10
Từ hôm đó, Phí Hoài Kinh liên tục mấy ngày không về nhà.
Tôi dần dần thu dọn đồ đạc của mình.
Vẫn như thường lệ, cùng cô bạn thân Tần Uyển Âm đi dạo phố.
Nghe nói tôi muốn hủy hôn với Phí Hoài Kinh, cô ấy ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
“Cậu đổi tính rồi à? Không thích anh ta nữa?
“Trước không phải còn nói gì mà không cưới ai ngoài anh ta sao?”
“…”
Tôi thản nhiên đáp:
“Ừ, tớ thay lòng rồi.”
“…”
Tần Uyển Âm đánh giá tôi từ trên xuống dưới một hồi lâu, rồi chậc lưỡi:
“Ba ngày không gặp, cậu thay đổi ghê ha.
“Cậu mà cũng có ngày này.
“Rốt cuộc là tiểu chó con nào làm cậu sa ngã vậy?”
Tôi ho khan hai tiếng.
“À… nếu tớ nói với cậu, ‘tiểu chó con’ cậu nhắc đến, chính là Lục Tân…
“Cậu tin không?”
Khuôn mặt Tần Uyển Âm đầy dấu hỏi.
“Gì cơ?
“Cậu nói là… cậu với cậu của tớ á?
“Cậu nghĩ tớ là ngốc hay muốn tớ tin cậu ấy vì yêu mà phá lệ?”
“…”
Cô ấy lầm bầm:
“Không ngờ cậu lại để ý đến cậu tớ.
“Mà cũng đúng, cậu ấy tuy lạnh lùng, nhưng đẹp trai đến mức yêu nghiệt, con gái theo đuổi cậu ấy đếm không xuể.
“Nhắc mới nhớ, em gái cậu lại bỏ chạy, không chịu cưới một soái ca như thế?”
Tôi cười gượng gạo.
Tần Uyển Âm chậc chậc lắc đầu:
“Đúng là tuổi trẻ, không biết quý trọng trai đẹp.
“Gặp thằng xấu là ngoan ngay.
“Ví dụ như chồng tớ.”
Khụ.
Tôi cười mỉm:
“Hôm nay trời đẹp, nói chuyện vui vẻ chút đi.”
Ngay giây sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia giọng điệu hoảng hốt.
Nội dung đại khái là —
Phí Hoài Kinh đang ở hội sở Hắc Mã, đánh nhau với người mẫu nam!
11
Vừa nghe có chuyện hay, Tần Uyển Âm liền phấn khích kéo tôi bắt xe tới ngay.
Phí Hoài Kinh uống say, chạy vào hội sở, gọi đúng anh chàng người mẫu nam mà tôi từng chọn lần trước.
Quản lý còn tưởng anh ta “đổi khẩu vị”, dặn dò nhân viên tiếp đãi thật chu đáo.
Kết quả, người mẫu vừa rót cho anh ta ly rượu, đã bị Phí Hoài Kinh hất thẳng vào mặt.
Ngay sau đó là màn đấm đá.
Vừa đánh, anh ta vừa quát:
“Mày dám quyến rũ vợ tao đúng không?
“Còn xúi cô ấy hủy hôn với tao, ai cho mày gan lớn vậy?
“Cô ấy thích mày ở điểm gì? Là gương mặt này à?
“Thằng mặt trắng, tao hủy cái mặt mày xem mày còn quyến rũ ai được nữa!”
Nói rồi, anh ta cầm luôn con dao cắt hoa quả trên bàn.
Người mẫu nam kiếm sống bằng nhan sắc, thấy tình hình căng quá thì phản kháng ngay.
Lúc tôi đến nơi, cả hai mặt mũi đều xây xước, bị mấy người can ngăn.
Phí Hoài Kinh mặt mày u ám, gắt gao nhìn chằm chằm người mẫu kia.
Quản lý đứng bên cười gượng, giả vờ đi tới tát vài cái tượng trưng vào mặt người mẫu.
Dù không phải là “át chủ bài”, nhưng cậu ta cũng rất được khách nữ yêu thích, gương mặt đầy vẻ không phục.
