17

【Ký chủ, ngài thật sự quyết định không quay về nữa sao?】

“Tạm thời thôi.” – tôi chỉnh lại.
“Không phải ngươi từng nói, chỉ cần ta muốn, lúc nào cũng có thể gọi ngươi à?”

Hệ thống ban đầu không đồng ý.

Nó bảo còn phải xử lý công việc ở các thế giới khác, không thể cứ ở mãi nơi này được.

Tôi mặc kệ.
Chính nó là đứa tự nhiên chọn trúng tôi, vứt tôi vào cái thế giới đầy rối ren này,
để mặc tôi hơn chục năm, giờ còn giả vờ bận bịu?

Hiện tại cốt truyện đã khác hoàn toàn với nguyên tác:

Tống Noãn rời khỏi Hải Thành, ra nước ngoài theo đuổi giấc mơ,

Cố Phương Niên từ tổng tài bá đạo trở thành gã tán gia bại sản,

Chu Diên Diên thì đã không còn bám víu lấy Cố Phương Niên.

【…Vậy nếu cốt truyện sau này lại trở nên cẩu huyết thì cũng không sao à?】

Tôi biết hệ thống vẫn lo dù nó không nói ra.
Dù gì thì Cố Phương Niên cũng là con tôi, là đứa tôi đã mang nặng đẻ đau mười tháng.

Nếu tôi thật sự bỏ đi, không còn ai ở lại để trông chừng nó…
kịch bản vừa chỉnh sửa xong có khi lại lệch hướng mất.

Hệ thống không cãi nổi, chỉ đành mở một quyền hạn đặc biệt:
chỉ cần tôi muốn, có thể liên hệ với nó bất cứ lúc nào và rời đi.

Còn về phía Cố Hoài, tôi nghĩ kỹ rồi chuyện tốt nhất nên làm là nói thật hết với anh ấy.

Tôi thẳng thắn bảo anh ấy biết tôi vốn không phải người của thế giới này,
và tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Hệ thống cũng đặc biệt hiện thân một lần, đứng ra làm chứng.

Cố Hoài… từ đó chìm trong cảm giác bất an mãnh liệt.

Tôi biết, tôi rất biết…

Thứ anh sợ nhất bây giờ — là mất đi tôi.

Nếu tôi quay về thế giới cũ, đúng là có thể giáng cho anh ấy một đòn chí mạng,
nhưng đó chẳng qua là một chiến thắng tâm lý mà thôi.
Huống hồ… dù anh ấy có đau khổ đến mức nào, tôi cũng không thể thấy được.

Thay vì vậy, chi bằng để tôi trở nên “không thể kiểm soát”.

Anh không biết tôi sẽ rời đi lúc nào,
cũng không thể đoán được tương lai,
chỉ có thể mãi mãi mắc kẹt trong cảm giác lo sợ mất tôi bất cứ lúc nào.

Tôi thấy Cố Hoài cứ mãi dõi theo tôi,
ánh mắt bám sát không rời,
giống như chỉ cần một khắc buông lơi…
tôi sẽ biến mất không dấu vết.

Bề ngoài tôi vẫn giữ vẻ điềm tĩnh,
nhưng trong lòng thì — vui đến nổ tung.

Vì Tống Noãn mời tôi sang nước ngoài dự lễ tốt nghiệp của cô ấy.

Hai cha con Cố gia như hình với bóng, theo tôi cả ngày không buông.

Người cha hỏi:

“Không đi được không?”

Đứa con hỏi:

“Cho con đi theo được không?”

Tôi lạnh nhạt nói:

“Không được.”

Cố Hoài lại hỏi:

“Vậy lần này em đi… chừng nào về?”

Cố Phương Niên cũng hỏi:

“Mẹ ơi… Tống Noãn… cô ấy còn quay về không?”

Từng có một thời  vai trò đảo ngược.

Tôi, hoặc là Tống Noãn, đã từng tha thiết, đã từng đau lòng như thế này mà hỏi đối phương:

“Khi nào anh mới quay về?”

“Không thể đừng đi sao?”

Tôi bật cười khe khẽ, rồi dùng chính câu nói ấy để đáp lại:

“Đừng bám theo tôi mãi như vậy… được không?”

“Làm vậy… chỉ khiến tôi ngày càng thấy phiền chán thôi.”

