5

Ban đầu tôi định sau bữa tối sẽ ghé nhà chị Thư lấy hai cái vòng cổ, nhưng vừa tan làm thì nhận được điện thoại của mẹ, bảo tôi về nhà một chuyến mang theo ít thịt bò kho.

Tôi còn đang định từ chối, mẹ đã tranh thủ chen vào một câu:
“Tiện thể mang luôn phần cơm mèo mẹ tự làm nhé, mới nấu xong đấy.”

Tiện thể?
Cơm mèo mới là trọng tâm thì có!

Đầu dây bên kia mẹ tôi bắt đầu lẩm nhẩm công thức:
“Thịt nai, cá thu đao, gà tây, cá tuyết, thịt bò…”

Tôi cắt ngang:
“Mẹ, phần thịt bò kho cho con có phải là… mấy miếng thừa lặt vặt không đấy?”

Mẹ cười khanh khách:
“Con bé này…”

Rồi cúp máy luôn.

Đáng ghét!
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là “tình thân cách thế hệ”?

Ghen tị một giây nhẹ nhàng, rồi lại thấy thật may mắn.
May vì mẹ tôi là người vừa cởi mở lại chu đáo.
Thứ gì tôi trân quý, bà cũng xem là quan trọng.
Thật sự… rất tốt.

Nghĩ đến câu Lục Kỳ nói hôm trước bảo nhà tôi gia giáo nghiêm khắc gì gì đó thật là chuyện nực cười.

Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ chẳng bao giờ áp đặt điều gì, chắc vì tôi vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nên họ cũng không cần phải đặt ra nguyên tắc.

Ấn tượng ấy… chắc là anh nhớ nhầm người rồi.

Tôi xuống sảnh sớm, nhưng vẫn đánh giá thấp sức mạnh của giờ cao điểm.
Dù thử đủ app đặt xe, hàng đợi cũng đều từ vị trí thứ 50 trở lên.

20 phút trôi qua, chân tê rần vì đứng lâu, mà chỉ nhích được vài số.

Mẹ tôi gửi voice:
“Chưa tới à con? Mọi người đợi con về ăn cơm đấy.”

……

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp công cộng màu xanh kia, đang cân nhắc có nên liều mình đạp 10 cây số không thì…

Một chiếc xe màu đen bóng loáng chậm rãi dừng lại bên cạnh.

“Lên đi, tôi đưa cô về.”

Lục Kỳ tay trái tựa lên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ lộ ra một bên mặt lạnh lùng.

Nếu không phải cửa sổ xe vừa khéo hạ xuống đối diện tôi, tôi thực sự nghĩ anh đang… nói chuyện với người vô hình nào đó.

Thấy tôi vẫn im lặng, anh mới nghiêng đầu liếc sang:
“Tiện đường.”

Hả?

Tiện… đường nào?

“Tôi về nhà ngoại.”
“…Ừm, tiện đường.”

Chiếc xe tiện đường này, anh có vẻ quyết tâm làm tài xế riêng thật rồi.
Quá ư khó hiểu.

Nhưng mà ai lại từ chối một chuyến xe sang miễn phí đưa tận cửa chứ?
Không ai cả.

Tôi mở cửa ghế sau, thì… một chiếc ghế an toàn cực đại chắn ngay lối vào.

Tôi đứng hình vài giây.
“…Lục tổng, anh có con rồi à?”

Anh quay đầu nhìn một cái, sau đó nghiêng người mở cửa ghế phụ phía trước:
“Cho chó ngồi. Tôi… vẫn độc thân.”

“À à… chó hả…”

Xe chạy qua hai ngã tư rồi mà tôi mới bắt đầu thấm cái chữ “vẫn” kia đầy ẩn ý.

Đang ám chỉ tôi sao?

Nghĩ lại gần đây những chuyện xảy ra liên tục, tôi lén bật điện thoại lên:

【Chị Thư ơi, em bị ảo tưởng hay thật sự là Lục tổng có ý với em thế ạ?】

Gõ xong nhìn qua nhìn lại mấy lượt, cuối cùng vẫn xóa sạch.

Mặt hơi nóng lên.

Mình đang làm cái gì vậy trời…
Người ta chỉ đơn giản là nói một sự thật mà thôi, tôi đúng là tự luyến quá rồi.

Lục Kỳ không biết nửa mét bên cạnh tôi đang xoắn xuýt đến đâu, anh chỉ lặng lẽ vươn tay chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp:
“Cô thấy nóng hả? Giờ thấy đỡ chưa?”

