Phía trước là bà cụ ôm một em bé nhỏ xíu, phía sau là một cặp vợ chồng nho nhã.

“Lòng mẹ rõ như gương. Chỉ là mẹ không muốn đối mặt.”

Ánh mắt bà cụ bỗng trở nên tỉnh táo, ngấn lệ:
“A Ngâm, bao năm nay con vất vả rồi. Đưa mẹ đi chữa bệnh nhé.”

Hách Ngâm cũng nắm chặt tay bà, giọng nghẹn ngào:
“Vâng.”

Bà cụ nhìn tôi:
“Con ngoan, cảm ơn con nhé. Mắt con rất giống A Nhã, lúc mở cửa mẹ cứ ngỡ là A Thành và A Nhã trở về.”

“Mẹ…”

Tôi cũng thấy cay mắt:
“Mẹ phải cố chữa bệnh, phải khỏe lại nhé.”

“Cảm ơn con.”

Bà cụ đứng dậy, đưa bức ảnh gia đình cho Hách Ngâm:
“Bức ảnh này, con giữ đi.”

Bà cầm album quay về phòng.

Hách Ngâm mắt đã đỏ hoe.

Tôi ngồi sát lại, vỗ nhẹ lưng anh ấy:
“Muốn khóc thì cứ khóc đi. Tôi cho anh mượn bờ vai.”

“Cảm ơn.”

Hách Ngâm tựa vào vai tôi.

Tôi cảm thấy hơi ẩm nơi bả vai — từ tiếng nấc nhỏ dần chuyển thành tiếng khóc nức nở.

“26 năm rồi… 26 năm rồi… Thì ra chúng ta cũng từng có một tấm ảnh chụp chung…”

Tôi cũng bị cảm xúc của anh ấy làm cho đỏ mắt, nhẹ nhàng ôm anh ấy:
“Khóc ra được thì sẽ nhẹ lòng hơn.”

14

Giờ bà cụ nhà họ Hách đã quyết định đi chữa bệnh rồi, xem như nhiệm vụ của tôi cũng hoàn thành.

Thật ra… có hơi không nỡ.

Dù sao thì việc nhẹ lương cao đâu dễ tìm.

Tôi chủ động đề nghị với Hách Ngâm xin nghỉ “công việc bạn gái giả” này.

“Sao vậy?”

Hách Ngâm tỏ vẻ khó hiểu:
“Hay là tôi trả cô ít quá?”

“Nhưng mà bà nội anh biết đây chỉ là giả rồi mà.”

Tôi nhỏ giọng lầm bầm:
“Hơn nữa bà cũng đồng ý chữa bệnh rồi, sau này chắc cũng đâu còn việc gì cho tôi nữa?”

“Bà tôi chỉ biết tôi nhờ cô đóng giả ba mẹ tôi thôi, bà chỉ nói cái đó là giả.”

Hách Ngâm cười:
“Nhưng bà lại rất tin chuyện cô là bạn gái tôi.”

“Hả?”

“Hơn nữa sao mà không có chuyện gì liên quan đến cô được?”

Hách Ngâm bước lại gần tôi:
“Bà tôi rất quý cô. Để sau này bà khỏi càm ràm tôi, vai diễn này cô vẫn phải tiếp tục diễn.”

“Nhưng giả mãi cũng là giả mà.”

Tôi vò đầu:
“Nhỡ mai mốt bị lộ thì sao…”

“Không đâu.”

Hách Ngâm ngắt lời tôi:
“Nếu lộ thì để tôi gánh hết.”

Tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào ánh mắt sâu thẳm của anh ấy.

Câu này… là có ý gì?

“Đừng nghĩ nhiều.”

Hách Ngâm rót cho tôi cốc nước:
“Dù có thế nào thì với tôi chuyện này cũng tiết kiệm thời gian, còn cô thì nhàn mà lương cao, đôi bên cùng có lợi.”

Nói thì đúng là vậy thật.

“Nhỡ sau này tôi gặp người mình thích, tôi có thể dừng công việc này không?”

Cuối cùng tôi hỏi ra vấn đề mình vẫn băn khoăn.

Hách Ngâm nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt có cảm xúc gì đó tôi không hiểu nổi:
“Đương nhiên là có thể.”

Tôi hài lòng:
“OK, vậy giao dịch tiếp tục, hợp tác vui vẻ.”

Hách Ngâm bắt tay tôi:
“Hợp tác vui vẻ.”

