19
Vừa về nhà, tôi đã đụng mặt bà Lê.
Một người cuồng công việc không phải nói chơi, bà ấy đã họp xong hai cuộc rồi.
Bà chỉ vào cổ tôi: “Che đi, lát nữa đi công ty với mẹ.”
“Dạ.”
Mấy năm trước, tôi đã theo bà học cách quản lý công ty.
Kết thúc cuộc họp, trời đã sang chiều.
Tôi vươn vai ngáp dài.
Bà Lê liếc nhìn, ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Tiết chế chút đi.”
“Đừng ỷ mình còn trẻ mà ngày nào cũng nghịch ngợm, già rồi thì eo lưng chịu không nổi đâu.”
Đây là lời khuyên từ một tiền bối.
Tôi nghe theo.
Tôi quyết định sẽ kiêng chuyện yêu đương một tháng.
Trên đường về, tôi mở điện thoại.
Hộp tin nhắn đầy ắp.
Đều từ hai người gửi tới.
Phó Trưng: “Em không đến dỗ anh sao?”
Phó Trưng: “Anh thực sự giận rồi đấy!”
Phó Trưng: “Vậy sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa, dù sao trong lòng em cũng không có anh, cả trái tim đều bị con hồ ly tinh kia cướp mất rồi.”
Phó Trưng: “…Anh sai rồi, anh nhớ em quá.”
Phó Trưng: “Lê Uyển, dỗ anh đi mà…”
Cậu ta đột nhiên không giận nữa.
Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.
Thẩm Cận lại gửi đến một bức ảnh chụp trong bệnh viện.
Anh ấy đang truyền dịch, kim tiêm cắm trên mu bàn tay.
“Anh bị cảm.”
“Em yêu, em có thể đến đón anh về nhà không?”
Hai người gộp lại cùng một lúc.
Tôi nhức đầu, rối bời.
Bà Lê vừa đi ngang qua, liếc qua màn hình:
“Ồ, chọn một trong hai à.”
“Mẹ, mẹ đừng có hả hê thế.”
Bà ấy cười: “Không mà.”
…
20
Tôi nhắn tin cho Thẩm Cận bảo rằng tôi sẽ đến muộn.
Anh không hỏi lý do, chỉ nói: “Được.”
Sau khi giải quyết xong bên đó, tôi quay lại đối diện với rắc rối trước mắt.
Phó Trưng vừa tắm xong, thơm phức.
Cậu ấy chẳng mặc gì cả.
Tôi thực sự chịu không nổi, đẩy cậu ra.
“Nói chuyện nghiêm túc đi.”
Thiếu niên ôm lấy tôi: “Chuyện này không nghiêm túc sao?”
Chủ yếu là chân tôi đang run rẩy.
“Hay là chúng ta dừng mối quan hệ này lại đi.”
Vừa dứt lời, nụ cười trên môi Phó Trưng đông cứng lại.
“Tại sao?”
Vì chuyện này không lành mạnh.
“Tôi thích Thẩm Cận.”
Thiếu niên hỏi: “Thế em không thích tôi sao?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Cũng thích.”
Tôi đúng là xấu xa.
Trước đó Phó Trưng đã nói đúng, tôi ăn trong bát còn nhìn trong nồi.
Muốn tất cả.
Phó Trưng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Rồi cậu nghiêm túc nhìn tôi:
“Nếu chỉ có thể ở bên một người, vậy em chọn ai?”
Tôi nhớ lại khoảnh khắc trước khi rời đi, Thẩm Cận từ phía sau ôm lấy tôi, bỏ qua cả tự tôn, gần như cầu xin:
“Anh sẽ không tranh giành với cậu ta đâu. Một tuần em đến với anh một lần cũng được, một tháng một lần cũng được!”
“A Uyển, em nhìn anh thêm một chút được không?”
Tôi ngập ngừng muốn nói, nhưng Phó Trưng đã nhìn thấy hết.
Cậu ta thở dài, vòng tay nhẹ nhàng ôm tôi.
“Thôi vậy.”
“Anh sẽ không ép em nữa.”
Lần này, các bình luận hiếm hoi đồng lòng với tôi.
“Khó chọn quá, cả hai người đều rất tốt, bỏ ai cũng thấy họ như sắp phát điên. Nhưng nếu cả hai người đều giữ lại, chẳng phải hơi bất công với họ sao.”
“Hay thôi, bỏ hết đi, để nữ chính tìm người khác.”
“Đừng mơ nữa, với tâm lý bệnh hoạn của tác giả, chắc chắn sẽ có một cảnh hai người lần lượt giam nữ chính trong phòng nhỏ để cảnh cáo. Lúc đó, nữ chính còn chẳng thể rời giường.”