Công ty đúng là nơi không thuộc về hành tinh này.
Ngay cả Lục Kỳ – một kẻ máu lạnh thích bóc lột – vừa rời khỏi văn phòng thôi là lập tức hóa thân thành người đàn ông chu đáo, ấm áp.

Nói mới nhớ, chu đáo ấm áp vốn dĩ là bản chất thật sự của anh.

Ngày xưa, anh từng chỉ nghe vài nốt nhạc tôi tùy tiện đàn mà đã nhận ra tôi không vui – một người con trai tinh tế đến vậy.

Xe dừng lại êm ái trước đèn đỏ.
Không ai nói gì, bầu không khí tĩnh lặng đến mức trong xe như đông cứng lại.

Tôi cố nhịn, cố nuốt, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được.

“Lục tổng, anh cố ý đưa tôi về à? Tại sao vậy?”

Lục Kỳ vốn đang nhịp ngón tay nhẹ nhàng lên vô lăng, nghe thấy câu đó, động tác chợt khựng lại.

“Cũng không hẳn. Chẳng qua tôi tiện đường đi phòng gym.”

…Giải thích cái gì vậy?
Nói thế mà bảo không cố tình chở tôi về?

Tôi còn định truy hỏi thêm thì anh đã quay đầu sang nhìn tôi:
“Con trai thể thao nhà cô bình thường tập môn gì?”

Bị ngắt câu chuyện, tôi quên béng mất mình định hỏi gì luôn.

“À… chạy parkour.”

Hai con mèo nhà tôi mỗi ngày nhảy nhót trong phòng như bay trên mái ngói, bốn phía tường đều in dấu chân chúng nó.

“Ồ, parkour à.”
Lục Kỳ khẽ cười một tiếng:
“Tuổi thọ mấy đứa đó không cao lắm đâu. Cũng chẳng ngầu được mấy năm.”

Trời ơi anh ấy đang nói gì vậy!

Nuôi thú mà nghe thấy mấy lời này thì đau đến tận tim ấy chứ!

Vừa nghĩ đến chục năm sau, hai đứa mèo sống động đáng yêu này sẽ hóa thành hai cái hũ tro lạnh tanh, là tôi đã nghẹn họng.

Về nhà sau giờ làm sẽ không còn có bọn nó rúc vào chân kêu meo meo làm “chướng ngại vật”, ăn cơm không còn ai lén vươn móng trộm miếng thịt, nửa đêm dậy đi vệ sinh cũng chẳng còn ai ngồi gác cửa chờ mình nữa…

Cảm xúc vỡ òa, giọng tôi bỗng nhiên cao vút, không kiểm soát nổi:

“Anh không biết nói chuyện hả?!”

Lục Kỳ hơi sững lại, khẽ mím môi.

“…Xin lỗi.”

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vành mắt cay xè.

Phải thu lại câu nói lúc nãy.
Lục Kỳ đã không còn như xưa nữa.

Bây giờ anh ấy đúng là lạnh lùng vô tình!

Đèn đỏ chuyển xanh, xe rẽ khỏi làn đường đang chạy, dừng lại ở vệ đường.

Lục Kỳ tháo dây an toàn, rút vài tờ giấy đưa cho tôi.

“Xin lỗi, tôi không phải đang nguyền rủa chúng nó… Tôi chỉ là…”

Anh khựng lại giây lát, giọng nhẹ hẳn xuống:

“…có chút không cam lòng.”

“Không cam lòng điều gì?”

Tôi quay đầu lại quá nhanh mới nhận ra anh đã tiến sát đến mức suýt chạm vào sống mũi tôi.
Cả hai cùng nghẹn lại một nhịp thở.

Không khí trong xe lập tức đóng băng hoàn toàn.

Từ trước tới giờ chưa từng nhìn anh gần đến vậy.
Trước kia, gần nhất cũng chỉ là vai kề vai.
Còn lúc này đây, tôi có thể nhìn rõ từng sợi lông mi đang khẽ run, từng vệt ửng hồng mờ mờ lan trên làn da trắng của anh.

Lâu lắm sau, anh mới cất tiếng, giọng khàn nhẹ:
“Mạnh Thừa.”

Tôi cuống cuồng dời mắt đi, nắm chặt vạt váy trên đầu gối.

Xe dừng đúng dưới một gốc mộc lan.
Cuối xuân, mùa hoa đã gần tàn, từng cánh hoa trắng muốt thỉnh thoảng rơi xuống, nhẹ nhàng như gió thở.

