Không ngờ bó hoa hôm trước của Thẩm Dịch lại làm hắn nhận ra lời tôi nói dối.
Đúng là phiền phức.
Nhưng cũng không sao, tôi thẳng thắn lôi Triệu Cẩm Yến ra làm bia đỡ đạn:
“Chồng tôi là sếp của anh đấy, anh chắc muốn giành phụ nữ với anh ấy không?”
Hắn không tin, tức đến đỏ mặt:
“Đồ không biết xấu hổ! Loại người như cô, Tổng giám đốc Triệu thèm để mắt tới chắc!
Cái lý do này còn tệ hơn cái trước, cô tưởng tôi ngu chắc!”
Tôi liếc quanh, thấy vẻ mặt đồng nghiệp ai nấy đều sốc nhưng cũng bán tín bán nghi.
Một tin sốt dẻo thế này mà không ai tin, thật khó chịu.
Tôi thành thật vậy mà.
Cửa thang máy mở, đồng nghiệp nhất loạt lùi ra sau.
Không khí xung quanh im lặng đến kỳ lạ.
Tôi ngẩng đầu, trong thang máy là Triệu Cẩm Yến.
Anh ta mặc âu phục chỉnh tề, hơi tựa vào tường, giọng nhã nhặn:
“Tần Cảnh Như, vào đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Đúng giờ tan ca, mà bị sếp gọi thế này, tám chín phần là chẳng có chuyện tốt lành.
Các đồng nghiệp nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm.
Một đồng nghiệp thân thiết còn lén an ủi tôi:
“Không sao đâu, tôi sẽ bảo mọi người giữ kín chuyện cậu bịa nãy giờ, không để lọt đến tai Tổng giám đốc Triệu đâu.”
Người tốt thật.
Tôi cắn răng bước vào, đối diện với ánh mắt đầy thú vị của anh ta, da đầu tê rần.
Chủ động đứng sát cửa, không dám quay đầu.
Nhưng cứ có cảm giác người phía sau đang nhìn chằm chằm muốn đục thủng lưng mình.
“Em căng thẳng gì vậy?”
Tôi cứng miệng:
“Ai nói thế, tôi là sợ mình không kiềm chế nổi mà nhào vào anh, nên mới cố giữ thể diện cho anh đấy.”
Rồi nhìn chằm chằm về phía trước.
Chết tiệt cái thang máy này, chậm như rùa!
Anh ta khẽ cười.
Tôi bỗng thấy hồi hộp, cố gắng đè xuống đôi tay đang run.
Anh ta tiến lại gần, gần như áp sát tôi.
“Em còn chưa trả lời câu hỏi tối qua của anh.”
“Chúng ta dọn về sống chung đi, được chứ?”
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt kiên định:
“Không được!”
Khóe môi Triệu Cẩm Yến càng cong hơn:
“Em không nói là muốn nhìn thấy anh 24/7 sao?”
Đúng là tự đào hố cho mình mà!
“Tổng giám đốc Triệu, tôi hỏi chút, người phụ nữ từng lừa tình anh… giờ thế nào rồi?”
Câu hỏi chuyển hướng, anh ta không ngờ tới.
Nên anh ta nhìn tôi rất lâu, nghiêm túc:
“Em thật sự muốn biết à?”
Tôi gật đầu chắc chắn.
Thật ra là muốn cân nhắc xem hậu quả nếu mình thú nhận sau này.
“Rất thảm, sống không bằng chết.”
Anh ta cười nhạt, dời mắt đi:
“Giờ còn đang vò đầu bứt tai tìm cách giải quyết mớ rắc rối mình gây ra. Nhưng kết cục của cô ta chắc chắn sẽ là thất bại.”
Mặt tôi lập tức tái mét.
12
Kỷ Vạn nghe xong chuyện rắc rối lần này,
có chút khuyên tôi nên từ bỏ:
“Hay là cậu giả thành thật luôn đi?”
“Sao được chứ.”
“Nghe giọng anh ta thế kia, trong lòng vẫn còn nhớ đến mối tình đầu kia mà, mình làm sao chen vào được giữa hai người bọn họ.”
Tôi rất nghiêm túc từ chối.
Cô ấy cắn ngón tay, cúi đầu lướt điện thoại, bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt sáng rỡ:
“Có cách rồi!”
Lần này, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!
Kỷ Vạn nói, muốn khiến một người ghét ở riêng với mình,
thì hãy… mượn tiền anh ta.
Thế là tôi ngày nào cũng nhắn tin hỏi mượn tiền Triệu Cẩm Yến, kiểu không hẹn ngày trả.
Liên tiếp một tuần, nhưng chuyện lại không xảy ra như Kỷ Vạn dự đoán.
Cô ấy có chút không cam lòng:
“Không thể nào, nếu đổi là mình ấy hả, dù có yêu đến đâu, ngày nào cũng nghe mượn tiền, sớm block luôn rồi!”
Tôi cũng rầu rĩ:
“Đúng đó, mình ngày nào cũng hỏi mượn một nghìn tệ, anh ấy chẳng hỏi gì, chuyển khoản ngay luôn.”
“Còn tốt bụng hỏi có đủ không nữa cơ.”
Cảm động thật.
