Ngày thứ hai sau khi Cố Sâm Nam phá sản, anh ta gửi cho tôi một bản lý lịch qua WeChat.
Vị trí mong muốn: Chim hoàng yến nam.
Ưu thế cá nhân: Cơ bụng sáu múi, cảm xúc ổn định, đời sống cá nhân sạch sẽ, không có thói quen xấu.
Kỹ năng cá nhân: Biết nấu ăn, tay nghề bếp núc giỏi.
Mức lương mong muốn: Thỏa thuận.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, sững người mất một lúc, vừa định hỏi anh ta có phải bị hack tài khoản không.
Nhưng nghĩ lại, tôi lại đổi ý.
Thế là tôi gõ tin nhắn:
[7 giờ tối nay, tầng thượng khách sạn Đế Hào, phỏng vấn. Đến trễ xem như tự động bỏ cuộc.]
Bên kia trả lời ngay trong tích tắc:
[1].
1
Tin tức tập đoàn Cố thị phá sản lan truyền khắp nơi.
Trang đầu mục tài chính rộn ràng suốt một thời gian dài, ai cũng đồn đoán bước đi tiếp theo của Cố Sâm Nam sẽ là gì.
Tôi hồi tưởng lại, kể từ khi Cố Sâm Nam tiếp quản Cố thị, giữa chúng tôi gần như không có giao thiệp.
Thỉnh thoảng có chạm mặt trong yến tiệc, cũng chỉ nói được vài câu khách sáo.
Thế nên tôi thực sự bất ngờ khi nhận được tin nhắn đầu tiên từ anh ta — là một bản lý lịch xin việc.
Trong tấm ảnh nền xanh một tấc vuông, người đàn ông ấy cười rạng rỡ, khóe môi cong cong, đuôi mày hơi nhướng, đôi mắt đào hoa vừa dịu dàng vừa đa tình.
Một gương mặt đúng kiểu “đồ án tốt nghiệp của Nữ Oa”, khiến tôi bất giác muốn đọc tiếp.
- Họ tên: Cố Sâm Nam
- Giới tính: Nam
- Xu hướng tính dục: Dị tính
- Tuổi: 26
- Vị trí ứng tuyển: Chim hoàng yến nam
- Ưu điểm cá nhân: Cơ bụng 8 múi, cảm xúc ổn định, đời sống cá nhân sạch sẽ, không có thói quen xấu
- Kỹ năng cá nhân: Biết nấu ăn, tay nghề bếp giỏi
- Mức lương mong muốn: Thỏa thuận
…
Phải nói sao nhỉ?
Một bản lý lịch rất chỉn chu, nhưng lại chẳng nghiêm túc chút nào.
Phản ứng đầu tiên của tôi là — đây chắc là trò đùa dai nào đó.
Dù sao thì chuyện này cũng quá mức lố bịch.
Dẫu cho Cố thị đã tuyên bố phá sản, nhưng đến mức Cố Sâm Nam phải “bán thân” thì thật khó tin.
Ban đầu tôi định từ chối ngay. Nhưng ánh mắt lại vô thức rơi vào bức ảnh thẻ ấy.
Nói đi cũng phải nói lại, mặt của Cố Sâm Nam đúng là đúng gu tôi thật.
Nếu thật sự làm chim hoàng yến cho tôi… cũng không phải không thể chấp nhận được.
Thế là tôi đổi ý.
Gõ một dòng nhắn:
【7 giờ tối nay, tầng thượng khách sạn Đế Hào, phỏng vấn. Đến trễ xem như tự động bỏ cuộc.】
Không ngờ bên kia trả lời ngay tức khắc:
【1】
2
Đêm đã buông xuống, ánh đèn neon của thành phố nối dài thành từng dải, ánh sáng đủ màu hòa trộn thành một màn sáng mờ ảo.
Đúng 7 giờ, Cố Sâm Nam xuất hiện đúng hẹn.
Anh ta mặc một bộ vest dạo phố được cắt may khéo léo, dáng người cao ráo thẳng tắp, giữa mày mắt toát ra vẻ ung dung, không có chút nào là dáng vẻ chật vật sau phá sản.
Tôi đặt máy tính bảng xuống, nhướng mày:
– “Cố tổng đúng là rất đúng giờ.”
