấy mới miễn cưỡng gật đầu.
Nếu lần này mà anh tôi vẫn không tỉnh ra, thì tôi sẽ buông tay hoàn toàn.
Chỉ cần anh không làm tổn thương Giang Thư Nguyệt nữa, sống chết gì tôi cũng mặc kệ.
Đợi đến khi anh thôi khóc, tôi mới chậm rãi lên tiếng: “Anh, em muốn nói cho anh một bí mật.”
Anh không nói gì, nhưng ánh mắt hiện rõ sự tò mò.
“Anh có biết… người gửi cho chúng ta 5 nghìn mỗi tháng là ai không?”
Anh lập tức bật dậy, vội vàng hỏi: “Là ai?”
Người đó với anh rất quan trọng, quan trọng… chẳng khác gì Giang Thư Nguyệt.
Tôi giơ tay chỉ ra phía ngoài.
Anh nhìn theo hướng tay tôi.
Dáng người dịu dàng của Giang Thư Nguyệt, lặng lẽ đứng đó.
Anh nhìn gương mặt đang khóc của chị ấy, trong khoảnh khắc sững sờ không nói nên lời.
Tôi xoay người rời đi.
Tôi không biết sau đó giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết là, kể từ lúc anh về đến nhà, suốt ngày cứ nghe thấy tiếng anh cười ngốc nghếch.
Khóe môi tôi, căn bản là không thể nào nhịn xuống nổi.
Ngày hôm sau.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện —
Lâm Tu Viễn và Giang Thư Nguyệt lại tay trong tay trở về bên nhau.
Hai người trò chuyện vui vẻ, dính nhau như hình với bóng.
Giang Thư Nguyệt không còn dáng vẻ dè dặt như trước.
Lâm Tu Viễn cũng chẳng còn lạnh lùng hay xa cách.
Mọi thứ đều tự nhiên đến lạ, hệt như một đôi tình nhân thật sự yêu nhau từ tận đáy lòng.
Tôi nhìn thấy trong mắt anh là sự sáng rõ, khí chất toàn thân cũng như bước lên một tầng cao mới.
“Cảm ơn em, Thiển Thiển.”
“Đây mới đúng là anh trai của em chứ.”
Tôi ôm lấy anh, cảm nhận được một sự an toàn trọn vẹn.
Tôi hiểu, anh đã hoàn toàn lột xác — từ một cậu thiếu niên, trưởng thành thành một người đàn ông thực thụ.
14
Lục Thiên Thiên thì hoàn toàn ngơ ngác.
Ngày hôm sau, cô ta phát hiện tên tóc vàng đã biến mất.
Nhắn tin không trả lời, gọi điện không bắt máy.
Lúc đầu, cô ta còn chẳng để tâm.
Nhưng thời gian trôi qua, cô ta mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tên tóc vàng ấy như bốc hơi khỏi nhân gian.
Ngay khoảnh khắc đó, cô ta bắt đầu hoảng loạn.
Trước kia, nhờ vào hắn mà cô ta ngạo mạn khắp trường, giờ đây lại bị phản đòn — bị bạn bè mỉa mai, chèn ép đến mức khổ không kể xiết.
Cô ta tìm đến anh tôi, khóc đến mức thương tâm.
“Xin lỗi anh, Tu Viễn… là em sai rồi, tha thứ cho em có được không?”
Anh tôi chỉ khẽ lắc đầu, mỉm cười bình thản: “Anh thật sự rất cảm ơn em. Cảm ơn vì em đã đánh thức anh, giúp anh phân biệt được đúng sai, hiểu được điều gì là quan trọng, và nhìn rõ lòng mình.”
“Nhưng… suốt đời này, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em.”
Dứt lời, anh quay người bước đi, không ngoảnh lại.
Kỳ thi đại học đến gần.
Anh tôi và Giang Thư Nguyệt nắm tay nhau cùng bước vào cánh cổng của Thanh Bắc.
Còn Lục Thiên Thiên thì chỉ đậu vào một trường cao đẳng bình thường.
Từ đó, một người trên trời, một kẻ dưới đất — đôi bên xem như đoạn tuyệt.
Nhà cô ta cũng không khá giả, không đủ điều kiện để cho cô tiếp tục học lên đại học, đành phải sớm bước chân vào xã hội.
Mãi đến nhiều năm sau, tôi mới nghe mẹ nhắc đến cô ta.
Cô gái từng rạng rỡ xinh đẹp năm nào, giờ đã không còn dấu vết.
Tuổi còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi… đã mắc ung thư cổ tử cung, không còn sống được bao lâu.
15
Tốt nghiệp đại học.
Anh tôi và Giang Thư Nguyệt cùng bước vào lễ đường hôn nhân.
Sau khi kết hôn, Giang Thư Nguyệt hạ sinh cho anh một cặp long phụng đáng yêu.
Anh tôi ôm hai đứa bé trong lòng, cười đến ngốc nghếch.
Cho đến ngày tôi lên xe hoa.
Tôi thật sự không nhịn được, liền hỏi Giang Thư Nguyệt: “Chị dâu, hôm đó ở trong hẻm, sau khi em rời đi, chị và anh em… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Thư Nguyệt ánh mắt lấp lánh hoài niệm, nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
“Anh ấy nói sẽ bán bản thân cho chị để trả nợ, một tệ một ngày.”
Năm trăm nghìn tệ thì…
Tôi chu môi, thì thầm: “Hai người tham thật đó…”
[Hoàn]