Vị tổng tài chồng tôi vốn mang bệnh bẩm sinh không thể có con, nhưng lại bị người ta vô tình hạ thuốc, sau đó có một đêm dây dưa với một nữ sinh nghèo mà tôi từng giúp đỡ.

Hai tháng sau, cô gái ấy mang thai song thai, nước mắt lưng tròng khăng khăng đòi phá thai.

“Chuyện đêm đó đã là có lỗi với chị Tinh Hà rồi, em không thể tiếp tục làm chuyện có lỗi với chị ấy nữa. Đứa trẻ này không thể giữ lại.”

Hà Tẫn Niên – người chưa từng cảm nhận được hơi ấm gia đình – đột nhiên như phát điên, chi hàng nghìn tỷ để mua biệt thự riêng, giam cô ấy bên cạnh mình.

Với bên ngoài, anh ta tuyên bố rằng đã đưa cô ra nước ngoài.

Anh giấu rất kỹ, cho đến khi tôi bất ngờ xuất hiện tại tiệc đầy tháng của đứa trẻ.

Hà Tẫn Niên không thèm liếc tôi lấy một cái, chỉ lạnh nhạt sai trợ lý ném cho tôi một tờ đơn ly hôn.

“Thẩm Tinh Hà, ký đi, mười căn biệt thự xem như bồi thường cho cô.”

Tôi không chịu ly hôn, Hà Tẫn Niên bèn từng bước ép buộc, tăng thêm điều kiện.

Cho đến cuối cùng, anh ta bắt cóc em gái mà tôi nương tựa, treo cô bé lên trên một máy trộn công nghiệp.

“Ký tên, hoặc nhìn em gái cô biến thành một đống thịt vụn. Tùy cô chọn.”

Tôi như phát điên lao đến bảng điều khiển, nhưng tiếng động cơ gầm rú vang lên, thứ chất lỏng đỏ như máu văng khắp người tôi.

Vì quá xúc động, tôi trượt chân rơi vào máy trộn.

Lần nữa mở mắt, tôi không do dự ký đơn ly hôn, sau đó xóa bỏ danh tính, bỏ đi nơi khác.

Nhưng sau khi tôi hoàn toàn biến mất, Hà Tẫn Niên lại phát điên tìm kiếm tôi khắp nơi.

“Phu nhân, đã phát hiện tung tích của Hà tổng. Anh ta đang ở biệt thự tư nhân tại Long Tiếu Sơn Trang, nơi đó đang tổ chức tiệc đầy tháng.”

Giống hệt kiếp trước, giọng của thám tử tư lại vang lên, toàn thân tôi run rẩy – lúc ấy tôi mới nhận ra mình đã trọng sinh.

Kiếp trước, tôi nghi ngờ Hà Tẫn Niên mờ ám, hay bỏ nhà không về, nên thuê thám tử tư theo dõi.

Không ngờ phát hiện một năm trước anh ta đã mua Long Tiếu Sơn Trang, chi khoản tiền lớn xây biệt thự riêng chỉ để nuôi tình nhân.

Thấy tôi im lặng, thám tử thử dò hỏi: “Phu nhân, cô không muốn qua đó xem sao? Nếu đi bây giờ, chắc chắn Hà tổng sẽ không còn mặt mũi nào. Lúc đó bắt gian đôi tình nhân tại trận.”

“Không cần.”

Tôi gần như buột miệng từ chối không do dự.

Nhớ lại cảnh tượng kiếp trước khi em gái bị nghiền chết ngay trước mắt, tôi vẫn không thể ngừng run rẩy.

Bi kịch như thế, tôi không muốn lặp lại lần nữa.

“Cảm ơn anh, sau này không cần điều tra Hà Tẫn Niên nữa. Chuyện trước đây, cứ xem như chưa từng xảy ra.”

Tôi rút ra một tấm séc năm triệu trao cho anh ta.

“Cũng đừng để Hà Tẫn Niên biết tôi từng điều tra anh ta.”

Thám tử vui mừng nhận séc, gật đầu đồng ý liên tục.

Khi biệt thự rộng lớn trở lại yên ắng, tôi chậm rãi đứng dậy, gỡ tấm ảnh cưới treo trên tường xuống.

