Tôi giơ điện thoại lên, mở đúng giao diện của chị Cố.
“Hay để tôi gọi thẳng cho ‘chị’ luôn nhé?”
Ánh mắt Cố Cảnh dần tối lại, xem như thừa nhận rồi.
Anh ta ôm lấy cánh tay tôi, vừa lắc vừa nũng nịu:
“Nhuyễn Nhuyễn, đừng giận mà, sau này anh sẽ mua trái cây cho em suốt đời.
Anh sẽ đích thân ra siêu thị mua!”
Tôi cố ý giả vờ giận, nghiêm mặt: “Sao lại lừa tôi?”
Anh rụt cổ lại, giọng lí nhí như đang đấu với con muỗi:
“Vì… anh muốn quay lại với em.”
“Vậy tại sao không nói sớm?”
“Sợ em từ chối…”
Cố Cảnh không dám nhìn tôi, mắt dán xuống sàn nhà.
Y như đứa trẻ phạm lỗi.
“Nếu em từ chối… thì anh chẳng có lý do gì để đối xử tốt với em nữa.
Anh muốn mãi mãi đối tốt với em… dù phải làm chị Cố cũng được.”
Anh ta chớp mắt, giọng bỗng nghẹn lại.
“Anh thừa nhận là đã gạt em… là anh sai.
Nếu khiến em ghét anh, thì anh đồng ý… sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa… không làm phiền em nữa…
Tối nay em nghỉ ngơi đi… anh sẽ ra ngoài thuê phòng khác.”
Nói rồi anh ta đứng dậy.
Cố Cảnh đúng là biết cách làm tôi mềm lòng.
Tôi thực sự không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Tôi vươn tay giữ anh lại.
“Chị Cố à… thật ra em cũng không định từ chối đâu.”
14
Sau khi quay lại, tôi chuyển về sống với Cố Cảnh.
Ngày thứ ba “trả hận”, tôi đau nhức toàn thân, nằm vật ra giường.
Tôi đẩy anh ta ra:
“Cố Cảnh, làm ơn đi làm đi!
Công ty không có anh chắc chắn sẽ sập đó.
Cho em yên một lát có được không?”
Cố Cảnh duỗi tay kéo tôi về lại vòng ôm.
Cằm tựa lên trán tôi, giọng trầm thấp:
“Vì em cầu xin, nên hôm nay tạm tha cho em.
Anh đặt vé vào khu vui chơi mới mở rồi, chiều nay đi với anh nhé.
Tối anh đã đặt chỗ ở nhà hàng mà em thích nhất.”
Tôi dè dặt hỏi: “Vậy sáng thì sao?”
“Đi shopping nhé?
Lâu lắm rồi anh không được chính danh mua đồ cho em.
Nửa năm nay chỉ toàn mua trái cây, cho anh cơ hội đi.”
Vừa nói anh vừa nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi.
Khi thử đồ, Cố Cảnh sờ vào chất vải.
“Giờ em còn để ý mấy món này nữa à?”
Anh nhìn tôi cười: “Sợ nó cọ vào mặt em không dễ chịu.”
Tôi tưởng khu vui chơi mới sẽ đông, ai ngờ lại vắng tanh.
Cố Cảnh mua cho tôi bờm tai cáo, còn đội tai thỏ cho mình.
Anh ôm cả nắm bóng bay đưa cho tôi.
Không biết luyện kỹ năng chụp ảnh từ bao giờ.
Gần như sắp nằm rạp xuống đất để canh góc.
Tôi thấy chỉ cần một ảnh nền là đủ đẹp rồi, anh vẫn không ngừng:
“Bà xã ơi, chân em có thể dài hơn nữa, đúng góc này, chuẩn luôn.
Sao vợ anh lại xinh thế này, ngày nào anh cũng muốn chụp hình cho em hết.”
Tối hôm đó ăn tối, phục vụ bất ngờ mang ra một cái bánh kem.
Tôi nhìn Cố Cảnh nghi ngờ: “Anh không định giấu nhẫn trong bánh đấy chứ?”
Cố Cảnh nhìn tôi chăm chú: “Em thật sự quên hôm nay là kỷ niệm 2 năm mình gặp nhau sao?”
Tôi cười gượng: “Tất nhiên là nhớ rồi, sao em quên được?”
Không ngờ Cố Cảnh nhận ra.
Anh khoanh tay, quay mặt kiêu ngạo:
“Em quên rồi, anh giận rồi.
Em phải dỗ anh.”
Tôi còn chưa kịp hỏi dỗ thế nào.
Cố Cảnh đã đứng dậy, bước đến trước mặt tôi, quỳ một gối xuống.
Lấy từ túi ra một hộp nhẫn, mở ra cẩn thận.
Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.
Ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng và cưng chiều:
“Anh dễ dỗ lắm.
Em nhận lấy chiếc nhẫn này, là anh hết giận liền.”
Tôi đưa tay ra, nhìn anh đeo nhẫn cho mình.
Chợt có một ý nghĩ vụt qua.