Không nói còn đỡ, vừa nói xong Kỷ Vạn tức quá chửi tôi:
“Đồ ngốc! Anh ta nhiều tiền thế mà cậu chỉ đòi có một nghìn, khác nào mua chai nước đâu, cậu phải đòi nhiều lên chứ!”
“Bao nhiêu?”
Cô ấy giơ năm ngón tay.
Tôi:
“Năm nghìn?”
“Không, năm vạn (50.000 tệ)!”
Vì muốn chấm dứt mối tình hoang đường này, tôi do dự mấy tiếng, thử soạn tin:
“Em cần 50.000, anh tự xem thế nào nhé.”
Người ta chuyển khoản luôn.
“Được.”
Được?
Không hỏi han gì sao?
Anh ta dám chuyển, tôi cũng không dám tiêu!
Đến ngày thứ ba, sự việc tiến triển thành… tôi còn chưa nhắn, tiền đã chuyển tới rồi.
Không nhịn được nữa, tôi rời bàn làm việc, ôm điện thoại chạy thẳng đến bàn Triệu Cẩm Yến.
Anh ta đang họp một hội nghị quốc tế online.
Dùng ánh mắt hỏi tôi đến có chuyện gì.
Tôi ra hiệu chờ chút.
Anh ta gật đầu.
Anh nói tiếng Pháp, giọng vừa trầm vừa quyến rũ, rất dễ nghe.
Tôi nghĩ, nếu sau này Triệu Cẩm Yến thất nghiệp, nhất định sẽ đề cử anh ta đi làm diễn viên lồng tiếng.
Không biết bên kia nói gì, anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang tôi, nhướng mày, cười nhạt nói một câu tiếng Pháp mà tôi không hiểu.
Tôi không dám động đậy, chỉ đảo mắt, nghĩ xem ăn xong có quên tô son không.
Mãi đến tối khuya, khi đang buồn ngủ, Triệu Cẩm Yến ghé sát tai tôi kể lại chuyện ngày đó.
Anh giải thích câu khi nãy có nghĩa là:
“Anh đã có người mình thích rồi, hơn nữa, ngay trước mắt đây này.”
13
Chuyện phiền này còn chưa xong, lại có chuyện khác tới.
Tôi bị phu nhân Lục hẹn gặp riêng.
Trong điện thoại, bà dặn đi dặn lại:
“Đừng để Triệu Cẩm Yến biết.”
Trên đường đi, trong đầu tôi cứ hiện lên đủ cảnh phim truyền hình.
Phu nhân nhà giàu lấy ra một tấm thẻ, cao ngạo bảo tôi rời khỏi con trai bà.
Nghĩ đến đó tôi còn hơi hứng khởi.
Chẳng phải thế thì mình có cớ tự nhiên mà chia tay với Triệu Cẩm Yến sao?
Thế là tôi vừa nghĩ vừa cân nhắc phải diễn vai một người phụ nữ yêu đến không dứt ra nổi thế nào cho đạt.
Ai ngờ, vừa đến nơi, một người phụ nữ trông không lớn hơn tôi là mấy đã chạy ra, suýt vấp ngã.
“Chỉ cần cô không rời xa con trai tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng cho!”
Mẹ của Triệu Cẩm Yến trẻ thật.
Không những trẻ, mà lời nói còn làm tôi không hiểu gì luôn.
Đó là cảm nghĩ lúc ấy.
Tôi cố tình bôi xấu bản thân:
“Dì ơi, con bám lấy con trai dì rất ghê gớm, thủ đoạn xấu xa, chẳng ra gì đâu ạ.”
Bà ấy vui vẻ xua tay:
“Thằng bé nhà tôi mà còn có người theo vậy, đúng là có phúc rồi.”
Tôi không chịu thua, tiếp tục:
“Con hay chửi anh ấy sau lưng, chụp lén, theo dõi, kiểu dạng biến thái ấy, dì hiểu chứ?”
Phu nhân Lục bị dọa, sững người gật đầu:
“Dì không hiểu lắm, nhưng cũng coi như là hiểu, giới trẻ các cô giờ chơi ghê thật.”
Không có tác dụng, vậy nói thật vậy.
Năm phút trôi qua.
Trà trên bàn đã nguội.
Đôi tay đan vào nhau của người đối diện vẫn không động đậy.
Tôi thấp thỏm gọi một tiếng:
“Phu nhân Lục.”
Bà ấy thở dài:
“Cẩm Yến từng bị tổn thương tình cảm, nên mỗi lần tôi giục nó đi xem mắt, nó hoặc tránh né, hoặc dứt khoát bảo thà kiếm bạn trai để tôi hết hy vọng.”
“Nên khi biết nó có bạn gái, tôi thật lòng rất vui. Tôi nhìn ra được, có lẽ cô không thực sự yêu nó đến vậy.”
“Nhưng tôi xin cô, hãy ở bên cạnh nó nhiều thêm một chút.”
Tôi do dự:
“Dì ơi, lỡ anh ấy phát hiện ra thì…”
Bà ấy hơi ngẩng cằm, có chút tiếc nuối:
“Đã phát hiện rồi.”
Quay đầu lại là Triệu Cẩm Yến với vẻ mặt không chút cảm xúc.
Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi đã nghĩ đến chuyện viết đơn xin nghỉ việc rồi.