19
“Kiều Kiều, tớ ở đây này!”
Trong quán cà phê, Hứa Kỳ vẫy tay với tôi.

Hứa Kỳ là bạn thanh mai trúc mã của tôi, mấy năm trước ra nước ngoài phát triển, giờ đã là người mẫu nổi tiếng.
Tôi thích nhiếp ảnh, định mở một studio riêng, nên muốn chụp một bộ ảnh quảng bá với Hứa Kỳ để tận dụng sự nổi tiếng của cậu ấy.

“Kiều Kiều, dạo này cậu sống ổn chứ?”
“Cũng tạm.”
“Nghe nói cậu rời khỏi nhà họ Hà rồi, nếu có khó khăn gì thì cứ nói với tớ.”
“Yên tâm đi, tình bạn từ nhỏ đến lớn như tụi mình, nếu thật sự có gì khó khăn thì tớ cũng chẳng khách sáo đâu.”

Hứa Kỳ bất ngờ búng trán tôi một cái:
“Vậy mới đúng, tớ còn tưởng bao năm không gặp, cậu thành khách sáo với tớ rồi cơ.”
Tôi không khách khí, búng lại một cái:
“Tên Hứa Kỳ nhà cậu, ra tay ác thật đấy!”

Đang lúc tôi và Hứa Kỳ trêu đùa nhau, Phó Lễ Khanh bỗng xuất hiện sau lưng tôi.
Hứa Kỳ chỉ ra phía sau tôi:
“Kiều Kiều, người này là… người lớn trong nhà cậu sao?”

Tôi quay đầu lại, thấy khuôn mặt lạnh tanh của Phó Lễ Khanh, rõ ràng là đang rất khó chịu.
“Kiều Kiều, mới một lát tôi không để ý, em đã chạy ra ngoài tìm đàn ông khác rồi à?”

Phó Lễ Khanh nói xong liền ngồi xuống cạnh tôi, kéo tôi vào lòng, mắt nhìn Hứa Kỳ từ trên xuống dưới.
“Xin chào, tôi là Phó Lễ Khanh, chồng của Kiều Kiều.”

“Phó Lễ Khanh, anh nói linh tinh gì vậy! Ai là vợ anh chứ!”
“Kiều Kiều, chúng ta đã tổ chức hôn lễ rồi, em cũng nên cho anh một danh phận đàng hoàng đi.”

Phó Lễ Khanh vừa nói vừa kéo tôi đứng dậy định rời đi, nhưng bị Hứa Kỳ ngăn lại.
“Anh không thấy Kiều Kiều không thừa nhận mình là vợ anh, cũng chẳng muốn đi cùng anh à?”

Phó Lễ Khanh quay người nói:
“Kiều Kiều còn trẻ, xinh đẹp, có nhiều người theo đuổi là chuyện bình thường, tôi hiểu. Nhưng xin anh nhớ rõ, chính tôi mới là người đã tổ chức hôn lễ với cô ấy, là người danh chính ngôn thuận được đứng bên cạnh cô ấy!”

Giọng Phó Lễ Khanh vừa như khoe khoang, vừa như đang cảnh cáo.

20
Tôi bị Phó Lễ Khanh nhét lên xe.
“Kiều Kiều, em thích cậu ta sao? Có phải vì cậu ta trẻ hơn anh không?”
“Tôi với Hứa Kỳ chỉ là bạn tốt, không phải kiểu quan hệ như anh nghĩ.”
“Kiều Kiều, sau này em đừng gặp mấy tên đàn ông bên ngoài nữa, em thích kiểu gì anh cũng có thể thay đổi, được không?”
“Kiều Kiều, cho anh một cơ hội, đừng bỏ rơi anh mà…”

Phó Lễ Khanh vừa nói vừa cởi áo.
Tôi vội vàng giữ tay anh ta lại:
“Phó Lễ Khanh, anh có thể đừng chen vào cuộc sống của tôi từng chút một như vậy không?”

Gương mặt Phó Lễ Khanh như bị dội một gáo nước lạnh.
“Kiều Kiều… em chán ghét anh rồi đúng không?”
“Không phải chán ghét… là tôi chưa từng thích anh.”

