29
Trời vừa hửng sáng, tôi đã bị điện thoại của đồng nghiệp trong studio đánh thức.
“Kiều Kiều, mau lên hot-search kìa!”
Tôi mở điện thoại, hàng loạt thông báo bật ra:
- #Nhiếp ảnh gia mới nổi Hà Kiều Kiều đạo nhái
- #Thiết lập tài nữ của nhiếp ảnh gia Hà Kiều Kiều sụp đổ
…Kèm sau các hashtag là những bức “chứng cứ” cho rằng tôi ăn cắp ý tưởng.
Chỉ mươi phút sau, hot-search lại xuất hiện mục mới:
- #Nhân phẩm thật của nhiếp ảnh gia Hà Kiều Kiều
- #Hà Kiều Kiều – kẻ bắt nạt
Phía sau là video tôi đang “mắng chửi” một ông lão nhặt ve chai, còn giằng lấy túi chai khiến chai lọ vung vãi khắp nơi.
Phần bình luận trên tài khoản của tôi lập tức ngập trong chửi rủa: nào là mặt dày đạo nhái, nào là dựng “kịch bản tài nữ” để PR, nào là vô văn hóa…
Nhưng sự thật là ông lão kia ghen tị vì một bà lão khác gom chai nhiều hơn, liền kéo lê cháu gái bà trên phố và cướp chai của bà. Tôi đi ngang thấy vậy mới ra tay ngăn cản. Không ngờ đoạn clip bị cắt ghép tung lên mạng.
Nhìn email các đối tác và cả vài người trong studio lần lượt gửi yêu cầu hủy hợp đồng, tôi biết mình phải hành động.
30
Ngoài phòng ngủ, Phó Lễ Khanh gõ cửa liên hồi.
Tối qua anh ta nhất quyết không về, tự ôm chăn ngủ ngoài sofa.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy khuôn mặt lo lắng của anh. Anh cầm điện thoại, gõ mấy dòng rồi đăng lên Weibo:
“Tôi là Phó Lễ Khanh, CEO Tập đoàn Phó thị. Lấy giá trị thương mại của Phó thị và danh dự cá nhân bảo chứng: cô Hà Kiều Kiều hoàn toàn trong sạch, mọi cáo buộc đạo nhái và bắt nạt đều là bịa đặt. Phó thị sẽ vô điều kiện ủng hộ cô Hà và cùng cô truy cứu trách nhiệm pháp lý với kẻ tung tin.”
Ôm tôi vào lòng, anh nói khẽ: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Quả thật, chẳng mấy tòa soạn dám đối đầu công khai với Phó thị. Anh định gọi người gỡ hot-search, nhưng tôi chặn lại:
“Phần còn lại, để tự em lo.”
31
Tôi lần ra toà soạn đã khởi nguồn tin xấu. Giả làm ứng viên phỏng vấn, tôi lẻn thẳng vào và bật livestream. Đang giữa tâm bão, livestream lập tức nghìn người chen vào xem.
“Lãnh đạo đâu? Cho tôi gặp!”
Tôi xông vào phòng sếp, dí camera vào ông ta. Người đàn ông trung niên hoảng hốt lấy tay che mặt.
“Ông biết sợ à? Bị dân mạng ‘mổ xẻ’ thấy khó chịu phải không? Nào, có ‘bằng chứng’ thì nói ra, sao phải né?”
Ông ta quát bảo vệ. Vài bảo vệ lao tới định giật điện thoại:
“Này, tôi đang phát trực tiếp đấy. Mấy ngàn người đang nhìn, thử đụng vào tôi xem!”
Tôi quay lại phía sếp: “Ông nói tôi đạo nhái, bắt nạt. Bằng chứng đâu?”
“Thực tập sinh đăng bừa thôi, cô tìm nó mà hỏi!”
“Tư cách lãnh đạo mà để thực tập sinh tự tung tự tác? Hay ông xúi nó?”
Lúc này, một cô gái trẻ từ đám đông ngoài cửa bước vào:
“Chị ơi, em làm chứng cho chị!”
Hóa ra cô là thực tập sinh mới. Trên livestream, cô vạch trần sự thật: vài studio đối thủ bỏ tiền thuê truyền thông bôi nhọ để hạ danh tiếng tôi; đoạn clip “bắt nạt” là họ thuê người theo dõi rồi cắt ghép.
Cô chiếu bản gốc đầy đủ, rửa sạch oan cho tôi. Dư luận xoay chiều, búa rìu ngược lại phía toà soạn.