“Cố Cảnh.”
“Hửm?”
“Em thấy… ngày nào dỗ anh cũng được.”
(Hết truyện)
Ngoại truyện (góc nhìn Cố Cảnh)
1
Yêu Nhuyễn Nhuyễn là định mệnh của tôi, từ giây phút cô ấy bước vào xe.
Thật ra tôi đã để ý đến cô ấy từ trước.
Cô ấy chỉnh tóc trước cửa sổ xe tôi, còn tô lại son môi.
Y như một chú mèo nhỏ đang rửa mặt.
Cô ấy không biết tôi đang ngồi trong xe nhìn.
Ban đầu tôi định nói cho cô ấy biết cô lên nhầm xe.
Nhưng cô ấy say rượu, ngốc nghếch mà đáng yêu.
Sợ cô ấy tự bắt xe nguy hiểm, tôi quyết định làm người tốt đến cùng.
Yêu không cần lý do.
Tôi không ngờ chia tay cũng vậy.
Nhuyễn Nhuyễn chia tay tôi.
Tôi buồn đến phát khóc, ôm quần áo cô ấy bỏ lại, vừa ôm vừa khóc.
Sau khi suy nghĩ lại, tôi hiểu được lý do.
Tôi nhớ cô ấy lắm, phải làm sao đây.
Ơ, khoan.
Tôi nhớ ra mình còn có một tài khoản phụ.
Để xem Nhuyễn Nhuyễn mỗi ngày đang làm gì!
Cô ấy đi xem phim rồi, với ai thế? Không lẽ là con trai? Nhìn không rõ.
Cô ấy hôm nay trang điểm đẹp quá, muốn hôn một cái.
Cô ấy biết làm sườn xào chua ngọt sao? Nhìn ngon thế.
Tôi muốn nói chuyện với cô ấy.
Phải nghĩ cách làm sao để cô ấy chủ động liên lạc với tôi.
2
Không ngờ Nhuyễn Nhuyễn lại chủ động nói chuyện với tôi ở siêu thị.
May mà cô ấy không phát hiện tôi chính là “chị Cố”.
Cô ấy còn nhớ tôi dị ứng xoài, chứng tỏ vẫn để ý tôi.
Nhưng mà… cô ấy lại thích cái thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi kia.
Cô ấy còn chọc vào ngực tôi, may mà tôi tập gym đều.
Tôi phải nhịn.
Đàn ông dễ có được thì sẽ không được trân trọng.
Nhưng tôi vẫn không nhịn được, mua đồ ăn vặt cho cô ấy.
Sau khi đưa cô ấy về, mới phát hiện mẹ tôi nhắn đầy tin.
Thì ra là em họ cô ấy.
Tôi hối hận vì không đọc tin sớm hơn.
3
Giờ Nhuyễn Nhuyễn đang độc thân, tôi mừng quá trời.
Vậy là tôi còn cơ hội.
Phải thử thăm dò thêm.
Tôi khóc rồi, hình như cô ấy chẳng còn yêu tôi nữa.
Tôi khóc đến nửa đêm, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc.
Phải cố gắng, còn người thì còn cách.
4
Trời ơi sao cái núi này cao thế, sớm biết nói cái chùa thấp hơn.
Leo mệt muốn chết.
Không được, tôi phải gặp Nhuyễn Nhuyễn.
Cố lên Cố Cảnh, không thể mất vợ!
Tôi đứng đây, trong lòng gọi thầm: Nhuyễn Nhuyễn, anh ở đây nè!
Ơ kìa, cô ấy nhìn thấy tôi rồi.
Cái áo sơ mi xanh này là kỷ niệm đẹp với cô ấy.
Tôi biết mà, cô ấy vẫn còn yêu tôi.
Phải né sang bên để nói chuyện, không để cô ấy phát hiện tôi chính là chị Cố.
Cô ấy cúi nhìn điện thoại cũng đẹp nữa.
Mà sao nhìn có vẻ không vui?
Cô ấy lại gửi tin rồi.
Cô ấy tưởng tượng đủ thứ luôn, sắp xỉu.
Không được, tôi phải giải thích!
5
Cảm ơn con gián chấm bi.
À không, là con xén tóc.
Đã giúp tôi có được đêm riêng tư với Nhuyễn Nhuyễn.
【Chị, tiệm chị giới thiệu kỳ cục ghê…】
Khoan đã, tôi… tôi còn giúp cô ấy lấy thuốc, còn mua nước cho cô ấy nữa.
A!
Gửi nhầm tài khoản rồi!
Tôi tự an ủi, mới một giây chắc cô ấy chưa kịp đọc.
Nhuyễn Nhuyễn quay lại rồi, cô ấy phát hiện ra rồi.
Nhuyễn Nhuyễn à, anh thật lòng yêu em, nhưng anh sai rồi, đáng đời phải cô đơn tối nay.
Cô ấy đồng ý quay lại rồi!
Tôi hạnh phúc muốn hét luôn!
[Toàn văn hoàn]