Cố Sâm Nam kéo ghế ngồi xuống, khẽ gật đầu:
– “Còn phải cảm ơn Tổng giám đốc Ôn đã cho cơ hội.”
Câu nói rất khách sáo, giọng điệu lại nhẹ nhàng, chỉ là hai chữ “cơ hội” được anh ta nhấn nhá, nghe có chút hương vị khác biệt.
Tôi ngẩng lên nhìn người trước mặt, anh ta cũng không né tránh, cứ thế đối diện ánh mắt tôi, khóe mày khẽ nhướn, thậm chí còn mang theo một tia ý cười.
Tôi chợt nhớ đến những lời bàn tán về Cố Sâm Nam trên thương trường: bất tài, bình hoa di động, thuốc độc của ngành tài chính, đẹp nhưng vô dụng.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, đầu tư cái nào sụp cái đó, gần đây còn đạp trúng mìn siêu to, khiến cả tập đoàn Cố thị phá sản.
Một lý lịch rất có thành tích… thụt lùi.
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt không giấu được sự trào phúng:
– “Cách Cố tổng đi tìm cơ hội, đúng là… rất sáng tạo đấy.”
Cố Sâm Nam thản nhiên nhún vai:
– “Hết cách rồi, vì cuộc sống mưu sinh, đành phải tìm một con đường mới.”
Câu này khiến tôi không nhịn được cười:
– “Con đường mới?”
– “Cố tổng cho rằng, nơi tôi đây là con đường phù hợp với anh?”
Anh ta uể oải đáp:
– “Có phù hợp hay không, thử mới biết.”
“Tiểu thuyết không phải đều viết thế sao? Con trai nhà giàu lụn bại, chịu đủ gian khổ, bị đối thủ bắt nạt, rồi được nhà tài trợ xuất hiện đúng lúc, vung tiền cứu vớt, cướp đoạt luôn cả người luôn.”
“Tôi chỉ là lược bỏ phần khổ cực ở giữa, chủ động xin được cướp.”
“Kết quả cũng như nhau thôi.”
“Ước mơ của tôi rất nhỏ, chỉ có bốn chữ: không làm mà hưởng.”
Tôi: …
Tôi sửng sốt một lúc.
Phản xạ đầu tiên trong đầu là: anh ta thường ngày rốt cuộc đọc mấy thứ linh tinh gì vậy, không phá sản mới là lạ.
Hơn nữa, ai dạy anh ta biết liên hệ và tổng kết kiểu này?
Tôi im lặng không nói.
Cố Sâm Nam thì chống cằm nhìn tôi, ánh sáng vàng ấm phản chiếu trong đôi mắt nâu nhạt của anh, gợn sóng dịu dàng.
Giống hệt một yêu tinh nam đang dụ người.
Ở một mức độ nào đó, nhận thức của anh ta về bản thân cũng rất chính xác.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại không muốn để anh ta như ý quá sớm.
Tôi khẽ gõ ngón tay lên bàn, có chút tiếc nuối thở dài:
– “Điều kiện của Cố tổng quả thực không tệ, nói chung tôi cũng hài lòng… chỉ là…”
Cố Sâm Nam nhìn tôi, im lặng chờ câu tiếp theo.
Tôi cong môi cười:
– “Có hơi già rồi.”
Sắc mặt anh ta thoáng khựng lại, trong mắt vụt qua chút phức tạp và nghi hoặc, rồi rất nhanh trở lại bình thản:
– “26 tuổi, rất già sao?”
– “Tất nhiên vẫn còn trẻ, nhưng tôi lại thích trẻ hơn nữa.”
– “Nghe nói đàn ông qua 25 tuổi thì… thể lực các mặt bắt đầu suy giảm rồi…”
“Cho nên, sinh viên đại học cũng không phải lựa chọn tồi.”
Cố Sâm Nam ngồi thẳng người, gương mặt lạnh như tiền:
– “Tháng trước tôi mới sinh nhật xong, so với năm ngoái chỉ nhiều hơn một tuổi.”
“Huống hồ sinh viên đại học thường rất kiêu ngạo, đâu có giống tôi, mặc cho cô tùy tiện đùa bỡn tình cảm.”
“Còn về thể lực, Tổng giám đốc Ôn cứ yên tâm, tôi tuy 26 tuổi, nhưng cơ thể là 18.”