“Em xin lỗi, lãnh đạo bắt em đăng… Em khó khăn lắm mới xin được việc…” – cô bé rơm rớm.
“Không sao. Nếu em muốn, về studio chị làm.”
Mắt cô sáng bừng, quầng thâm như biến mất. Cô vớ lấy chồng sách ném vào lão sếp:
“Đồ già khọm, tôi chịu ông đủ rồi!” – rồi hớn hở xách đồ theo tôi rời công ty.
32
Vừa ra khỏi tòa nhà, đã thấy Phó Lễ Khanh đang dúi tiền cho mấy bảo vệ:
“Các anh giúp tôi vào gấp, có việc khẩn!”
Trước đó tôi dặn anh đừng theo, vậy mà anh vẫn chạy đến. Thấy tôi bật cười, Phó Lễ Khanh quay lại, lao tới ôm chặt tôi:
“Em không sao chứ? Anh lo chết đi được.”
Tôi khẽ gõ tay ra hiệu anh buông:
“Phó Lễ Khanh, anh cúi xuống.”
Anh hơi ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Tôi nâng mặt anh, đặt lên trán anh một nụ hôn:
“Phần thưởng cho anh.”
Nhìn vẻ mặt sướng rơn của Phó tổng—nếu anh có cái đuôi, chắc giờ đã vẫy tới trời luôn rồi.
33
Buổi tối hôm đó, tôi và Phó Lễ Khanh ăn tối ở một nhà hàng.
Anh nhìn chằm chằm sang bàn bên, nơi một cặp đôi đang cầu hôn, khuôn mặt thoáng lộ vẻ ghen tị, rồi lại hơi cau mày.
Tôi nhìn biểu cảm biến hóa của anh, đoán chắc là anh đang lo nếu mình đột ngột nhắc đến chuyện cầu hôn, tôi sẽ lại nổi giận như trước.
Dù sao tôi cũng chỉ mới nói là “cho anh cơ hội theo đuổi” chứ không hề nhận lời.
“Phó Lễ Khanh.” Tôi gọi tên anh.
“Phó Lễ Khanh, xem biểu hiện của anh nhé.”
“Ý em là sao?”
“Chuyện anh đang nghĩ trong đầu đấy, xem biểu hiện của anh thế nào.”
Phó Lễ Khanh trông ngạc nhiên lẫn vui mừng.
“Thật à? Vậy ngày mai chúng ta đi chọn nhẫn đi. Không, bây giờ luôn được không?”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Tôi chỉ nói là ‘xem biểu hiện’, không có nghĩa là đồng ý ngay đâu.”
Phó Lễ Khanh hơi cụp mắt, có phần ỉu xìu:
“Vợ ơi…”
Tôi nhéo má anh:
“Gọi sớm quá rồi đó.”
Phó Lễ Khanh liền áp mặt vào tay tôi, dụi dụi đầy uất ức.
34
Bỗng từ gần cửa vang lên tiếng cãi vã:
“Mày giả vờ cái gì! Bố mẹ mày đã bán mày cho tao rồi còn gì!”
“Tao đã cho nhà mày bao nhiêu lợi ích, giờ mày lại nói không muốn là sao!”
“Hôm nay tao phải cho mày một bài học!”
Hà Chân Trân đang bị một người đàn ông túm cổ áo kéo vào phòng VIP tầng hai.
“Anh làm cái gì vậy, buông ra!”
Tôi chạy đến, cầm ghế đập thẳng vào tên đó.
Chân Trân khóc nức nở, trốn sau lưng tôi:
“Chị ơi cứu em với!”
Tên kia mắng to rồi định xông tới.
Phó Lễ Khanh lập tức xuất hiện, đá một cú mạnh khiến hắn bay ra xa.
Tôi rút điện thoại gọi cảnh sát. Không lâu sau, hắn bị bắt đi.
Hà Chân Trân vừa khóc vừa kể:
Tên đó là đối tác mới của nhà họ Hà, đã rót vốn lớn vào dự án. Cha mẹ cô lừa cô rằng chỉ là mời ăn tối để cảm ơn, ai ngờ tên kia đã giở trò từ trên xe.
“Chị ơi, em xin lỗi… trước kia em nói nhiều lời không hay với chị.”
“Em từng oán hận chị cướp đi cuộc sống lẽ ra là của em, nhưng sau một thời gian sống trong nhà họ Hà, em mới hiểu chị trước kia cũng không dễ dàng gì.”
Tôi lau nước mắt, vuốt tóc cô ấy:
“Chị đúng là đã chiếm lấy mái nhà vốn thuộc về em. Những năm em bơ vơ bên ngoài, thực sự cũng khổ sở rồi.”
