Mới chỉ vài ngày không gặp.

Gương mặt anh ta đã mang đầy vẻ tàn tạ, đặc biệt là hai má sưng vù, trông như phồng lên một vòng lớn.

Không còn chút bóng dáng nào của người đàn ông tôi từng yêu say đắm.

Thậm chí tôi nhìn thấy còn cảm thấy phản cảm và khó chịu.

Anh ta bị ép quỳ xuống trước mặt tôi.

Ba Lục quát lớn:

“Còn không mau xin lỗi Niệm Niệm!”

Lục Tu Sơ mặt mày cau có, ba anh ta liền đá mạnh một cú vào lưng.

“Thằng chó, tao bảo mày xin lỗi mày có nghe không?”

Lúc này Lục Tu Sơ mới miễn cưỡng rặn ra ba chữ từ cổ họng:

“Xin lỗi em.”

Tôi trợn mắt, giọng nhàn nhạt:
“Không có chút thành ý nào cả.”

Ba anh ta cầm lấy cây gậy mà ba tôi đưa, không hề nương tay mà quật thẳng vào lưng Lục Tu Sơ:

“Lục Tu Sơ, tao nói cho mày biết, nếu Niệm Niệm không chịu tha thứ, mày đừng mơ quay về nhà họ Lục!”

“Xin lỗi em…”
Lần này giọng Lục Tu Sơ mềm hẳn xuống.

Nhưng tôi chẳng muốn nghe nữa, vẫy tay gọi vệ sĩ:

“Đuổi bọn họ ra ngoài!”

Mấy vệ sĩ lập tức tiến lên, kẻ đầu người đuôi khiêng Lục Tu Sơ ném thẳng ra khỏi cổng lớn nhà họ Sở.

Tôi yêu một người, anh ta chính là cả thế giới của tôi.

Nhưng nếu tôi đã không yêu nữa, thì anh ta chẳng khác gì một con sâu bọ không đáng giá một xu.

Đột nhiên, một nhóm người kéo đến, chĩa máy ảnh về phía Lục Tu Sơ nằm dưới đất chụp lia lịa.

Lục Tu Sơ hốt hoảng che mặt lại:

“Các người là ai? Chụp cái gì vậy?”

Tiếng cười chế giễu vang lên khắp nơi.

“Ui cha, đây chẳng phải là Lục tổng phong độ ngời ngời trước kia à? Sao giờ thảm thế này?”

“Mặt ông bị gì vậy? Sưng như đầu heo luôn rồi kìa!”

“Biết ngay kiểu gì cũng bị nhà họ Sở đá ra, đại tiểu thư nhà họ Sở đúng là hình mẫu lý tưởng, ra tay đánh gã tra nam không hề nương tay!”

“Hồi đó mê gã này đến mù mắt, giờ nhìn lại mới thấy mắt thẩm mỹ của mình đúng là tệ quá trời.”

Fan thì không giống tôi. Họ yêu anh ta, là có thể vì anh ta mà cho đi tất cả.

Nhưng một khi hết yêu rồi — thì lại hung dữ như thủy triều, ào tới vùi chết anh ta không thương tiếc.

Hôm sau, đoạn clip quay lại cảnh Lục Tu Sơ thê thảm bị vứt ra khỏi nhà tôi được fan “chuyển đen” đăng lên mạng.

Khác với làn sóng mắng mỏ vài hôm trước, lần này là chế giễu tập thể.

Có người còn làm ảnh so sánh diện mạo Lục Tu Sơ trước và sau vài ngày — đúng là một trời một vực.

Trong giới, cái tên “Lục Tu Sơ” đã trở thành trò cười.

Những người từng bị anh ta đè đầu cưỡi cổ trước đây, giờ từng người từng người đăng story cười hả hê:

【Là đàn ông thì nên biết điều, đã nuôi bồ thì phải kín tiếng, không thì hậu quả thế nào, xin mời tham khảo Tổng tài Lục!】
【Ối giời, mấy người không hiểu rồi, Lục tổng là mẫu người si tình đó. Vì một cô bé không quyền không thế mà từ bỏ cả tiền đồ. Tôi cảm động muốn rơi nước mắt luôn!】
【Hahahaha, chết cười, Lục tổng không phải tinh anh giới thượng lưu à? Giờ nhìn như đầu heo thế kia!】
【Lục tổng, cần tôi giới thiệu bác sĩ thẩm mỹ không? Chi bằng nửa đời sau đổi cái đầu khác mà sống, chứ cứ cái bản mặt này, tôi nhìn một lần cười một lần đấy!】

Tôi vừa ăn dưa hấu, vừa khoái chí lướt xem mấy story, chụp màn hình lưu lại.