15

Tôi rút lại câu “việc này nhàn lắm” rồi.

Vì bà cụ càng lúc càng tỉnh táo, nên khi diễn tôi phải càng cẩn thận hơn.

Diễn xong một buổi mặt tôi cứng đơ vì phải cười suốt, sợ lộ sơ hở.

“Đinh đoong.”

Tin nhắn WeChat đến.

Hách Ngâm:
“Bà nội nhớ cô, lát nữa tan làm tôi đón cô về.”

Tôi thở dài.

Đây đã là lần thứ ba trong tuần bà cụ nói nhớ tôi rồi.

Tôi:
“Tối nay không được. Tôi phải đi xã giao với trưởng phòng.”

Hách Ngâm:
“Được. Nếu muộn tôi sẽ đến đón cô.”

Tôi:
“OK.”

Giá mà biết trước xảy ra chuyện thế này, dù thế nào tôi cũng không đi xã giao.

Vừa bước vào phòng bao, mấy ông sếp đã nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.

Như đang đánh giá một món hàng có thể ra giá.

Trưởng phòng ra hiệu cho tôi:
“Còn không mau chào mấy sếp đi.”

Tôi khẽ gật đầu:
“Chào các sếp ạ.”

Một ông bụng phệ vỗ vỗ ghế bên cạnh:
“Nào, cô bé xinh đẹp qua đây ngồi.”

Cả người tôi đều viết rõ chữ “kháng cự”.

“Còn không mau qua ngồi cạnh sếp Vương!”

Trưởng phòng trừng mắt, từ sau đẩy tôi một cái, hạ giọng:
“Ngây ra làm gì! Còn muốn giữ việc không?”

Tôi đành cắn răng ngồi xuống, lén dịch ghế ra xa chút.

Sếp Vương đưa ly rượu cho tôi:
“Cô bé xinh đẹp tên gì?”

“Tôi là Tống Tụng. Tụng trong ca tụng.”

“Sếp Tống à, nào, uống một ly trước đi.”

Tôi xua tay:
“Không được đâu sếp Vương! Tôi không uống được!”

Sếp Vương giả vờ giận:
“Cô thế là không nể mặt tôi à?”

Các sếp khác cũng hùa theo.

Tôi bị ép không còn đường lui, đành uống một ly.

Sếp Vương rất hài lòng:
“Tốt lắm.”

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút!”

Tôi cầm điện thoại chạy vào toilet, trốn trong đó nhắn cho Hách Ngâm.

Tôi:
“[Định vị] Phòng 208! Cứu tôi với!”

Bên ngoài có người gõ cửa:
“Cô bé xinh đẹp làm gì trong đó lâu thế? Không ra à?”

“Ra ngay ra ngay!”

Cầu trời mau tới đi, Hách Ngâm!

16

Vừa quay lại chỗ ngồi, tôi đã bị sếp Vương và mấy ông khác thay phiên chuốc rượu.

Tuy tôi luôn từ chối, nhưng vẫn không tránh khỏi uống thêm hai ly.

“Tôi thật sự không uống nổi nữa đâu sếp Vương!”

Tôi cố gắng từ chối, đầu óc bắt đầu choáng váng.

Trưởng phòng còn ở bên khuyên nhủ:
“Tiểu Tống à, sếp Vương mời cô uống rượu là quý lắm rồi, biết điều một chút đi.”

“Đúng đó, cô bé xinh đẹp.”

Sếp Vương cười nham hiểm, còn đưa tay thô ráp sờ lên đùi tôi.

Tôi hoảng sợ lập tức đứng bật dậy:
“Ông làm gì vậy!”

Sếp Vương không vui, lại còn định đưa tay kéo tôi:
“Cô bé, cô thế là không nể mặt tôi à?”

Tôi sắp khóc đến nơi, cuống quá liền tát ông ta một cái:
“Đừng có động vào tôi!”

Sếp Vương nổi giận:
“Cô có ý gì đây!”

Đúng lúc đó, cửa phòng bao bị đá tung ra.

Nhìn thấy người tới, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, mắt nhòe nước liền trốn ra sau lưng anh ấy:
“Bọn họ… muốn giở trò với tôi!”

Hách Ngâm vỗ lưng tôi:
“Không sao nữa rồi. Có tôi ở đây.”

Một vị sếp nheo mắt, chưa nhận ra người là ai, lè nhè nói:
“Cậu là ai? Muốn làm anh hùng cũng phải xem mình có đủ tầm không chứ.”

