Tôi cạn lời.
Anh ấy phân vùng đúng là chi tiết thật.
– “Làm Thái tử gia cũng vui mà, ai cũng nhường tôi.”
– “Làm minh tinh cũng vui, ai cũng nhìn tôi… chửi người khác.”
Anh ấy ngẩn ra vài giây, rồi như sực nhớ điều gì, hét lên:
– “Anh giỏi thì anh làm đi!”
Ồ, vậy là… đổi lại thân xác rồi.
Thái tử gia lúc đó vẫn còn say, vừa đổi thân về đã bật dậy làm việc luôn.
Tôi nhìn lại người cha chẳng biết chạy đi đâu của mình, thầm nghĩ:
– “Nợ ba trăm năm mươi triệu… đúng là nghiệp ông gánh được.”
20
Khi tên tôi vẫn còn nằm chễm chệ trên hot search, tôi tuyên bố giải nghệ.
Giữa lúc thiên hạ nghĩ tôi chuẩn bị gả vào hào môn, tôi… quay về xử lý đống tàn tích của xưởng da nhà mình.
Cánh paparazzi theo sát tôi và Thái tử gia cả ngày, hy vọng chụp được gì đó hot.
Kết quả?
Thái tử gia… ngồi lì trong văn phòng cả ngày.
Còn tôi thì… vào xưởng.
Tôi nài nỉ phóng viên vào trong chụp hình xưởng da, anh ta nhất quyết từ chối.
Cuối cùng, vẫn bị công nhân nhiệt tình lôi vào.
Tôi giới thiệu sản phẩm:
– “Tất cả đều là da thật! Chống nước nha, sờ thử đi, cảm nhận chất liệu đi!”
Phóng viên sờ thử:
– “Quả thật là tốt ghê á.”
– “Đây là mẫu mới! Giá xuất xưởng chỉ ba trăm tệ cho anh thôi!”
Quản lý sau lưng tôi thì nhỏ giọng nhắc:
– “Chị ơi, loại này mà bán ba trăm là tụi mình lỗ đấy ạ…”
Tôi nói lớn:
– “Lỗ thì lỗ! Để quảng bá ví da nhà mình, coi như tự móc tiền túi ra hỗ trợ mọi người đi!”
Phóng viên rưng rưng xúc động, mua luôn 5 cái.
Tôi lừa anh ta thôi.
Giá vốn chỉ có 100 tệ.
Tối hôm đó, tôi thấy bài đăng bùng nổ từ paparazzi:
“Nữ minh tinh hạng hai nghi ngờ gả vào hào môn? Sự thật là…”
Sự thật là — nữ minh tinh ấy… vào xưởng da, dẫn dắt công nhân vươn tới phú quý chung!
【Cô ấy thật sự quay về kế nghiệp xưởng da à?!】
【Nhìn chữ đen mà thấy đỏ lên từng nét.】
【Ví nhà chị ấy bán ở đâu vậy?!】
【Link đây nè!】
Tôi ngày ngày bận rộn chuyện xưởng da, tận dụng sức nóng để ký những đơn hàng lớn.
Thái tử gia gửi tin nhắn thoại, tôi từ chối nghe.
Anh nhắn:
【Giờ em là người bận rộn rồi ha.】
Giọng nghe… hơi tủi thân.
Tôi đáp lại:
【Anh cứ chửi đi, chửi xong nhớ chuyển khoản.】
【……】
21
Tôi và Thái tử gia gặp lại nhau lần nữa — là để bàn chuyện làm ăn.
Anh nói anh muốn làm xuất nhập khẩu.
Tôi lập tức như gặp kẻ địch:
– “Miếng bánh của khu Chiết Giang tụi tôi, anh bớt chia phần lại nha!”
Anh: “?”
Tôi nhìn thấy rất rõ là anh đang cực kỳ muốn chửi tôi… nhưng cố nhịn.
Anh nói:
– “Trong mắt em giờ chỉ có sự nghiệp thôi nhỉ.”
Tôi gật đầu xác nhận:
– “À đúng đúng đúng.”
Lần này thì anh không nhịn nổi nữa, buột miệng một câu:
– “Fuck!”
– “Ý của tôi là, tụi mình có thể hợp tác.”
Tôi với anh bàn chuyện suốt nửa buổi, chửi nhau hai tiếng,
Cuối cùng vẫn đi đến thống nhất: cùng nhau mở gian hàng thương mại điện tử quốc tế.
Trong buổi livestream, các host chuyên nghiệp cầm ví da hô to:
– “30 đô, We can give you two!”
Phòng điều phối hô theo:
– “Yes!”
– “40 đô, We can give you four!”
– “No problem!”
Phong cách bán hàng chủ đạo: giả vờ ưu đãi, thực chất lột đến… cái quần lót cũng không còn.
22
Khi xưởng da của tôi đang ngày càng phát đạt, ba tôi bất ngờ quay về.
