Đêm khuya, sau khi chúc ngủ ngon bạn trai, vốn dĩ tôi luôn ngủ ngay lập tức, nhưng lần này lại trằn trọc mãi không sao chợp mắt.
Mở mắt ra, trên trần nhà đột nhiên xuất hiện một hàng dòng chữ trôi:
【Đừng ngủ! Hung thủ hiện đang ở ngay ngoài cửa!】
【Đây chính là mối tình đầu đoản mệnh của nam phụ đúng không?】
【Đúng rồi, chính là cô ấy, hung thủ là người hàng xóm tầng trên của cô ấy!】
1
Tôi giật mình thon thót.
Hung thủ gì cơ? Nam phụ nào chứ?
Dòng chữ vẫn không ngừng trôi trên trần nhà.
【Một cặp đôi đẹp như vậy, đáng tiếc vừa định kết hôn đã âm dương đôi ngả.】
【Nam phụ thật sự yêu cô gái này đến phát điên, cô ấy mất bảy năm rồi mà anh ta vẫn cô đơn lẻ bóng.】
【Muốn gửi dao lam cho tác giả quá, không thể cho nam phụ một cái kết trọn vẹn sao? Anh ấy và Thẩm Oanh yêu nhau đến thế cơ mà!】
【Đau lòng quá, đoạn này không muốn xem nữa.】
Tôi và bạn trai Tần Dật là thanh mai trúc mã, yêu nhau đã nhiều năm, gần đây quả thật đang bàn chuyện cưới xin.
Nam phụ… chẳng lẽ là nói anh ấy?
Vậy thì tôi chẳng phải là cô bạn gái đoản mệnh kia sao?!
Hơn nữa, tầng trên nhà tôi có một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn, tướng mạo dữ tợn, hàng xóm đều nói ông ta tính cách quái gở, không ai muốn dây vào.
Là ông ta giết tôi sao?
Tôi bất chợt bật dậy khỏi giường, bật đèn, dụi mắt, những dòng chữ ấy vẫn đang trôi — không phải ảo giác!
Từng câu từng chữ đều đang nói với tôi rằng: tôi sẽ chết.
Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy tim gan, trong đêm tối tĩnh mịch, mọi âm thanh nhỏ nhặt bỗng trở nên rõ ràng đến rợn người.
Tôi nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Cửa mở ra.
Hung thủ… sao lại có chìa khóa nhà tôi?!
Dòng chữ trôi trên màn hình đã cho tôi biết câu trả lời.
【Đáng sợ quá, gã hàng xóm này bị công ty sa thải, ngoại tình bị phát hiện, vợ đòi ly hôn, mẹ ruột cũng qua đời, trước khi gây án còn tra tấn chết mấy con mèo, cảm thấy chưa đủ nên mới nhắm vào Thẩm Oanh.】
【Quá tàn nhẫn! Hắn còn lén lấy trộm chìa khóa của Thẩm Oanh để đi làm bản sao, rõ ràng là đã lên kế hoạch từ lâu rồi!】
2
Tôi bỗng nhớ lại một buổi sáng tháng trước, trong thang máy có gặp người đàn ông ấy, hắn cố tình đụng vào tôi một cái đầy khả nghi, nhưng lúc đó tôi vội đi làm nên cũng không để tâm.
Tối hôm đó vì phải tăng ca, Tần Dật đến nhà nấu cơm cho tôi, còn nói rằng chìa khóa của tôi bị rơi trước cửa.
Tôi cứ tưởng là do buổi sáng hấp tấp nên làm rơi, hóa ra là hung thủ đã thừa cơ đánh cắp!
Còn có lần gần đây, Tần Dật phát hiện mấy con mèo bị tra tấn dã man dưới lầu, cảnh tượng quá rùng rợn nên anh không nỡ nhìn, bảo tôi đi chôn cất cho chúng.
Hôm đó, tôi cũng thấy gã đàn ông kia lảng vảng gần đó — thì ra chính hắn giết lũ mèo!