(Văn chính hoàn)

Ngoại truyện 1

Từ sau hôm tôi tuyên bố:
“Tôi không ly hôn. Tôi còn phải hành hai cha con các người tới già.”
Cố Hoài bắt đầu bước vào trạng thái ‘cẩn thận từng li từng tí’ như thể mỗi ngày đều đang đi qua mìn.

Ví dụ:
Buổi sáng.

Tôi vừa ngáp vừa kéo dép vào phòng ăn, thấy Cố Hoài đã chỉnh tề ngồi chờ.

Trên bàn là bữa sáng thịnh soạn: cháo, bánh hấp, nước ép, trứng lòng đào — món nào tôi từng nói “thích một chút” đều có mặt đầy đủ.

Tôi đảo mắt:
“Ông nội, ông định bao giờ mới đi làm lại thế?”

Cố Hoài cười khan:
“Không vội… công ty đâu quan trọng bằng vợ.”

Tôi liếc anh ta, không nói.

Anh ta lập tức hiểu ý, tự động đứng dậy đi rửa chén.

Buổi tối.

Tôi đang đắp mặt nạ thì thấy Cố Hoài xách một cái túi to vào phòng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

“Cái gì vậy?” – tôi hỏi.

Anh ta lôi từ trong túi ra một bộ đồ ngủ ren đỏ + chai tinh dầu hoa oải hương, nhỏ giọng:

“Nghe nói… vợ chồng giữ lửa cũng quan trọng…”

Tôi: “…”

Tôi nghiêng đầu, mỉm cười cực kỳ ôn hòa:
“Vậy ông muốn giữ lửa, hay muốn tôi thiêu sống luôn?”

Cố Hoài run tay:
“…Tôi ngủ ở phòng khách. Chúc ngủ ngon.”

Sau đó tôi phát hiện: Cố Hoài bắt đầu ăn chay.

Tôi hỏi lý do.

Anh nghiêm túc trả lời:
“Để thanh tịnh lòng mình, không vọng tưởng, không tà niệm.”

Tôi cười khẩy:
“Là sợ nói mấy câu vớ vẩn lại bị tôi đạp ra ngoài chứ gì?”

Cố Hoài: “…”

Không phản bác. Không nói lại. Cũng không dám thở mạnh.

Một lần tôi giả vờ nói:
“Hay là giờ tôi mới sinh thêm một đứa nữa?”

Cố Hoài đang rót nước liền ho sặc, mặt biến sắc:
“Không cần! Không cần! Nuôi một thằng Phương Niên là đủ nghẹn họng lắm rồi!”

Tôi nhếch môi:
“À há, cuối cùng cũng thừa nhận là con trai mình vô dụng rồi à?”

Anh ta gật đầu như gà mổ thóc:
“Đúng! Em nói đúng!”

Có người hỏi tôi:
“Chị không ly hôn, chẳng phải thiệt thòi à?”

Tôi cười rất tươi:
“Không đâu. Vì ván cờ này, tôi mới là người cầm quân.”

Ngoại truyện 2

1

Ba năm sau ly hôn, Tống Noãn trở thành giảng viên tại một trường thiết kế ở châu Âu, đồng thời sở hữu một thương hiệu nhỏ mang tên mình.

Ngày hôm đó, trong một buổi triển lãm thiết kế thủ công do trường cô tổ chức, cô bước vào sảnh trưng bày thì bắt gặp một dáng người vừa quen vừa xa lạ đang đứng trước quầy trưng bày khăn tay.

Cô khựng lại.

Cố Phương Niên.

Vẫn dáng người cao lớn ấy, vẫn chiếc áo sơ mi trắng là lượt kỹ càng, nhưng khuôn mặt anh đã tiêu điều hơn, ánh mắt cũng không còn kiêu ngạo nữa.
Anh trông thấy cô, trong nháy mắt như có thứ gì rơi xuống lòng mắt. Rồi anh khẽ gật đầu, như một cái chào.

Tống Noãn cũng chỉ nhàn nhạt gật lại.

Cô xoay người rời đi, nhưng sau lưng vang lên giọng nói trầm thấp mà cô từng quen thuộc suốt mấy năm:

“Em vẫn thích dùng mùi oải hương à?”

Cô đứng khựng lại vài giây, rồi không quay đầu:
“Ừ, sau này vẫn thích. Không phải vì ai, chỉ là… dễ ngủ.”

Anh cười khẽ, có chút tự giễu.

“Anh… vẫn luôn nhớ em.”