Ông tỏ ra vô cùng bất mãn với định hướng cuộc đời của tôi, lại còn chỉ tay năm ngón vào chiến lược bán hàng của tôi:
– “Con mà lấy Thời Húc, chẳng phải có tất cả mọi thứ rồi à? Đúng là ngu mà!”
Tôi giơ ngón giữa lên:
– “Đồ ngu.”
Cho dù là tôi, tôi cũng chẳng muốn cưới một cái bình hoa nợ ba trăm năm mươi triệu.
Ông ta rất bất mãn với thái độ của tôi, nhưng vì có vệ sĩ đứng canh, đành nhịn mà không dám nói gì.
Tôi hỏi:
– “Ba về một mình à? Còn dì nhỏ đâu?”
Ông ta gãi đầu đầy xấu hổ.
Tôi nghi ngờ lần này là dì nhỏ ôm tiền chạy trốn rồi.
Ông lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu:
– “Chia tay rồi… cô ấy không có ý định về nước.”
Tôi quay sang nói với thư ký:
– “Được rồi, bảo luật sư chỉ ghi tên Lê Hạc trong đơn kiện.”
Ông ta: “???”
Ông tức đến nhảy dựng lên, lại bị bảo vệ lôi ra ngoài.
23
Xưởng da của tôi ngày càng phát triển lớn mạnh.
Trong một buổi tiệc xã giao, tôi lại gặp Bạch Niệm.
Cô mặc váy dạ hội trắng tinh, vừa thấy tôi đã nổi đóa:
– “Cô lại định làm gì nữa?!”
Viên đạn năm xưa… bắn trúng ngay giữa chân mày.
Nghiệp mồm của Thái tử gia cuối cùng vẫn đổ lên đầu tôi.
Tôi hơi ngượng, mở miệng:
– “Tôi đến để bàn chuyện hợp tác IP đồng thương hiệu với cha cô.”
Cô sững sờ:
– “Cô… thay đổi rồi.”
– “Hả?” Tôi ngơ ra, “Tôi thay đổi gì?”
– “Miệng.”
Được rồi, logic rõ ràng, thuyết phục.
Cô nói:
– “Tôi không đồng ý. Cô bảo anh Thời đến bàn.”
Tôi quay lưng bỏ đi:
– “Vậy thì tôi đổi đối tác khác vậy.”
Cô sững người trong chốc lát, rồi nâng váy chạy lúp xúp đuổi theo:
– “Được được! Đợi đã! Tôi giúp cô nói với ba tôi!”
Cô ấy ngốc ngốc, lại còn dễ dụ.
24
Thời Húc mặc một bộ vest màu xám bạc, đang trò chuyện với người khác.
Dưới ánh đèn trắng bạc, đường nét khuôn mặt anh thanh tú, dáng vẻ… y như “người mẫu lồng tiếng cho chó giống đẹp”.
Người đối diện nhìn thấy tôi, mắt sáng lên:
– “Đây là vị hôn thê của Tổng Thời à?”
Không tin tin đồn, không truyền tin đồn.
Mấy người tin mấy bài của tài khoản marketing đúng là hết thuốc chữa.
Thời Húc mỉm cười lắc đầu, nói:
– “Vẫn chưa đâu.”
– “Nhưng mà mấy tin tức giải trí ấy…” Người kia có vẻ lúng túng.
Anh vẫn cười, đáp:
– “Truyền thông mà, rất thích dựng chuyện câu view.”
– “Không phải cái câu ‘Chồng à, anh nói gì đi chứ’ là thật sao?”
Nụ cười của Thời Húc lập tức cứng lại, diễn không nổi nữa.
Anh thấy tôi đi ngang qua, liền nói ra một câu danh ngôn trí lý:
– “Em nói gì đi chứ.”
Tôi đáp tỉnh bơ:
– “Câu gì.”
Người hỏi bị chọc cười đến mức… quên mất mình đang hỏi gì luôn.
Kế hoạch hoàn hảo.
Sau khi người kia rời đi, Thời Húc nhỏ giọng lẩm bẩm:
– “EQ thấp thật.”
Tôi hỏi:
– “Vậy cách làm EQ cao là gì?”
Anh trả lời:
– “Gật đầu là yes, lắc đầu là no, thấy Lê Thính thì nói ‘love you’.”
Tôi cười lớn:
– “Trời ơi anh đúng là trơn bóng quá thể. Anh chắc cũng không biết cách làm đàn ông luôn rồi.”
Anh có vẻ hơi buồn.
25
Tôi cảm thấy giữa tôi và Thời Húc… có một thứ mờ ám kỳ lạ.
Giờ anh không còn mắng tôi nữa, mà ngược lại còn… rất dịu dàng.
Lúc bàn về chiến lược truyền thông mùa sau, điện thoại anh đổ chuông:
– “Mẹ tôi gọi, để tôi nghe cái đã.”
Nghe thì nghe, sao còn bật loa ngoài vậy trời?