Tôi hoảng loạn bật dậy khỏi giường, vội vàng khóa trái cửa phòng ngủ.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, tôi không dám phát ra một chút âm thanh nào, đôi chân cũng mềm nhũn chẳng còn chút sức lực.
Gã dừng lại ngay bên ngoài cánh cửa ngăn cách tôi với hắn, vặn vẹo tay nắm cửa — nhưng không có phản ứng.
Dường như thấy được ánh sáng hắt ra từ khe cửa, một tràng cười âm hiểm vang vọng vào phòng.
Bỗng nhiên — Ầm!
Một tiếng động lớn bên tai, tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc rìu đang bổ xuống, chẻ xuyên qua cánh cửa.
Hung khí là… rìu!
Tôi kinh hoàng hét lên một tiếng, đảo mắt quanh phòng, nhìn thấy cặp tạ tay mà tôi từng mua về chỉ để trưng.
Hồi đó chẳng biết gì, tôi mua liền hai quả, mỗi quả ba ký.
Lúc bị dồn đến bước đường cùng, con người mới thật sự bộc phát bản năng.
Cặp tạ vốn chẳng bao giờ đụng tới, giờ tôi siết chặt trong tay không buông.
Tên hung thủ lùi lại vài bước rồi lao tới, phá tung cánh cửa.
Hắn mặt mày vặn vẹo, nhào tới tôi như dã thú. Tôi dốc sức ném quả tạ vào hắn, nhưng quá nặng, tôi chỉ đánh trúng đùi hắn.
Hắn gào lên một tiếng, nhưng không lùi bước mà càng điên cuồng lao vào tôi hơn.
Tôi vừa cầm lấy quả tạ còn lại chuẩn bị phang tiếp thì đã thấy hắn vung rìu lên, chém thẳng vào vai tôi một nhát.
Cơn đau dữ dội ập tới, quả tạ rơi “uỳnh” xuống đất.
【Trời ơi, Thẩm Oanh đã rất dũng cảm rồi, nhưng thể lực chênh lệch quá lớn.】
【Đúng đó, tên kia vừa cao vừa to, cô ấy làm sao chống nổi.】
Tôi lùi dần về phía góc tường, không còn đường thoát.
“Chết đi!”
Gã đàn ông cứ thế vung rìu liên tục, cho đến khi tôi hoàn toàn mất đi ý thức.
3
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi choàng tỉnh dậy, phát hiện mình lại đang nằm trên giường.
Dòng chữ trôi cuồng loạn.
【Một cặp đôi đẹp đến thế, vậy mà vừa định cưới đã âm dương cách biệt.】
【Trời ơi đáng sợ quá! Bị hung thủ chém hàng chục nhát rìu, thảm khốc đến không dám nhìn! Tần Dật chắc đau lòng muốn chết!】
【Hung thủ đang ở ngoài cửa rồi, mau nghĩ cách đi!】
Vậy là… tôi quay lại lần nữa?
Thời gian để tôi phản ứng và tìm cách sống sót quá ngắn.
Không kịp nghĩ gì nhiều, đã biết đánh không lại thì phải chạy!
Tôi lập tức xuống giường, không bật đèn, chộp lấy một quả tạ rồi núp ngay bên cạnh cửa.
Tiếng gõ cửa, tiếng mở khóa, tiếng bước chân…
Hung thủ đã đặt tay lên tay nắm cửa phòng ngủ, đẩy cửa bước vào.
Tôi canh đúng thời điểm, vung tạ thật mạnh vào cổ tay hắn, nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng, tôi lao thẳng ra khỏi cửa.
Hy vọng sống ngay trước mắt, tôi không dám chậm một giây, không dám đi thang máy mà chạy thẳng về phía cầu thang bộ.
Nhưng khi tôi tới nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng — cửa cầu thang bị khóa!
Cánh cửa này chưa từng bị khóa bao giờ, rõ ràng có người cố ý làm vậy!
Hung thủ thật quá xảo quyệt, đã tính toán trước và chặn đường lui của tôi!
Tôi đành quay đầu chạy về phía thang máy.
