Tôi có thể nói là không hài lòng không?
Tôi dám nói là không hài lòng không??
Tôi có tư cách để nói không hài lòng không???
Tôi gắng gượng nhấc đầu, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Chiều… 5 giờ.
Khoan đã — 5 giờ?!
Tôi chợt nhớ ra tối nay mình có hẹn ăn với con bạn thân Trần Điềm!
“Tổng giám đốc Kỷ, cũng khá muộn rồi, anh về trước đi ạ.”
Tôi cố gắng bò dậy, giọng khàn đến mức nghe không ra mình luôn.
Mặt Kỷ Thần lập tức tối sầm lại, ánh mắt lạnh như lưỡi dao băng.
“Lý Mặc Mặc, em coi tôi là gì hả? Dùng xong là định vứt đi? Em là đồ… tra nữ!”
Tôi: ????
Xuất sắc thật sự luôn!
Tôi đây vừa bị lật kèo một cú trời giáng???
Rõ ràng là anh mà!!!
… Thôi, cãi không nổi.
Giờ tôi chỉ muốn… mau mau tiễn vị đại thần này về cho yên cửa yên nhà!
4
Hôm sau, tôi lê cái thân gần như rã rời đến công ty.
Tay đau, chân đau, mặt trong đùi… càng đau hơn!
Vừa ngồi xuống ghế, chuỗi “cuộc gọi đoạt mệnh” từ Kỷ Thần đã tới tấp đổ về:
“Mười phút nữa, tôi phải thấy báo cáo doanh số quý trước!”
“Còn nữa, gom lại toàn bộ báo giá từ nhà cung ứng cho tôi!”
“À đúng rồi, slide cuộc họp chiều nay chuẩn bị xong chưa?”
Một đống tài liệu, một đống báo biểu, một đống deadline…
Nói chung là — tôi chắc chắn đang bị nhắm để vắt kiệt sức!
Tổng tài máu lạnh cái gì chứ, đích thị là Hoàng Thế Nhân phiên bản thế kỷ 21!
Mà không! Hoàng Thế Nhân ít ra còn biết cho Dương Bạch Lao nghỉ vài ngày!
Còn Kỷ Thần?
Chắc kiếp trước là máy ép trái cây tu thành tinh, kiếp này đầu thai lại để chuyên ép công nhân viên đến mức muốn về trời!
“Tên hút máu! Tư bản! Đồ trùm bóc lột! Tên giết thời gian của người khác!”
Tôi vừa điên cuồng gõ bàn phím, vừa âm thầm dùng đủ loại từ ngữ diss Kỷ Thần trong lòng.
“Em đang chửi ai đó?”
!!!
Giọng Kỷ Thần!
Ảnh xuất hiện từ khi nào vậy trời?!
Tôi giật bắn mình, suýt nữa thì lăn từ ghế xuống.
“Không… không có chửi ai hết…” Tôi lắp bắp, ngẩng đầu lên, ánh mắt láo liên, “Em… em đang học từ vựng tiếng Anh thôi…”
Cái lý do ngớ ngẩn đến mức tôi cũng không tin nổi.
Ánh mắt của Kỷ Thần quét tôi như tia X-quang.
Tôi: …
Xin cứu tôi với, ai cũng được!
“Gửi tin nhắn cho khách hàng Lâm Yên, bảo cô ấy gửi lại bản kế hoạch hợp tác đã sửa, gấp lắm.”
Anh lạnh lùng nói: “Gửi ngay bây giờ, gửi trước mặt tôi.”
“Dạ… vâng…”
Tôi nhanh chóng mở WeChat.
Khoan đã!
Khung trò chuyện ghim trên cùng…
185 Đại Mãnh Nam…
Dòng tin nhắn cuối cùng đập thẳng vào mắt:
【Mặt trong đùi đau quá.】
Tôi còn chưa kịp nhấn vào thì Kỷ Thần đã thấy.
Sắc mặt anh lập tức đen như đáy nồi.
“Ngày hôm đó… là hắn?”
Giọng Kỷ Thần lạnh như nước đá va vào ly thủy tinh.
Ngày hôm đó?