– “Tự tin vậy sao?”
– “Cô có thể thử.”
Tôi nổi hứng:
– “Ồ? Thử thế nào?”
3
Ánh đèn trong phòng mờ mờ, sàn nhà lấm tấm những chiếc áo sơ mi và vest bị vứt bừa bãi.
Cố Sâm Nam đang nửa quỳ dưới đất, trên cổ chỉ lỏng lẻo vắt một chiếc cà vạt, cơ bụng dưới ánh sáng lờ mờ hiện rõ những đường nét sâu hút.
Tôi ngồi trên sofa, ánh mắt cụp xuống, dừng lại nơi vòng eo thon gọn của anh ta.
Ngoài trời bắt đầu mưa, những hạt mưa rơi tí tách lên mặt kính cửa sổ, phát ra âm thanh nho nhỏ như tiếng thì thầm.
Cố Sâm Nam nắm lấy tay tôi, dẫn đường từ xương quai xanh, lướt xuống ngực rồi tới bụng, cho đến khi đầu ngón tay tôi chạm vào một mảng lạnh buốt.
– “Tổng giám đốc Ôn, còn muốn xuống tiếp không?”
Cố Sâm Nam hoàn toàn không né tránh, làm mấy chuyện này mà không hề có chút nào là nhục nhã hay miễn cưỡng, thậm chí còn có chút hưng phấn mơ hồ.
Thú vị thật đấy.
Tôi rút tay ra, ngón tay vòng lấy chiếc cà vạt lỏng lẻo kia, đột ngột kéo mạnh một cái.
Cố Sâm Nam nghiêng người về phía trước, mũi suýt chút nữa chạm vào tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu, nới ra một chút khoảng cách, khẽ cười nói:
– “Cố tổng đúng là dám liều thật.”
Cố Sâm Nam cụp mắt, ánh nhìn dừng lại trên ngón tay tôi vẫn chưa buông ra, giọng anh khàn khàn:
– “Khiến tổng giám đốc Ôn hài lòng, với tôi là vinh hạnh.”
“Chỉ cần cô bằng lòng cho tôi một cơ hội, hiện tại cô không thích tôi cũng chẳng sao, sau này tôi có thể từ từ dạy cô thích.”
Tôi: …
Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh ta, đầu ngón tay lại kéo thêm một cái, lần này thì trực tiếp chạm lên môi anh.
Đôi môi này, lúc không nói chuyện thì cũng là một đôi môi đẹp — mềm mại, rất dễ hôn.
Tôi khẽ cọ nhẹ vài lần, Cố Sâm Nam vừa định ngẩng đầu đáp lại, tôi đã rút lui khỏi khoảng cách ấy.
Cổ họng anh khẽ động, mắt nhìn tôi:
– “Cô chiếm đủ lợi rồi, chẳng lẽ không định phát offer cho tôi?”
Tôi đưa tay còn lại ra, rút chiếc thẻ đen, từ ngực trượt xuống cơ bụng anh, cuối cùng nhét thẳng vào cạp quần anh ta.
– “Về lương thì khỏi bàn, hiếm khi Cố tổng lại có thành ý như vậy.”
Nói xong tôi đứng dậy, cầm áo khoác rời đi:
– “Tôi còn một cuộc họp, trợ lý Lâm sẽ sắp xếp cho anh.”
4
Sau đêm đầu tiên “thu nhận” Cố Sâm Nam, tôi lập tức bay sang Mỹ công tác.
Dự định mặc kệ anh ta vài hôm cho biết mặt.
Khi tôi trở về thì đã là nửa đêm.
Trong phòng khách vẫn tối om như thường lệ, chỉ có khe cửa phòng khách dành cho khách là còn hắt ra chút ánh sáng.
Tôi đứng sững người một lúc lâu mới chợt nhớ ra — nhà mình giờ đã có thêm một “chim hoàng yến”.
Vừa nhớ lại cảnh Cố Sâm Nam quỳ trước mặt mình hôm đó, cảm giác mệt mỏi vì đi công tác lập tức tan đi phân nửa.
Tôi thay giày rồi bước lại gần.
Lúc ấy, từ trong phòng khách vọng ra tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông, kèm theo đó là giọng nói của một người phụ nữ.
Tiếng nam nữ xen lẫn giữa đêm tối, mờ ám đến khó tả.
…