Nhưng mới được nửa đường, dòng chữ lại hiện lên:
【Xong rồi, thang máy cũng hỏng, hoàn toàn không có đường trốn!】
Tim tôi chìm hẳn xuống đáy vực.
Tôi quay đầu lại — hung thủ đã áp sát.
Đèn cảm ứng bật sáng, dưới ánh sáng chói lòa, gương mặt hắn càng thêm dữ tợn.
“Hà, ông trời giúp tao rồi, mày chạy đâu cho thoát!”
Rìu lại một lần nữa bổ xuống, tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại.
4
Lại một lần nữa tỉnh dậy trên giường.
【Một cặp đôi đẹp như vậy, vậy mà vừa chuẩn bị cưới đã âm dương đôi ngả.】
【Hết cách rồi, chẳng còn đường sống, ai mà ngờ được hắn đã khóa cửa thang bộ từ trước!】
【Sau khi bị bắt còn cãi trắng không phải hắn khóa, đồ cặn bã, không phải hắn thì là ai?】
【Thương Tần Dật quá…】
Tôi hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại.
Đánh không lại, chạy không thoát — chỉ còn cách trốn!
Tôi cầm lấy điện thoại, lao ra khỏi phòng ngủ, chạy đến ban công, khóa cửa, rồi trốn vào trong tủ quần áo.
Đó là cái tủ cũ tôi định vứt nhưng cứ lần lữa chưa bỏ, không ngờ giờ lại trở thành nơi cứu mạng.
【Cô ấy phản ứng nhanh thật, cứ như biết trước tình tiết vậy!】
【Nhưng thì sao chứ, kết cục vẫn là chết thôi, tác giả cứ nhất định phải viết cho cô ấy chết, để Tần Dật cô đơn đến già, đáng bị gửi dao lam!】
【A a a a hung thủ vào rồi kìa!】
Trong bóng tối, cánh cửa phòng bị đẩy ra chầm chậm, gã đàn ông bước thẳng vào phòng ngủ.
“Chết đi!”
Hắn gầm lên một tiếng, bổ liên tục vài nhát vào chiếc giường, rồi mới phát hiện không có ai ở đó.
Tôi run rẩy cầm điện thoại lên, soạn nhanh một tin nhắn cầu cứu và bấm gửi.
Cửa ban công đã bị tôi khóa trái, có thể cầm chân hắn được một lúc.
Làm ơn… xin hãy để mình sống sót lần này.
Khi tia hy vọng vừa mới nhen lên trong lòng, tôi cúi đầu nhìn lại — màn hình điện thoại hiện lên ba chữ lạnh toát: “Gửi thất bại”.
Không thể nào?!
Tôi vừa nạp tiền hôm trước, không thể là do hết tiền. Chẳng lẽ… mất sóng rồi?
5
Đầu óc tôi trống rỗng. Trong cơn hoảng loạn, tôi liền gọi thẳng đến số cảnh sát — cũng không kết nối được.
Nhưng… chẳng phải số khẩn cấp thì vẫn gọi được dù không có sóng sao?
Tại sao lại không thể gọi được?
Hung thủ đã rời khỏi phòng ngủ. Tôi không cam lòng, tiếp tục soạn tin nhắn cầu cứu, nhưng vẫn hiện “gửi thất bại”.
Trong tuyệt vọng, tôi mang theo chút may mắn cuối cùng, gửi tin nhắn cho Tần Dật.
Không ngờ — gửi được!
Nhưng tại sao chỉ có thể gửi tin cho anh ấy mà không thể liên lạc với cảnh sát?
Không còn thời gian để nghĩ sâu thêm, giờ này chắc Tần Dật đã đi ngủ, có khi không đọc được tin. Tôi vội vàng gọi cho anh.
Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
Tôi lập tức cúp máy rồi gửi một dòng chữ:
【Nhà em có kẻ giết người, mau báo cảnh sát giúp em!】
Tần Dật hoảng hốt, nhanh chóng nhắn lại:
【Oanh Oanh đừng sợ, anh đã báo cảnh sát rồi, anh cũng đang đến chỗ em ngay!】