Tôi đành bồi thường chút tiền, rồi đưa Phí Hoài Kinh đến bệnh viện.
Trên xe, Tần Uyển Âm tinh ý nhắm mắt dưỡng thần.
Tôi và Phí Hoài Kinh ngồi ghế sau.
“Là cậu ta à?” Phí Hoài Kinh hỏi.
“Gì cơ?”
“Em muốn hủy hôn với anh, là vì cậu ta à?”
Tôi có thể thuận theo mà gật đầu lừa anh ta, nhưng nghĩ lại, thấy chẳng cần thiết.
“Không phải.”
Anh ta sững người vài giây, ngỡ ngàng quay đầu lại.
“Không phải?
“Vậy ngoài cậu ta ra, em còn có người khác?”
Phí Hoài Kinh dường như không thể tin nổi, ánh mắt nhìn tôi đầy phẫn nộ và tức giận.
Anh ta cười giận dữ.
“Anh đúng là mù rồi.
“Anh còn nghĩ rằng, ít nhất trên đời này, em là người thật lòng yêu anh.”
“…”
Câu này nghe như lời thoại sướt mướt của một kẻ thất tình.
Tôi im lặng, chỉnh lại kính râm trên mặt.
“Vậy thì xin lỗi nhé.”
Nghe vậy, Tần Uyển Âm đang ngồi trên ghế phụ cười phá lên.
…
“Trước giờ không thấy Phí Hoài Kinh hài hước vậy luôn. Anh ta dựa vào đâu mà chất vấn cậu chứ?
“Trời ơi, cười đến đau bụng!”
Tần Uyển Âm cười khoa trương, tôi vội vàng bịt miệng cô ấy lại.
“Đây là bệnh viện, nhỏ tiếng thôi.”
Thấy cô ấy nheo mắt gật đầu, tôi mới thả tay ra.
Nhưng rất nhanh, cô ấy chẳng cười nổi nữa.
Cô ấy nhìn thấy chồng mình đang dìu một người phụ nữ lạ mặt bước qua, bụng cô ta hơi nhô lên.
“Trời đánh! Đến con cũng có rồi à?!”
Tay tôi bị cô ấy nắm chặt đến mức nhăn nhó.
“Đau đau đau, cậu muốn đánh thì đánh anh ta kìa.”
“Thôi, bẩn tay tớ.
“Cứ đợi đấy, tớ sẽ cho anh ta ra đi tay trắng!”
Tôi gật gù tán thành.
12
Một tháng sau, hai bên gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm.
Sau vụ Trần Tây Viên bỏ trốn khỏi đám cưới, chuyện tôi muốn hủy hôn với Phí Hoài Kinh cũng chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên.
Cả hai gia đình đều ngầm hiểu và tỏ ra thông cảm, đồng loạt bảo:
“Con cháu có phúc của con cháu, không thể ép buộc.”
Kết thúc bữa cơm, Phí Hoài Kinh tiễn tôi ra cửa, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi.
Tôi an ủi anh ta:
“Đừng như vậy, bây giờ anh là người độc thân, có thể thoải mái tìm bạn gái rồi.”
Phí Hoài Kinh im lặng hồi lâu.
“Đến giờ em vẫn giận anh.”
Tôi cười khổ.
“Em nói thật lòng mà.”
Có vẻ anh ấy gầy đi, gió lạnh thổi qua, Phí Hoài Kinh ho khẽ hai tiếng.
“Anh nhớ giữ gìn sức khỏe, em về trước đây.”
Anh ta khẽ mấp máy môi, giọng khàn khàn đáp:
“Ừ, em cũng vậy.”
Tôi rẽ sang tập đoàn Lục Thị.
“Chào cô, cô có hẹn trước không ạ?”
“Không.”
Lễ tân nở nụ cười lịch sự:
“Xin lỗi cô, nếu không có hẹn trước thì khó gặp được tổng giám đốc Lục ạ.”
“À, vậy để tôi gọi điện cho anh ấy.”
Vừa lấy điện thoại ra, tôi đã nghe thấy tiếng thì thầm bên cạnh:
“Lại một cô đến tìm tổng giám đốc Lục.”