Chân Trân ôm chặt tôi khóc nức nở.
“Nếu em không muốn quay về nhà họ Hà, chị sẽ giúp em tìm việc, để em có thể sống độc lập.”
“Chị nói sao thì em nghe vậy!” – cô nhìn tôi đầy biết ơn.
Tôi liếc nhìn bộ đồ bị xé rách của cô ấy, ra hiệu cho Phó Lễ Khanh.
Anh lập tức cởi áo khoác khoác lên vai cô.
Chân Trân nhận lấy:
“Cảm ơn anh rể.”
Nghe hai chữ “anh rể”, Phó Lễ Khanh quay sang nhìn tôi, mặt đầy vẻ… đắc ý.
Vâng, anh lại được “sướng” nữa rồi.
35
Phó Lễ Khanh cực kỳ cố chấp trong việc muốn công khai tôi là bạn gái anh với cả thế giới.
Anh thậm chí còn muốn treo ảnh cưới của chúng tôi trước cửa studio của tôi (!).
Tôi tất nhiên là kiên quyết phản đối.
Anh dùng ánh mắt cún con rưng rưng khiến người ta mềm lòng, nhưng tôi vẫn kiên quyết từ chối.
Không ngờ anh ta lại lén dán ảnh lên vào nửa đêm.
Sáng hôm sau tôi xấu hổ đến mức phải vội vàng gỡ xuống.
Mỗi lần đi công tác, anh đều mang theo vài bộ đồ của tôi.
Nói là: “Không có mùi của em, anh không ngủ được.”
Nhưng lần nào về cũng nói đồ bị mất, rồi mua đồ mới cho tôi.
Tôi nghi ngờ chất vấn:
“Nói thật đi, anh làm gì với mấy cái áo của tôi đấy hả, chú Phó?”
Phó Lễ Khanh sẽ vừa chui vào chăn trong khách sạn, vừa mở video call nũng nịu:
“Bảo bối, không có chăn của em lạnh quá à…”
Vào những đêm mưa giông, anh dễ bất an.
Mỗi lúc như thế, tôi sẽ ôm lấy anh, thì thầm lặp lại:
“Em cần anh, em không thể rời xa anh… Em sẽ không bỏ anh đâu.”
“Bé Phó Lễ Khanh ngoan nhất thế gian.”
Anh thường sẽ chìm vào giấc ngủ bình yên nhờ những lời như thế.
36
Dĩ nhiên, chúng tôi đôi khi cũng cãi nhau.
“Kiều Kiều, sao em không thể ngoan ngoãn nghe lời một chút chứ?”
Mỗi lần anh nói với giọng đó, tôi lại cảm nhận rõ khoảng cách bảy tuổi giữa hai đứa.
“Em làm gì khiến anh không vui nữa, hả chú Phó!”
Ba chữ “chú Phó” là tử huyệt của anh. Trừ mấy lúc đặc biệt ra, chỉ cần nghe là anh nổi giận.
“Kiều Kiều, đúng là anh lớn hơn em… nên càng sợ mình không chăm sóc tốt cho em.”
Cứ mỗi lần cãi nhau, mắt anh lại hoe đỏ.
Và thế là cơn giận trong tôi tan biến gần hết.
Một người đàn ông trưởng thành nhưng lại dễ tổn thương, làm sao không khiến người khác mềm lòng?
Studio của tôi có vài mẫu nam mới.
Toàn là sinh viên đại học tươi non mơn mởn.
Biết chuyện, Phó Lễ Khanh liền đến đón tôi mỗi ngày.
Còn mặc mấy bộ đồ lòe loẹt mượn từ Hứa Kỳ.
Ban đêm, anh thường quấn khăn tắm, kẹp tôi vào tường mà vừa hôn vừa hỏi:
“Bảo bối, anh với mấy thằng trai trẻ kia ai đẹp hơn hả? Nói đi, hửm?”
Sau tất cả, dưới sự… kiên trì của Phó Lễ Khanh, chúng tôi tổ chức một lễ cưới đàng hoàng.
Tối hôm đó trăng sáng dịu dàng, Phó Lễ Khanh nhìn tôi đầy âu yếm:
“Kiều Kiều, anh yêu em.”
Vài tháng sau, tôi lại tiếp tục chia sẻ truyện mới của bạn cùng phòng thời đại học trên QQ Zone:
《Chồng nhỏ tổng tài bốc lửa》
[Toàn văn hoàn]