Hắn là ai?
Tôi đầu óc mù mịt.
Sao anh lại tức giận?
Đột nhiên, Kỷ Thần nắm vai tôi, kéo sát lại, ánh mắt trong thoáng chốc… giống như bị tổn thương? Giận dữ?
“Tôi làm không tốt sao? Em không hài lòng? Em lại đi tìm hắn?”
Cái gì cơ?!
Tôi làm không tốt?
Tôi không hài lòng?
Tôi lại đi tìm… ai???
Tôi hoàn toàn rối loạn!
Kỷ Thần đang nói gì vậy?
Không phải là… anh ấy hiểu lầm gì đó rồi chứ?
Kỷ Thần rời đi, tôi run run mở đoạn trò chuyện với “185 Đại Mãnh Nam”.
【Hôm qua tập xong, hình như bị căng cơ.】
【Căng chỗ nào?】
【Mặt trong đùi đau quá.】
…
Trời ơi đất hỡi!!!
Chính là cái này!!!
Kỷ Thần chắc chắn đã thấy!
Anh ấy hiểu lầm tôi——
Trời má ơi!
Nó, nó, nó… hoàn toàn không phải như anh nghĩ!
“185 Đại Mãnh Nam” là huấn luyện viên thể hình của tôi – Giang Hạo mà!
Tôi định phi ngay đi để giải thích rõ ràng với Kỷ Thần thì——
Rung liên tục!
Mẹ tôi gọi!
Xong đời rồi, chắc chắn là gọi để giục tôi đi xem mắt!
Tôi cắn răng định bấm từ chối, nhưng nhìn thấy bốn chữ “Mẫu hậu đại nhân” trên màn hình, ngón tay tôi lại run lên một cái. Do dự mãi, cuối cùng vẫn phải cắn răng bắt máy.
“Alo… mẹ ạ…”
“Còn biết nghe điện thoại à?! Con xem bây giờ là mấy giờ rồi hả?! Mẹ nói cho con biết, đối tượng lần này điều kiện phải gọi là siêu cấp tốt! Mẹ của cậu ta – dì Vương – đã khen ngợi không dưới tám trăm lần rồi đấy! Lần này mà con còn phá hỏng nữa, thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!”
Mẹ tôi bắt đầu xả một tràng như súng liên thanh nã đạn.
Tôi theo phản xạ đưa điện thoại ra xa khỏi tai một chút: “Mẹ ơi, con đang bận mà…”
“Bận bận cái gì mà bận! Mẹ nói cho con nghe, cậu lần này cực kỳ đẹp trai, tsk tsk tsk…”
Mẹ tôi bỗng hạ giọng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy kích động không thể che giấu.
“Dì Vương lén gửi mẹ tấm hình, con ơi, nhìn khỏe mạnh cực! Tám múi bụng! Eo chó đực! Trông cứ như mấy người mẫu trên tivi ấy! Lần này con nhất định phải nắm chắc cơ hội!”
Mắt tôi tối sầm lại — tám múi bụng? Eo chó đực? Cái gì vậy trời?!
Từ khi nào mà mẹ tôi bắt đầu biết dùng mấy từ ngữ “mạnh bạo” kiểu này chứ?!
“Mẹ ơi… mẹ đừng nói nữa, con nhức đầu quá…”
Tôi rên rỉ đầy bất lực, cảm giác như tâm hồn mình sắp nứt toác.
“Nhức đầu? Đừng có giả vờ nữa! Mẹ nói cho con biết, 7 giờ tối, quán Left Bank Coffee, mẹ đã đặt lịch hẹn rồi! Nếu con dám cho người ta leo cây, thì liệu hồn mà chuẩn bị đi nhận xác ba con đấy!”
Mẹ tôi dằn mặt một câu, rồi… cúp máy luôn.
“Tút… tút… tút…”
Nghe tiếng máy bận bên tai, tôi chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt.
5
Bảy giờ tối, quán Left Bank Coffee.
Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt — ừm… thân hình như tượng thần Hy Lạp, quả thực “dương khí bức người” đúng như lời mẹ tôi nói, não tôi lập tức trắng xóa.