Tôi hoảng sợ.
Còn có kiểu như vậy à?
Tôi vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cậu thiếu niên.
Giọng tôi buồn bã: “Cậu ở bên tôi kiểu quan hệ này, cậu không thấy thiệt thòi sao?”
Dù sao tôi cũng không thể toàn tâm toàn ý dành cho cậu ấy.
Hơn nữa, đã có người thứ hai rồi, nếu sau này lại có người thứ ba, thứ tư thì sao.
Phó Trưng vuốt nhẹ đầu tôi.
“So với việc mất em, những chuyện này chẳng quan trọng.”
“Chỉ cần được ở bên em là đủ.”
Tôi xúc động quá, hôn cậu ấy rất nhiều lần.
Phó Trưng bực bội lau mặt:
“Em ngoài việc làm anh dính đầy nước miếng ra thì còn làm được gì nữa?”
Người đàn ông của tôi, hôn có sao đâu!
Cậu ấy thật sự rất thơm.
Tôi ôm chặt không muốn buông.
Tôi hỏi về chuyện cậu ấy giận lúc chiều.
Sau một lúc lâu, cậu ấy mới chịu nói:
“Anh sợ em nói chia tay.”
Giọng cậu ấy bỗng thay đổi, đầy giận dỗi:
“Cuối cùng lại đúng là như thế!”
21
Khi tôi đến bệnh viện, Thẩm Cận đã truyền dịch xong.
Khuôn mặt anh ấy thật đẹp, đôi tay cũng thế.
Mu bàn tay được dán băng keo y tế, thả lỏng xuống một bên, các ngón tay dài và thanh mảnh.
Anh mặc một chiếc áo hoodie trông rất trẻ trung, hệt như một chàng trai vừa mới trưởng thành.
Người qua lại không ít, và nhiều người không khỏi ngoái lại nhìn anh ấy vài lần.
Thẩm Cận dựa lưng vào ghế ngủ thiếp đi.
Anh thực sự bị cảm, sắc mặt không tốt, môi cũng nhợt nhạt hơn nhiều.
Bên cạnh có chỗ trống, tôi vừa ngồi xuống, anh ấy đã tỉnh dậy.
“Em yêu?”
Tôi đưa tay sờ lên trán anh ấy: “Còn thấy khó chịu không?”
Thẩm Cận thuận thế nghiêng người qua, dựa sát vào tôi, giọng khẽ khàng:
“Ừm.”
Tôi xót xa.
Chắc là tại hôm qua quá mức.
Từ giờ tôi sẽ không dám nữa.
Thẩm Cận lén hôn một cái lên cổ tôi, nói nhỏ:
“Nhưng mà anh thích lắm.”
“Hôm qua em đối xử với anh tốt quá.”
Anh ấy thật là…
Lời nói ấy làm tôi ngại ngùng.
Thẩm Cận không thể lái xe, tôi cũng không lái xe đến.
Bên đường có một chiếc xe trông rất sang trọng.
Phó Trưng hạ cửa kính xe, khuôn mặt không chút cảm xúc:
“Lên xe đi.”
Tôi dìu Thẩm Cận ngồi vào trong.
Phó Trưng giọng không mấy vui vẻ:
“Em không được ngồi chung với cậu ta.”
Tôi cố gắng khuyên cậu ấy hiểu chuyện một chút.
“Anh ấy đang bệnh mà.”
Phó Trưng phồng má, nói: “Nhưng anh ghen.”
Không khí thật kỳ lạ.
Kỳ đến nỗi những dòng bình luận vốn thích đùa cợt cũng phải im lặng hồi lâu.
“Đại học không hiểu, phải nhờ cao học vào giải thích.”
“Nữ chính chắc chắn đã dùng bùa yêu (đùa ác ý thôi).”
“Xin hướng dẫn cách thuần phục đàn ông.”
“Ước gì chồng và bạn trai tôi cũng hiểu chuyện như vậy. Lúc nhỏ yêu thì không dám nói với phụ huynh, lớn rồi yêu lại không dám nói với chồng, cuối cùng cả đời đều hối tiếc.”
22
Sau khi tốt nghiệp, tôi vào làm việc tại công ty gia đình.
Khởi đầu luôn khó khăn.
Thời gian đó, tôi bận đến mức chẳng muốn về nhà.
Tôi vẫn thi thoảng gặp Thẩm Cận.
Công ty chúng tôi đang hợp tác.
Anh ấy là bên A.
Khi làm việc, sự nghiêm túc của anh ấy khiến người ta tức đến ngứa răng.
Thường xuyên có nhân viên đến than thở: “Tổng giám đốc Lê, ông Thẩm Cận đáng sợ quá, lại bảo kế hoạch không được, huhu.”