“Không còn cách nào khác, soái ca kim cương độc thân, cô gái nào mà không thích?”
Tôi nhướng mày.
Xem ra Lục Tân cũng được săn đón dữ lắm.
Có khi anh ấy đối với tôi chỉ là hứng thú nhất thời.
Việc tôi chủ động như vậy, liệu có hơi không ổn?
Đang định từ bỏ thì điện thoại đã kết nối.
“Hy Lăng?”
Tôi im lặng hai giây:
“Xin lỗi, nhầm số rồi.”
Dứt khoát tắt máy, quay lưng bỏ đi.
“Nào nào nào, chúc mừng bà bạn tôi chính thức trở thành người độc thân!
“Mọi người rót đầy ly cho tôi! Không uống không phải người Trung Quốc!
“Không uống hết, đẻ một lèo tám đứa đấy!”
“Wow, ác dữ!”
“Chưa hết đâu, tám đứa đều là con trai! Hahaha!”
…
Biết tôi và Phí Hoài Kinh chính thức đường ai nấy đi, Tần Uyển Âm lập tức tổ chức tiệc mừng cho tôi.
Mọi người cười nói vui vẻ, quậy phá không ngừng.
“Sao thế, mặt mày đăm chiêu thế kia.
“Đừng nói là cậu còn nhớ nhung Phí Hoài Kinh nhé?”
Không hẳn.
Tôi và Phí Hoài Kinh đã là quá khứ.
Chỉ là hôm nay tôi đột nhiên nhận ra, có lẽ Lục Tân cũng chẳng khác gì anh ta.
Tôi và Phí Hoài Kinh từ đôi bạn thanh xuân đầy mơ mộng, cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.
Huống hồ là Lục Tân.
Phí Hoài Kinh chỉ là một trong nhiều hậu bối của nhà họ Phí, còn Lục Tân thì khác, anh ấy là người thừa kế tập đoàn Lục Thị.
Với gia thế và địa vị như vậy, xung quanh anh ấy chắc chắn không thiếu phụ nữ.
Tôi cầm ly rượu Tần Uyển Âm đưa, ngửa cổ uống cạn, trong lòng có chút tiếc nuối.
Khó mà tìm được người hợp gu như Lục Tân.
Tôi uống say, có ai đó đến ôm tôi.
“Hy Lăng, hình như là điện thoại của cậu!”
“Alo… ai vậy?”
Trong quán bar ồn ào, tôi nghe không rõ.
Lờ mờ nghe thấy giọng nói quen thuộc:
“Say rồi à?
“Anh qua đón em.”
Tôi nhận ra giọng Lục Tân, liền cứng cổ từ chối:
“Không cần, em không muốn anh đón.
“Anh đi đón người khác đi.”
Đầu dây bên kia khẽ cười bất lực.
“Em muốn anh đón ai đây?”
“…”
Tôi biết đâu chứ.
“Em ngồi yên đó, đừng đi lung tung, anh đến ngay.”
Tôi giật điện thoại, tắt máy cái rụp.
Sau đó ngồi lì tại chỗ, ai khuyên cũng không chịu về.
Lục Tân đến, thấy ngay cảnh tượng như vậy.
Cả đám người đang cố đưa tôi về nhà.
“Xin lỗi, mọi người tránh ra chút.”
Ánh mắt Lục Tân lạnh lẽo, nhìn chằm chằm cậu trai đang ôm tôi.
Tôi ngà ngà say, đang tựa vào vai cậu ta.
Cậu ta bị ánh mắt ấy dọa sợ:
“Đừng… đừng hiểu lầm.
“Tôi chỉ thấy cô ấy say quá, muốn giúp chút thôi…”
Lục Tân thu lại ánh nhìn, kéo tôi vào lòng.
“Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cô ấy, tôi đưa cô ấy về, hôm khác mời mọi người ăn uống.”
Mọi người thức thời nhường đường.
Theo lời kể của Tần Uyển Âm, hôm đó khí thế của Lục Tân áp đảo mọi người, chỉ thiếu nước viết hẳn trên mặt:
“Đây là phụ nữ của tôi, đụng vào chặt tay!”