Ngày xưa, ngoài cửa sổ phòng nhạc hồi cấp ba cũng có một cây mộc lan.
Mỗi khi có gió, hoa mộc lan phía sau lưng Lục Kỳ lại nhẹ nhàng lay động và trái tim tôi cũng lay động theo.

“Mạnh Thừa, nhìn anh.”

Cổ tôi cứng đờ như bị rỉ sét, không sao quay lại được.
Tôi lắp bắp, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh hoa trên kính chắn gió:
“Ây da, không sao không sao… Anh nói đúng mà, chuyện đó sớm muộn gì em cũng phải đối mặt thôi, em không giận…”

Không khí trong xe như càng lúc càng nóng lên, đầu tôi cũng bắt đầu choáng váng vì ngột ngạt.

Muốn mở cửa sổ, chết tiệt, không tìm thấy cái nút mở!
Tôi cuống quýt sờ loạn trên cửa xe, thì một vệt mát lạnh bất ngờ phủ lên má.

Mặt tôi bị anh nâng lên.

Tôi cứng đờ, như bị điểm huyệt, không thể cử động.

Giọng nói trầm thấp của Lục Kỳ vang lên sát bên tai, nhịp điệu chậm rãi, từng chữ một như gõ xuống tim tôi:

“Nói lúc này có thể không đúng lúc… Lẽ ra, anh định đợi đến ngày nhận giải cuộc thi”

Từng chữ, từng chữ, gõ như trống vang trong lòng.

“…mới tỏ tình với em.”

6

“Đi xe về đấy à?”
Tôi vừa nhét một miếng cơm to vào miệng, đầu óc vẫn đang lơ mơ chưa tỉnh.
“Ừm…”

“Nghe giọng tài xế khá trẻ nhỉ.”

Phải mất tận nửa phút tôi mới hoàn hồn, vội vàng phủ nhận:
“Không có gọi xe, là đồng nghiệp đưa về.”

Vừa lúc Lục Kỳ nói xong câu đó thì điện thoại mẹ tôi gọi tới.
Tôi nhân cơ hội nghe máy để né chủ đề, đến tận lúc xuống xe cũng không trả lời lại câu hỏi kia.

Quá sốc, quá bất ngờ, thật sự không biết nên nói gì.

“Ồ ~ độc thân hả?”
“…Độc thân.”
Vẫn độc thân.

“Trông thế nào? Mẹ không phải lải nhải đâu nhé, con gái à, chọn đàn ông thì phải chọn người vừa cao vừa đẹp, ít nhất cũng phải như bố con, nhờ cái mặt mà ăn cơm cũng thấy ngon hơn.”

Bố tôi rất có mắt nhìn thời điểm, đứng dậy:
“Vợ à, để anh bới cơm cho em.”

Sao chủ đề lại trượt hướng thế này…

Tôi vẫn thành thật gật đầu:
“Đẹp trai. Hồi cấp ba được công nhận là hot boy số một trường. Chắc bố mẹ cũng nghe qua rồi, là người từng thi piano chung với con đó.”

Hai người liếc nhau một cái.
Bố tôi ngồi phịch xuống ghế, “Ồ… là cậu đó hả? Trùng hợp ghê, giờ lại làm đồng nghiệp.”

Sắc mặt mẹ nghiêm lại hẳn:
“Con chắc anh ta vẫn còn độc thân chứ? Mấy thằng đàn ông giỏi nhất khoản nói dối đấy. Nhất là khi muốn có được thứ gì đó, thì không từ thủ đoạn đâu.
Ví như bố con đấy — nhỏ hơn mẹ năm tuổi mà nghe mẹ thích đàn ông lớn tuổi, liền bịa thêm hẳn chục tuổi. Đến lúc đi đăng ký kết hôn mẹ còn sững cả người.”

“Đang nói chuyện con cái mà, đừng lôi anh vào.”

“Dám làm không dám nhận hả? Khai gian tuổi chẳng phải sự thật à?”

“Thế thì sao, ai mà mấy hôm trước đang ngủ giữa chừng còn lẩm bẩm ‘may mà lấy được đứa trẻ hơn, giờ vẫn còn dùng được’?”

“Trời đất ơi… nói cái gì trước mặt con gái đấy, mau đi bới cơm!”

Rối bời.

Tôi đứng bật dậy:
“Con ăn no rồi ạ.”

Nói xong là chuồn thẳng vào phòng, đóng cửa cái rầm, chặn đứng cuộc tranh cãi vô nghĩa của hai người.