“Chào em, anh là Giang Hạo.”
!!!
Tôi suýt nữa thì phun nguyên ngụm cà phê ra ngoài.
“Chính là anh được mẹ em giới thiệu để đi xem mắt đấy.”
Giang Hạo cười tươi như ánh mặt trời, khoe ra hàm răng trắng bóng như quảng cáo kem đánh răng.
Tôi: ……
Người đi xem mắt với tôi là huấn luyện viên thể hình của tôi — Giang Hạo, người có nickname WeChat là “185 Đại Mãnh Nam”, người vừa khiến tổng giám đốc của tôi hiểu lầm rằng tôi đang… “làm chuyện khuất tất” với anh ta.
Giờ phải làm sao đây? Mạng người quan trọng, tôi đang cần giúp gấp, rất gấp!
Còn chưa kịp tiêu hóa hết cú sốc này, một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo vang lên từ phía sau tôi.
“Hắn chính là cái ‘hắn’ hôm đó?”
…Kỷ Thần!!!
Sao anh ta lại có mặt ở đây?!
Tôi cứng đờ quay đầu lại, đối mặt với gương mặt điển trai của anh — nhưng giờ phút này lại đen tối như trời sắp sập.
“Tổng giám đốc Kỷ, sao anh lại…”
Tôi lắp ba lắp bắp, đầu óc rối như tơ vò.
Ánh mắt của Kỷ Thần sắc bén như dao, lướt từ tôi sang Giang Hạo, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt quá mức… nam tính của anh ấy.
“Ba phút?”
Khoé miệng Kỷ Thần nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai:
“Chỉ vậy thôi à? Em chắc… hắn là đàn ông thật chứ?”
Sát thương không cao, nhưng nhục mạ thì nặng nề!
Sắc mặt Giang Hạo thay đổi rõ rệt, anh lập tức đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Kỷ Thần:
“Anh nói cái gì?!”
Không khí lập tức căng như dây đàn — một lời không hợp là đánh nhau ngay!
Tôi: ……
Tiêu rồi tiêu rồi, lần này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi!
Tôi chợt nhớ ra, hôm đó trong điện thoại, có khi Kỷ Thần đã nghe được cuộc nói chuyện của tôi với Trần Điềm!
Anh ấy chắc chắn hiểu lầm rồi!!!
“Tổng giám đốc Kỷ! Anh nghe em giải thích! Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu!”
Tôi vội vàng đứng dậy, muốn ngăn cản trận chiến sắp nổ ra.
“Em với anh ấy thật sự không có gì hết! Anh ấy chỉ là…”
Tôi cố gắng tìm từ để nói rõ.
“Chỉ là gì?”
Kỷ Thần đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, lực mạnh đến mức làm tôi cau mày.
“Bạn giường? Tình một đêm? Bạn trai?”
Trong ánh mắt anh, có sự tức giận dữ dội… và cả chút tổn thương mơ hồ?
“Về nhà với tôi.”
Giọng anh lạnh như băng, không cho phép phản kháng.
Không nói không rằng, anh kéo tôi đi thẳng ra ngoài.
“Kỷ Thần! Anh buông ra đi! Nghe em giải thích đã!”
Tôi vùng vẫy, nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của anh.
Giang Hạo muốn đuổi theo, nhưng bị ánh mắt băng giá của Kỷ Thần đè ép đến mức đứng yên như tượng đá.
Trên đường về nhà, cả hai im lặng đến ngột ngạt.
Vừa về tới nhà, Kỷ Thần đã đẩy tôi lên giường.
“Kỷ Thần… anh, anh bình tĩnh lại một chút…”
Tôi nhìn gương mặt đang kề sát của anh, tim đập loạn xạ như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
“Bình tĩnh?”
Anh cười lạnh, “Khi em đi xem mắt với người đàn ông khác, em có từng nghĩ đến việc bảo tôi bình tĩnh không?”
Anh cúi người xuống, hơi thở nóng rực phả thẳng lên mặt tôi.
“Không phải em chê tôi không đủ tốt sao? Vậy để tôi cho em biết — tôi rốt cuộc… có tốt hay không!”