Để sau này khi buồn, lấy ra xem mà cười cho đã miệng.

Vài ngày sau, giấy tờ ly hôn được gửi đến nhà họ Lục.

Lục Tu Sơ gọi điện cho tôi.

“Sở Hạ Niệm, em là cướp à? Sao lại bắt anh ra đi tay trắng?!”

“Anh sẽ không ký cái thỏa thuận này đâu! Ngay cả con chó khi bị ép cũng cắn người, huống hồ là anh?”

“Cùng lắm thì anh kéo dài thời gian, dù gì cũng còn thời gian cân nhắc ly hôn, cả đời này em đừng mong thoát khỏi anh!”

Tôi bình thản đáp:
“Vậy sao? Nhưng anh biết mà, tôi cũng có cách khiến anh phải ly hôn. Ví dụ như… vấn đề với sản phẩm mới của anh chẳng hạn.”

Lục Tu Sơ không ngồi yên được nữa, cảnh giác hỏi:
“Em biết những gì rồi?”

“Không nhiều đâu. Chỉ là lý do vì sao mãi chưa công bố sản phẩm, và toàn bộ thông số kỹ thuật thôi. Anh thử nghĩ xem, nếu mấy thứ đó rơi vào tay đối thủ cạnh tranh thì sẽ thế nào?”

Lục Tu Sơ hoàn toàn im bặt.

“…Em cho anh chút thời gian suy nghĩ.”

“Ba ngày. Tôi cho anh nhiều nhất là ba ngày.”

Ba ngày sau, chúng tôi làm thủ tục ly hôn đúng hẹn.

Bước ra khỏi cục dân chính, từ xa tôi thấy Tống Oánh Oánh đang ngồi ở ghế phụ xe.

Chỗ ngồi từng là của tôi, cuối cùng cũng bị người khác thay thế.

Tống Oánh Oánh cũng nhìn thấy tôi.

Ánh mắt cô ta khiêu khích, vẻ mặt đắc ý, trông chẳng khác gì một kẻ chiến thắng.

Tôi mỉm cười lại, quay sang nói với Lục Tu Sơ:
“À đúng rồi, tôi tặng anh thêm một món quà ly hôn nữa nhé.”

Vừa nói xong, điện thoại Lục Tu Sơ nhận được hàng chục bức ảnh:

Tất cả đều là ảnh chụp đoạn trò chuyện giữa Tống Oánh Oánh và giám đốc bệnh viện.

Thì ra, chính Tống Oánh Oánh là người đã bảo giám đốc hợp tác đuổi mẹ mình ra khỏi bệnh viện, rồi vu oan cho tôi là kẻ chủ mưu.

Mà lý do giám đốc chịu làm vậy, là vì Tống Oánh Oánh dùng chính thân thể mình để “giao dịch”.

Lục Tu Sơ hoàn toàn sụp đổ.

Trước ngày kỷ niệm cưới, Tống Oánh Oánh từng khóc lóc gọi cho anh ta, cầu xin cứu mẹ cô ta.

Anh vốn đã cảm thấy tội lỗi khi thấy cô ta bị cô lập ở công ty.

Khi chạy tới, anh đúng lúc thấy bác sĩ vứt mẹ Tống Oánh Oánh ra bên đường, còn miệng thì liên tục mắng chửi.

Anh nổi giận, đánh bác sĩ một trận, sau đó đi tìm giám đốc.

Giám đốc đổ hết tội lên đầu tôi:

“Nhà họ Sở là cổ đông lớn của bệnh viện, là tiểu thư Sở ra lệnh, tôi đâu dám không nghe.”

Biểu cảm của Lục Tu Sơ dần chuyển từ không tin nổi sang phẫn nộ cực độ.