Tôi nghe rõ ràng giọng mẹ anh gào lên từ đầu dây bên kia:
– “Ba năm trước mày đã có người yêu rồi mà? Sao đến giờ vẫn chưa lấy hộ khẩu nhà tao để kết hôn hả?”
Anh ngẩng đầu liếc nhìn tôi một cái.
Ánh mắt anh loang loáng, phản chiếu ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ.
– “Tảo biển thắt nút.” (海带结)
Mẹ anh sững lại:
– “Ý là sao? Tối nay mày ăn món đó à?”
Anh thong thả đáp:
– “Tức là còn phải chờ thêm chút thời gian mới ‘thắt nút’ được.”
– “Mẹ mày!”
Mẹ anh bực quá chửi… chính mình.
Tôi cúi đầu tiếp tục ăn.
Kết quả là… xới được một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh từ trong ly kem.
Phải công nhận, anh có tài thiết kế bất ngờ thật.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Tôi chưa kịp hỏi, anh đã giả vờ sốc:
– “Cái này là…?”
Anh làm bộ kinh ngạc:
– “Là nhẫn cầu hôn đó! Quả nhiên chúng ta là duyên trời định.”
Tôi lại nhớ đến một câu nói kinh điển trước đây của anh:
“Không biết đóng vai đàn ông thì đừng mở miệng.”
26
Tối hôm đó, giữa ánh hoàng hôn rực trời, tôi đã gật đầu đồng ý lời cầu hôn của anh.
Tin tức tôi kết hôn với Thời Húc được đăng với tiêu đề:
“Công chúa xưởng da và thiếu gia ngành công nghệ – màn kết hợp quyền lực hoàn hảo.”
Tôi chợt nhớ lại tiêu đề của bài báo năm xưa:
“Nữ minh tinh hạng hai nghi ngờ gả vào hào môn”
Bụng dạ bỗng chua chát lẫn ngọt ngào.
Khi đó, tôi từng bị gọi là “nữ minh tinh lôm côm không ra gì”,
Vậy mà giờ, tôi đã là một nữ doanh nhân trẻ,
Đứng vững trên đôi chân của chính mình.
Quay đầu nhìn lại…
Tôi thấy mình cũng khá lợi hại đấy chứ.
(Văn chính hoàn)
Ngoại truyện
1
Năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi và Thời Húc có một cậu con trai.
Thằng bé học ở khu Thượng Hải, được người ta gọi là “Thái tử khu Giang – Chiết – Hộ”.
Ở trường, biệt danh của nó là “Khu miễn phí ship”.
Thời Lễ – tên con tôi – từ nhỏ đã rất lanh lợi.
Một lần, nhân viên công ty đang livestream bán hàng, vừa nói vừa thao tác:
– “Có quá trời chị gái thích sản phẩm nhà mình luôn! Trợ lý, thêm hàng đi!”
Thằng bé đứng bên cạnh hét lên:
– “Không cần thêm! Không ai mua đâu! Chị đừng thêm nữa!”
– “Sản phẩm nhà mình tuy mới phát triển, nhưng đã là hàng đầu trong ngành rồi!”
Thằng nhỏ lạnh lùng tiếp lời:
– “Con chưa từng nghe tới cái ngành đó luôn ấy.”
Thời Húc tức quá đập cho nó một trận.
Từ đó, thằng bé mới hứa không nói bậy trong livestream nhà mình nữa.
2
Nó học bố nó, đứng trước cửa sổ sát đất họp online,
mặc vest may đo chỉnh tề, thần thái cao quý khỏi chê.
Người mới vào livestream đều gào:
– “Cho coi Thời Lễ đi!”
Vì ai cũng tin rằng trẻ con không biết nói dối.
Nhưng sự thật là… bọn họ đã đặt nhầm niềm tin rồi.
Thời Lễ xây dựng hình tượng “trẻ con không biết nói dối”,
rồi ở livestream… lừa đảo sạch sành sanh:
– “Hồi trước cái này giá 998! Giờ ba mẹ không có nhà, con lén chỉnh xuống còn 398!”
– “Ba mẹ ra ngoài rồi, để coi hôm nay con bán món gì đây~”
Cả tháng đó, doanh thu tăng vọt y như mùa sale Ngày Độc Thân.
Bình luận chạy rần rần:
【Đây chính là thiên phú livestream đúng không?!】
【Tôi cũng không định mua đâu… nhưng mà bé gọi tôi là “chị” đó.】
【Gọi tiếng “chị ơi”, cái ví cũng dâng cho em luôn.】
Thằng bé còn chơi lại mấy “trò cũ” của tôi và Thời Húc:
– “Chị ơi, chị nói gì đi, có mua không nào~ Em lén giảm giá cho chị đó!”
Tôi và Thời Húc nhìn doanh thu mà… xúc động rơi nước mắt.
Đúng là một cậu ấm đáng tin cậy.
Vậy là… sau này chúng tôi có thể yên tâm về hưu rồi.
[Toàn văn hoàn.]