Trưởng phòng thì co rúm người lại, run rẩy chẳng dám lên tiếng.

“Sếp nhỏ à, cậu làm thế không hay đâu. Cô bé này tụi tôi ngắm trước rồi.”

Sếp Vương lảo đảo đứng dậy, định kéo tôi:
“Người biết thời thế mới là trang tuấn kiệt. Cậu nghĩ cậu là ai?”

Hách Ngâm cười lạnh, một tay che chắn cho tôi, tay kia cầm chai bia trên bàn đập thẳng vào đầu sếp Vương:
“Tôi là bố mày đây!”

Mọi người trong phòng đều đứng bật dậy.

Sếp Vương ôm đầu:
“Đồ khốn! Cậu là cái thá gì!”

Hách Ngâm chĩa chai bia vỡ vào bọn họ:
“Cô ấy là người của tôi! Hôm nay ai dám động vào cô ấy, chính là đối đầu với tôi — Hách Ngâm!”

“Hách Ngâm?”

Sếp Vương lập tức tỉnh rượu, không màng đến vết thương trên đầu, cười nịnh:
“Hóa ra là tổng giám đốc Hách! Tôi… tôi có mắt không tròng rồi!”

“Hừ.”

Hách Ngâm quét mắt nhìn cả phòng, cuối cùng dừng lại ở trưởng phòng:
“Tôi không biết từ khi nào công ty lại có kiểu đi làm ăn thế này. Sổ sách của cậu, để về tôi tính sau.”

Anh ấy đỡ tôi — lúc này đầu óc tôi đã không tỉnh táo lắm — rời khỏi phòng:
“Chúng ta đi!”

17

Tôi không nhớ rõ mình về nhà như thế nào.

Theo lời mẹ tôi kể, là Hách Ngâm cõng tôi về.

“Cậu ấy còn dặn con cứ nghỉ vài hôm, lúc nào khỏe thì hẵng đi làm lại.”

Mẹ tôi đưa cho tôi bát nước giải rượu:
“À, cậu ấy còn bảo con không cần lo chuyện xin nghỉ, cậu ấy lo hết.”

Tôi ôm bát nước, ngốc nghếch cười.

Nghỉ phép có lương, ai mà không vui chứ!

Mẹ tôi cười cười, còn trêu tôi:
“Cậu ấy có phải thích con không? Hôm qua nói chuyện với mẹ mãi, sợ con uống rượu bị mệt.”

Tôi im lặng uống nước, chỉ khẽ sờ gương mặt hơi nóng lên.

Nhưng trong đầu không tự chủ nhớ lại lời Hách Ngâm nói tối qua:

“Cô ấy là người của tôi! Hôm nay ai dám động vào cô ấy, chính là đối đầu với tôi — Hách Ngâm!”

Hình như… có chút rung động thật rồi.

Mẹ tôi cũng không nói thêm, chỉ cười:
“Nếu con không thích người ta thì tuần sau đi xem mắt cho mẹ.”

“Khụ khụ… khụ khụ…”

Tôi bị sặc:
“Mẹ làm gì vậy?”

“Con trẻ nên ra ngoài yêu đương đi.”

Mẹ tôi cầm bát không bước ra ngoài:
“Nói trước rồi đấy, tuần sau suy nghĩ đi.”

Tôi trốn vào chăn như con chim cút.

Điện thoại có tin nhắn WeChat.

Là Hách Ngâm gửi đến.

Cả buổi sáng anh ấy nhắn hơn chục tin.

Hách Ngâm:
“Em còn mệt không?”

Hách Ngâm:
“Cứ nghỉ ngơi, không cần vội đi làm.”

Hách Ngâm:
“Chuyện hôm qua, anh xin lỗi. Đã không bảo vệ tốt cho em.”

Tôi kéo xuống đọc tiếp.

Hách Ngâm:
“Vẫn chưa dậy à?”

Tôi:
“Em vừa tỉnh.”

Hách Ngâm:
“Đầu có đau không? Còn mệt không?”

Tôi:
“Không đau. Cũng không mệt. Cảm ơn anh về chuyện hôm qua.”

Hách Ngâm:
“Anh mới là người nên xin lỗi. Để xảy ra chuyện như vậy trong công ty, là anh không làm tròn trách nhiệm.”

Tôi:
“Đâu phải lỗi của anh, anh đừng tự trách nữa.”