Tôi thở dài, đặt bút xuống.
“Chờ chút, tôi đi thuyết phục anh ấy.”
Nhân viên cười toe toét: “Tổng giám đốc, nhất định chị sẽ làm được. Chúng tôi chờ tin vui từ chị!”
Hôm sau, trong cuộc họp, Thẩm Cận chỉ đưa ra mấy câu hỏi không đáng kể rồi đồng ý thông qua.
Tôi xin nghỉ một ngày, nằm trên giường trong trạng thái tuyệt vọng.
Tính sai rồi.
Tôi cứ tưởng Thẩm Cận vẫn là Thẩm Cận ngày trước.
Nhưng anh ấy tiến bộ nhiều lắm.
Một đêm vài hiệp, chân tôi sắp rời khỏi cơ thể.
——
Phó Trưng đi công tác nước ngoài về.
Cậu ấy nhốt tôi trong phòng ba ngày ba đêm.
Cậu ấy đặt một cặp nhẫn.
Sau khi bắt tôi đeo, cậu ấy không cho tôi tháo ra.
Vài ngày sau, cả ba người chúng tôi cùng tham dự một buổi tiệc tối.
Một vị giám đốc từng hợp tác qua liếc nhìn hai chúng tôi, cười cợt: “Nhẫn của Tổng giám đốc Phó và Tổng giám đốc Lê trông như là một cặp. Có phải là sắp có chuyện vui không?”
Phó Trưng không phủ nhận, chỉ nhếch môi nhẹ, giơ ly rượu cụng với ông ta:
“Chúng tôi mà thành, chắc chắn sẽ mời ông uống rượu cưới.”
Ở bên cạnh, Thẩm Cận nghe xong như trầm ngâm điều gì đó.
Chẳng bao lâu sau, anh ấy cũng mang tới một cặp nhẫn.
Nhẫn của anh ấy còn lấp lánh hơn, bắt mắt hơn, không thể nào bỏ qua.
Tại một buổi tiệc tối khác, vẫn là cả ba người chúng tôi, vẫn là vị giám đốc đó.
Ông ta mơ màng xoa đầu, lặp lại câu hôm đó: “Nhẫn của Tổng giám đốc Thẩm và Tổng giám đốc Lê trông như là một cặp. Có phải là sắp có chuyện vui không?”
Thẩm Cận khẽ liếc về phía Phó Trưng, như một sự khiêu khích.
“Ừm, cưới nhau rồi nhất định mời ông.”
Tôi liền đổi sang tay kia nâng ly, trên đó là chiếc nhẫn của tôi và Phó Trưng.
Vị giám đốc sững sờ, nhìn cả ba chúng tôi, mấp máy môi, ánh mắt như muốn nói gì đó, mà lại như chẳng nói gì cả.
Đúng là người chưa quen với những chuyện lớn mà.
23
Tôi lại mua thêm một căn nhà khác.
Loại nhà có nhiều phòng.
Phó Trưng từ lâu đã muốn dọn đến ở chung.
Thẩm Cận thì lấy cớ là nơi này gần công ty, lâu dần cũng dọn vào.
Người đông lên, tất nhiên không tránh khỏi mâu thuẫn.
Mỗi ngày, tôi đều bị ép làm quan tòa phân xử.
Chẳng hạn như:
Thẩm Cận giặt thêm cho tôi một bộ đồ ngủ.
Phó Trưng bắt đầu làm loạn:
“Tại sao?”
“Đã nói là mỗi người giặt một lần, cậu thật hèn hạ!”
Thẩm Cận ra vẻ vô tội:
“A Uyển tối qua ra mồ hôi nhiều quá, tôi tiện tay giặt luôn thôi.”
Tôi ngáp dài.
Nghe nhưng không nói gì.
Kinh nghiệm nói cho tôi biết, lúc này bênh ai cũng không được.
Cuối cùng, chịu khổ vẫn là tôi.
“Chị ơi.”
Một cậu thiếu niên trong bộ đồ ngủ bước ra, vừa dụi mắt vừa đi đến, ngồi cạnh tôi.
“Các anh lại cãi nhau rồi?”
Cậu ấy là người bạn giường thứ ba của tôi.
“Thằng nhóc này trông” trẻ ghê.
Tôi hôn cậu thiếu niên: “Đừng học theo họ nhé.”
Cậu ta mỉm cười, gật gù:
“Ừ, ừ.”
“Nhưng mà mấy anh đó cũng thật không biết điều, lần nào cũng để chị mệt thế này.”
“Chị ơi, tối nay để em massage cho chị nhé?”
“Em dịu dàng hơn họ nhiều.”
Thấy chưa, cậu ấy ngoan thật mà.
[Toàn văn hoàn.]