Tôi chợt nhận ra lời mình hơi nặng.
“Phó Lễ Khanh, rốt cuộc tôi không tốt ở chỗ nào? Tôi có thể sửa, em thích kiểu gì, anh đều có thể thay đổi.”

“Phó Lễ Khanh, chúng ta vốn dĩ quen nhau là vì liên hôn. Anh không cảm thấy trong khoảng thời gian bên nhau trước kia, cả hai đều rất gượng ép sao? Anh không cảm nhận được tôi căm ghét chuyện liên hôn thế nào sao?”

“Phó Lễ Khanh, chuyện này nên kết thúc tại đây.”

Nói xong, tôi mở cửa xe, không quay đầu lại mà rời đi.

21
Trợ lý của Phó Lễ Khanh gọi điện cho tôi, nói rằng anh ấy đang bệnh.
Trợ lý bảo anh ta không chịu ăn cũng không chịu uống thuốc, mong tôi đến thăm.

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi.
Tôi còn mang theo chiếc nhẫn cưới đã quên trả.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt qua khe rèm, mơ hồ có thể thấy một người đang ngồi trên ghế sofa.
Bóng tối khiến Phó Lễ Khanh trông như một pho tượng điêu khắc lặng im.

Tôi tiện tay bật đèn, liền thấy Phó Lễ Khanh đang úp mặt vào chiếc váy lễ phục mà tôi từng thay ra.
Đôi mắt anh đỏ hoe, ngẩng đầu nhìn tôi:
“Mọi người đều không cần anh. Ba mẹ không cần anh, em cũng không cần anh… đến cả chó hoang ven đường còn có người nhặt về… mà anh thì không có ai cần…”

Nhìn cảnh đó, tôi nhất thời không biết phải an ủi thế nào.
Lại càng không tiện nhắc đến chuyện trả nhẫn.

Tôi ngồi xuống đối diện Phó Lễ Khanh, nhẹ giọng nói:
“Phó Lễ Khanh, chúng ta nói chuyện đi.”
“Chúng ta quen nhau vì liên hôn, từ đầu mối quan hệ đã là vì lợi ích.”
“Trước kia tôi cười với anh, dỗ anh, chiều theo anh, thật ra đều có chút giả tạo.”
“Anh từng đề nghị liên hôn từ khi tôi còn học đại học, khiến tôi phải từ bỏ tương lai lý tưởng của mình, ngày ngày bị nhà họ Hà ép buộc trở thành Phó phu nhân tương lai.”

“Tôi đồng cảm với quá khứ của anh, có thể anh chỉ xem tôi là một nơi để gửi gắm tình cảm. Nhưng tôi… thật sự không thể mang lại hạnh phúc cho anh.”

Nói xong, tôi đặt chiếc nhẫn lên bàn.
“Phó Lễ Khanh, anh nhớ uống thuốc nhé. Tôi đi đây.”

22
“Đừng, em đừng đi…”
Phó Lễ Khanh lập tức ôm chặt lấy tôi khi tôi xoay người rời đi.

“Ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã thích em rồi. Anh không biết làm thế nào để được ở bên em.”
“Anh sợ sẽ có người khác cướp mất em, nên chỉ còn cách lợi dụng chuyện liên hôn.”
“Xin lỗi, anh không ngờ lại khiến em khổ sở như vậy, là anh không nghĩ đến cảm xúc của em.”
“Sau này em muốn làm gì cũng được, chỉ cần cho anh được ở bên cạnh em là đủ.”
“Nếu em cảm thấy anh không đủ tốt, thậm chí kể cả em thích người khác, cũng không sao… chỉ cần bên em vẫn có một chỗ cho anh.”

Tôi kinh ngạc trước những lời mà Phó Lễ Khanh có thể thốt ra để níu kéo tôi.