Cô ấy nhắn cho tôi sáu con số 6.
“Đúng là bản lĩnh, dám để cậu của tôi làm người thứ ba! Cậu giỏi thật đấy!”
13
Tối hôm đó, tôi cũng chẳng khá hơn là bao.
Cả đêm bị Lục Tân giữ chặt trên giường, hành hạ không ngừng.
“Hôm nay chơi vui lắm hả?
“Tại sao đến công ty tìm anh, rồi lại lặng lẽ bỏ đi?
“Em đến tìm anh để làm gì? Định nói là em có người mới, muốn chia tay với anh à?
“Trần Hy Lăng, em đừng có mơ!
“Chính em là người chủ động dây dưa trước, em phải chịu trách nhiệm với anh cả đời.”
…
Tôi bị hành đến mức không thốt nên lời.
Đàn ông nhiều trò, thực sự rất đáng sợ.
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến tận hai giờ chiều mới dậy.
Toàn thân như rã rời, đặc biệt là eo và chân.
Lục Tân mặc tạp dề, đang nấu ăn trong bếp.
Tôi ngả người xuống sofa, cứ thế nhìn anh.
Bên ngoài trời mưa lất phất.
Có cảm giác như trong tiểu thuyết, khi mọi thứ đã ngã ngũ, mọi thứ đều trở nên bình yên.
“Sao hôm nay anh không đi làm?”
Lục Tân cẩn thận gỡ hết xương cá trong bát của tôi, nghiêm túc đáp:
“Anh sợ về nhà thì em đã đi mất rồi.”
“…”
Cũng đúng, hình như anh ấy vẫn chưa biết tôi đã hủy hôn với Phí Hoài Kinh.
Tôi quyết định không nói trước, ai bảo tối qua anh ấy “tàn nhẫn” với tôi như vậy chứ.
“Ừ.” Tôi cố tình gật đầu.
Lục Tân im lặng ăn cơm.
Xong bữa, anh tự giác đi rửa bát.
Tôi thấy chán nên đi dạo quanh nhà anh.
Căn hộ này là dạng duplex rộng hơn 300 mét vuông, không gian rất thoải mái.
Tầng trên có ba phòng – phòng ngủ chính, phòng phụ và phòng làm việc.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là… không hề có dấu vết của phụ nữ khác.
Nói cách khác, Lục Tân chưa từng đưa cô gái nào về đây.
Ngoài tôi.
Lục Tân ngồi thẫn thờ trên sofa, vẻ mặt có chút buồn bã.
Tôi bước đến, tò mò hỏi:
“Anh sao thế?”
Chỉ rửa bát thôi mà, sao lại buồn bã thế này?
Hay là lần sau để tôi rửa?
Lục Tân đột ngột ngẩng đầu, nhìn tôi chằm chằm hai giây.
Rồi bất ngờ đứng dậy ôm chầm lấy tôi.
“Anh cứ tưởng em đi rồi.”
Giọng anh nghe có vẻ uất ức.
Tôi bối rối, đành nhẹ nhàng vỗ lưng anh.
“Anh lo em bỏ đi lắm sao?”
Anh khẽ đáp:
“Ừ.”
Hai tay anh ôm tôi rất chặt.
Suýt nữa thì tôi định thú nhận mọi chuyện.
Nhưng đúng lúc đó, điện thoại reo lên.
Là mẹ tôi gọi.
“Hy Lăng, Hoài Kinh đến nhà rồi.
“Con mau về một chuyến.”
Lục Tân thả tay ra, sắc mặt tối sầm, nhưng vẫn cố tỏ ra rộng lượng.
“Anh không sao đâu.
“Phí Hoài Kinh quan trọng hơn.
“Em về đi, anh cũng phải đến công ty.”
Tôi thở dài.
Kiễng chân hôn lên môi anh một cái.
“Tối em lại qua.”
Mắt Lục Tân bỗng sáng rực.
Anh kéo tôi lại, hôn thêm lần nữa, siết chặt eo tôi.
Mãi đến mười phút sau mới chịu buông ra.
Tôi chạm vào môi sưng đỏ của mình, thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi.
Người đáng thương là tôi mới đúng!