Cuối cùng… anh ta bật cười thành tiếng.

Đúng là Lục Tu Sơ – kẻ luôn tự nhận là người thông minh nhất thế gian, vậy mà lại bị Tống Oánh Oánh dắt mũi như một thằng ngốc.

Đây không chỉ là đụng chạm tới giới hạn, mà là đạp thẳng lên lòng tự trọng của anh ta.

Anh ta nổi giận đùng đùng, bước tới lôi Tống Oánh Oánh từ ghế phụ xuống.

Tống Oánh Oánh không hiểu gì, hoảng loạn hỏi:
“Lục tổng… ngài sao vậy? Ngài nói gì đi chứ, em sợ…”

Lục Tu Sơ siết cổ cô ta, hét lên:

“Tống Oánh Oánh, đem tao ra làm trò cười như vậy vui lắm hả?”

“Giờ tao gần như trắng tay rồi, mày hài lòng chưa?!”

Tống Oánh Oánh vùng vẫy:
“Lục tổng… em không hiểu… ngài nói gì vậy?”

Ánh mắt Lục Tu Sơ như muốn giết người.

“Để tao nói cho mày biết – cái lúc mày giao dịch bằng xác thịt với cái thằng viện trưởng hói đầu kia, mày không thấy buồn nôn à?!”

Tống Oánh Oánh không vùng vẫy nữa, cổ họng nghẹn lại, khó khăn thốt ra mấy chữ:

“Lục… tổng… ngài… biết hết rồi?”

“Tống Oánh Oánh, mày làm tao thấy ghê tởm!”

Nói rồi, Lục Tu Sơ ném mạnh cô ta xuống đất, lạnh lùng khởi động xe, không hề do dự cán thẳng qua người cô ta.

Trên mặt đất lập tức loang lổ một mảng đỏ vàng hỗn độn.

Ngay bên cạnh cục dân chính là đồn công an.

Cảnh sát lập tức có mặt, trích xuất camera đường phố, Lục Tu Sơ bị bắt với tội danh “cố ý giết người.”

Khi tôi nhận được tin, tôi chết lặng hồi lâu.

Không ngờ…

Kết cục của bọn họ, lại là một màn kết thúc điên rồ đến vậy.

Một tháng sau, tôi đến trại giam thăm anh ta.

Lục Tu Sơ đã tiều tụy đi rất nhiều.

Anh ta nắm chặt ống nghe điện thoại, bật khóc nói với tôi:

“Hạ Niệm, anh sống khổ sở lắm… Mỗi ngày đều giằng xé giữa ác mộng và giấc mơ đẹp.”

“Nếu khi đó anh lựa chọn tin em… hoặc là anh chỉ cần hỏi em thêm một câu… hay nếu từ đầu tới cuối anh chẳng thèm để ý đến cô ta… Vậy thì bây giờ chúng ta có phải vẫn là cặp đôi khiến người khác ghen tị, vẫn ôm chặt nhau đi hết quãng đời còn lại không?”

Tôi không trả lời.

Bởi vì trên đời này, không có “nếu như”, cũng không có thuốc hối hận.

Sau khi trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, ba mẹ tôi đều nhận ra: đàn ông ngoài kia, chẳng thể dựa dẫm được.

Sớm muộn gì sản nghiệp nhà họ Sở cũng sẽ do tôi kế thừa. Họ hy vọng tôi có thể vào Sở thị để học cách điều hành công ty.

Thật ra tôi cũng nghĩ vậy — dựa vào người khác, chi bằng dựa vào chính mình.

Vì vậy, tôi bắt đầu thu lòng lại, từ những vị trí cơ bản nhất trong Sở thị mà tích lũy kinh nghiệm từng chút một.

Cho đến ba năm sau, tôi chính thức bước vào ban lãnh đạo cốt lõi của Sở thị.

Tôi nghĩ, sẽ có một ngày, tôi sẽ thay ba mình gánh vác trách nhiệm nặng nề, trở thành người dẫn dắt Sở thị tiến về phía trước.

Và ngày đó…

Giống như mặt trời ngày mai sẽ lại mọc lên, chắc chắn sẽ không xa nữa.

[Hoàn]