“Phó Lễ Khanh, đến giờ anh vẫn chưa hiểu sao?”
“Anh có nhận ra không, anh chưa từng thật sự lắng nghe tôi nói.”
“Anh luôn chìm đắm trong câu chuyện tình yêu do chính mình dựng nên, nơi mà anh là nam chính, mặc sức điều khiển cốt truyện, thỏa sức trút cảm xúc — nhưng lại chẳng hề quan tâm tôi nói gì!”
“Anh giống hệt nhà họ Hà, chỉ biết đến bản thân. Tôi thế nào, hình như chẳng quan trọng chút nào.”
“Tôi cần tự do, cần sống đúng theo mong muốn, cần có lãnh thổ riêng về cuộc sống và tinh thần. Chứ không phải bị nhà họ Hà giữ lại làm công cụ, bị anh nhốt lại như chim hoàng yến được nuôi dưỡng!”
“Anh lúc nào cũng ở trên cao, tất nhiên không thể hiểu được cảm giác nghẹt thở khi bị chặt cánh, khi ai cũng nghĩ mình có quyền chen vào vận mệnh người khác!”

Phó Lễ Khanh ngây người lắng nghe, đôi mắt đỏ hoe như một đứa trẻ bị mắng vì làm sai.
“Xin lỗi… Kiều Kiều… anh xin lỗi…”

23
Vài tháng sau, tôi và một nhóm bạn cùng chí hướng mở được studio nhiếp ảnh.
Bộ ảnh tôi chụp cho Hứa Kỳ được đăng lên mạng, nhờ danh tiếng của cậu ấy mà nhanh chóng thu hút được rất nhiều người quan tâm.
Studio bỗng chốc nổi như cồn, bận tối mắt.

Phó Lễ Khanh ôm một bó hoa, bất ngờ xuất hiện ở cửa studio.
“Kiều Kiều, chúc em công việc thuận lợi.”

Kể từ sau lần tranh cãi đó, tôi đã lâu không gặp anh ta.
Không rõ có phải vì quá bận rộn hay không, người lúc nào cũng chỉnh chu sạch sẽ như anh, hôm nay lại để lộ vài sợi râu mọc lởm chởm, cả người có chút tiều tụy.

Thấy tôi nhìn chằm chằm không nói gì, anh ta ngượng ngùng vuốt tóc:
“Xin lỗi, lúc đến không kịp chỉnh sửa… khiến em khó chịu rồi.”
“Không sao, cảm ơn anh vì bó hoa.”
“Kiều Kiều, dạo này anh đi gặp bác sĩ tâm lý rồi.”

“Anh thừa nhận, trước kia là do anh không đúng, kiểm soát quá mức, làm nhiều chuyện khiến em chán ghét. Anh sẽ từ từ thay đổi.”
“Nếu em rảnh, có thể ‘sửa’ lại anh một chút không?”
“Trong lòng em, chẳng lẽ anh không có một chút vị trí nào sao?”

Nói đến đây, đôi mắt Phó Lễ Khanh lại đỏ lên, khóe môi run run.
Nhìn vẻ mặt nhạy cảm yếu đuối đó, tôi bỗng thấy bối rối.

Tôi định vỗ vai an ủi, nhưng anh ta cao quá, tôi với mãi không tới.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nhẹ nhàng đấm một cái vào ngực anh ta:
“Ờ… người anh em, trong tim nhé!”

Trời ơi, cái miệng chết tiệt của mày vừa nói cái gì vậy hả?

Phó Lễ Khanh bỗng cúi người, vùi đầu vào vai tôi, giọng trầm thấp khẽ vang lên:
“Kiều Kiều, anh có thể nhớ em không?”

Câu hỏi này làm tôi không biết trả lời sao cho phải.
Dù gì loài người hiện tại vẫn chưa tiến hóa đến mức điều khiển được suy nghĩ người khác.

Tôi lắp bắp đáp: “Ờ… cũng được…”

Phó Lễ Khanh ngẩng đầu lên ngay lập tức.
“Thật à? Vậy em muốn anh nhớ em với thân phận gì?”

Tôi nhất thời nghẹn lời.
Tên Phó Lễ Khanh này đúng là quá gian xảo!
Rõ ràng là đang mượn cớ lùi một bước để tiến ba bước, chạy thẳng đến đòi danh phận!