Tống Noãn không đáp. Hồi lâu sau mới khẽ hỏi:
“Anh sống tốt chứ?”

“Không tệ,” anh nhìn cô, “chỉ là thiếu một chút… ánh sáng.”

Cô cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt dịu đi, nhưng không còn mềm yếu:
“Cố Phương Niên, ánh sáng không phải thứ người khác mang đến cho anh. Anh phải học cách tự đốt nó lên.”

Anh cắn nhẹ môi dưới, khẽ gật đầu.

“Anh… đã học được rồi. Nhưng em không còn đứng ở nơi đó nữa.”

Họ không nói gì thêm.

Tống Noãn rời đi trước. Bóng cô hòa vào dòng người, nhạt dần như giấc mộng đã qua.

Cố Phương Niên đứng lặng hồi lâu, cuối cùng lấy từ túi áo ra một bức thư chưa từng gửi.

Trong đó viết:

“Nếu có kiếp sau, anh nguyện làm người gặp em đầu tiên, nhưng sẽ học cách yêu em đúng cách từ lần đầu tiên ấy.”

Anh không đưa thư cho cô.

Chỉ nhẹ tay xé nát, để gió cuốn đi.

2

Ba tháng sau buổi triển lãm hôm ấy.

Tống Noãn nhận được một email.
Chủ đề chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Gặp nhau?”

Người gửi: Cố Phương Niên.

Cô do dự mất hai ngày, cuối cùng vẫn trả lời:

“Cà phê lúc 4h. Quán dưới chân cầu sắt.”

Lúc cô đến, anh đã chờ sẵn.
Gió mùa hè thổi qua, tóc mái anh hơi rối, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ — như thể chỉ cần cô không nói “không”, thì dù đứng bao lâu, anh cũng sẽ đứng.

“Tống Noãn,” anh gọi, giọng thấp và trầm ổn hơn xưa, “anh có thể… nói vài lời không?”

Cô gật.

“Anh đã từng nghĩ mình yêu, nhưng hóa ra chỉ là chiếm hữu.
Anh từng nghĩ bản thân đúng, nhưng hóa ra là đang tổn thương em từng chút một.”

Tống Noãn cầm tách cà phê, không lên tiếng.
Cố Phương Niên cúi đầu, giọng khàn khàn:

“Anh không cầu em tha thứ.
Nhưng nếu em đồng ý cho anh bắt đầu lại,
lần này — anh sẽ học cách yêu em mà không làm em đau.

Cô nhìn anh, rất lâu.
Cuối cùng khẽ nói:
“Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên em hỏi anh không?
Em hỏi: ‘Nếu em rời đi, anh có đuổi theo không?’
Lúc đó, anh chỉ nói một câu: ‘Tùy em.’”

Cố Phương Niên cắn chặt môi, ánh mắt đỏ lên.

“Vậy hôm nay,” Tống Noãn ngước mắt nhìn anh, “em hỏi lại.”

“Giả sử, bây giờ em quay người rời đi, anh sẽ làm gì?”

Cố Phương Niên trả lời không chần chừ:

“Anh sẽ chạy theo. Dù có phải chạy hết đời này, anh cũng sẽ chạy theo.”

Tống Noãn mỉm cười.

Rất khẽ. Nhưng nụ cười ấy, rốt cuộc đã quay trở lại.

Mùa thu năm ấy, tin đồn Tống Noãn quay về nước bắt đầu lan ra.
Thương hiệu thiết kế của cô mở chi nhánh tại Hải Thành, nơi cô từng rời đi trong nước mắt.

Cố Phương Niên không còn là tổng tài ngạo mạn.
Anh là người vắt cam mỗi sáng cho cô, nấu bữa tối, học cách phối màu, thậm chí đi học lớp tâm lý để học cách “lắng nghe phụ nữ mà không giải quyết giùm họ”.

Một buổi tối, khi trời đổ mưa nhẹ, Tống Noãn ngồi trên sofa, tựa đầu vào vai anh, hỏi nhỏ:

“Lỡ như… em lại muốn đi đâu đó, thật xa…”

Cố Phương Niên ôm chặt cô hơn:

“Vậy em cứ đi.
Miễn là đừng cấm anh đi theo.”

Cô khẽ bật cười, nước mắt chẳng hiểu từ lúc nào đã thấm ướt vạt áo anh.

Lần này, là hai người cùng đi, không ai bị bỏ lại nữa.

[Toàn văn hoàn]