Trong ảnh, tôi và Hà Tẫn Niên cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn nhau đầy tình cảm.

Dù đã tám năm trôi qua.

Tôi vẫn thường nhớ lại ngày cưới hôm ấy, khi Hà Tẫn Niên trân trọng hôn lên mu bàn tay tôi, nhẹ nhàng thề hẹn:

“Tinh Hà, kiếp này bất kể sinh – lão – bệnh – tử, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng chỉ yêu một mình em.”

Nhưng đời người vốn vô thường.

Hai năm sau khi kết hôn.

Chúng tôi mãi không có con, đi bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ nói:

“Thật đáng tiếc, khả năng vô sinh của anh Hà lên tới 99%, mong hai người sớm chấp nhận sự thật.”

Cả hai chúng tôi đều rất yêu trẻ con, mong muốn lập gia đình cũng là để duy trì huyết thống.

Đây quả là một cú sốc lớn.

Nhất là với một người đàn ông khi biết bản thân “không được”, cú sốc ấy lại càng nghiêm trọng.

Từ đó về sau, Hà Tẫn Niên thường xuyên mượn rượu giải sầu. Dù có lúc tình cảm dâng trào mà gần gũi với tôi, nhưng chỉ cần nhớ lại lời bác sĩ, ánh mắt anh liền ảm đạm hẳn.

Sau đó, anh đẩy tôi ra, “Anh đi tắm chút.”

Những ngày như thế, chúng tôi đã sống suốt tám năm trời.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi tiệc rượu tiếp khách cách đây một năm.

Rượu của Hà Tẫn Niên bị người ta bỏ thuốc, anh vô tình qua đêm với Bạch Lộ – nữ sinh nghèo mà tôi từng tài trợ.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Như thể bánh xe số phận đột ngột đổi hướng.

Mọi thứ dần trượt khỏi tầm kiểm soát.

Kiếp trước, Hà Tẫn Niên như phát cuồng mà chờ mong đứa trẻ trong bụng Bạch Lộ ra đời, tha thiết khát khao một gia đình, một đứa con thuộc về riêng mình.

Anh không tiếc chi tiền mua biệt thự giấu người đẹp, bị tôi bắt gặp cũng không hề có lấy một lời giải thích, chỉ lạnh lùng đưa đơn ly hôn.

Phải đến lúc chết, tôi mới hiểu rằng — trái tim anh sớm đã dành cho người khác.

Nên lần này, tôi sẽ không đến quấy rầy tiệc đầy tháng của con họ nữa.

Thậm chí, tôi còn chủ động gọi cho luật sư:
“Làm phiền anh soạn giúp tôi đơn ly hôn. Vâng, càng sớm càng tốt.”

Tôi chọn cách thành toàn cho họ.

Tôi vốn nghĩ, chỉ cần mình không xen vào, chủ động đồng ý ly hôn, thì bi kịch kiếp trước sẽ không tái diễn.

Nhưng không ngờ, chỉ nửa tiếng sau, Hà Tẫn Niên giận dữ đạp tung cửa nhà tôi.

“Thẩm Tinh Hà!”

Ánh mắt anh đỏ rực, mạnh bạo bóp chặt cằm tôi.

“Nói! Cô đã làm gì Bạch Lộ? Cô giấu cô ấy ở đâu rồi?!”

Tôi kinh hoàng nhìn vào mắt anh, hơi thở dần trở nên khó khăn.

“Tôi không có… tôi không biết anh đang nói gì.”

Rõ ràng kiếp này, tôi không hề can dự vào chuyện của họ. Huống hồ lúc này chẳng phải họ đang tổ chức tiệc đầy tháng ở biệt thự riêng sao?

Khóe môi Hà Tẫn Niên nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:

“Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô đã trọng sinh.”

“Kiếp trước cô thà chết cũng không chịu ly hôn, chẳng phải vì không nỡ buông thân phận ‘Bà Hà’ sao? Cô biết hôm nay là tiệc đầy tháng của con tôi, nên cố tình dùng chuyện tài trợ để uy hiếp Bạch Lộ, khiến cô ấy biến mất đúng không?!”

Tôi sốc đến mức không nói nên lời.

Hà Tẫn Niên siết chặt cổ tôi, cướp đi luồng không khí cuối cùng. Tôi điên cuồng đập vào tay anh, lồng ngực phập phồng dữ dội.

“Anh hiểu lầm rồi… tôi thật sự không biết…”

“Thẩm Tinh Hà, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn.”

Anh lạnh lùng hất tôi ra, ra lệnh cho vệ sĩ trói tôi lại. Sắc mặt anh âm trầm khó dò, châm một điếu thuốc.

“Cho cô năm phút, nói ra chỗ của Bạch Lộ.”

“Nếu không… đừng trách tôi ra tay với người thân cuối cùng của cô.”

Tôi chợt ngẩng đầu, mắt đỏ ngầu nhìn anh: “Anh dám?!”

Cha mẹ tôi đã mất sớm, chỉ còn một người em gái – Thẩm Tinh Nguyệt – là chỗ dựa duy nhất của tôi.

Hà Tẫn Niên hiểu rõ lòng người, biết đâu là điểm yếu chí mạng của tôi.

Kiếp trước em tôi đã vì tôi mà chết thảm, lần này… tôi thà chết cũng không để bi kịch lặp lại.

Tôi “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống sàn, giọng khẩn cầu đầy hèn mọn:

“Hà Tẫn Niên, nể tình chúng ta đã là vợ chồng suốt tám năm, tin em một lần thôi, chỉ một lần…”

“Em không hề đụng đến Bạch Lộ, cũng không biết cô ấy ở đâu cả. Em đã chủ động đồng ý ly hôn rồi, không tin thì anh cứ hỏi luật sư đi!”

Tôi sốt ruột tự chứng minh mình vô tội, nhưng ánh mắt Hà Tẫn Niên vẫn lạnh lẽo như băng, nhìn chằm chằm tôi không chớp.

Anh khẽ cười khẩy:

“Đừng tưởng lảm nhảm vài câu là có thể kéo dài thời gian. Nếu cô chịu ngoan ngoãn ly hôn, thì kiếp trước em gái cô đã không chết ngay trước mặt cô rồi.”

Nói rồi anh đột ngột đưa điếu thuốc đang cháy dở chọc thẳng vào xương quai xanh của tôi.

Đau đớn tột cùng khiến tôi bật lên tiếng rên rỉ.

Ánh mắt Hà Tẫn Niên lạnh như băng:
“Giờ mới biết đau sao?”

“Bạch Lộ biến mất, nỗi đau của tôi còn gấp ngàn vạn lần cô thế này.”

Thấy làn da tôi bị bỏng rộp, ánh mắt anh lóe lên chút do dự, cuối cùng cũng ném điếu thuốc xuống đất.

Giọng nói của anh khàn đặc, tiếp tục truy hỏi tôi:
“Em biết rõ Bạch Lộ có vị trí thế nào trong lòng tôi. Nói! Cô ấy rốt cuộc đang ở đâu?”

Tôi tuyệt vọng tột độ, điên cuồng lắc đầu:
“Em thực sự không biết! Anh có thời gian chất vấn em ở đây, chi bằng nhanh chóng phái người đi tìm cô ấy!”

Hà Tẫn Niên trầm mặc hồi lâu, rồi lạnh lùng ra lệnh:
“Đưa Thẩm Tinh Nguyệt đến đây.”

Tôi nghẹn thở, chỉ thấy một nỗi tuyệt vọng dâng ngập trong lòng.

Tinh Nguyệt vốn là giáo viên tại một trường quốc tế, đang dạy học thì bị người của Hà Tẫn Niên cưỡng chế đưa đi.

Giờ phút này, em ấy mang vẻ mặt mơ hồ, nhìn tôi đầy khó hiểu:
“Chị ơi, có chuyện gì vậy? Sao chị lại quỳ ở đây?”

Tôi nhắm mắt lại, lao đến ôm lấy ống quần của Hà Tẫn Niên, hèn mọn van xin:
“Anh muốn gì em cũng đồng ý, mạng này của em cũng có thể cho anh… chỉ xin anh, buông tha cho em gái em…”

Hà Tẫn Niên vẫn không mảy may động lòng.